Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết

Thiều Thị.

Tài xế lái xe đưa Thiều Vân San tới nơi, sau đó thì rời đi. Ngay trong sảnh lớn tầng một của tòa nhà cao hơn hai mươi tầng của tập đoàn Thiều Thị đã có hai hàng dài nhân viên đứng sẵn tiếp đón ‘Thiều đại tiểu thư’ tới.

Thiều Vân San nhìn thấy đoàn người nghiêm trang trong lòng hơi hồi hộp. Hồi đi làm nhân viên cô cũng từng phải cúi chào xếp của mình thế này, bây giờ lại trong tình huống mình được chào đón… Cảm giác hào nhoáng, sĩ diện khiến cô điên đảo.

Xúc động quá đi thôi!

Thiều Khước không xuống đón cô lên, thay vào đó đã để giám đốc bộ phận Tài chính tới. Giám đốc Lã Thư vừa nhìn thấy cô, cánh môi nở nụ cười thật tươi nhưng từ trong ánh mắt không giấu được một vài tia chán ghét và coi thường.

“Cô Thiều tới rồi…!”

Thiều Vân San bỏ qua ánh mắt khi nhìn phản diện của đối phương, cô mỉm cười vừa phải:

“Xin chào, không nghĩ mọi người lại chào đón tôi như vậy. Mọi người đã vất vả rồi!”

Lã Thư giả lả lấy lòng:

“Ôi sao cô Thiều lại nói vậy, đây khác gì là nhà của cô. Sau này chúng tôi đều là cấp dưới của cô, việc chào đón như vậy là điều hiển nhiên.”

Lã Thư cùng một vài người quản lý dẫn cô đi vào thang máy lên tầng làm việc của bộ phận Tài chính. Trong thang máy, chị ta giới thiệu sơ qua về sơ đồ của tòa nhà và một vài thông tin liên quan tới bộ phận Tài chính.


Vào tới văn phòng chính, mọi người đang làm việc căng thẳng cũng chủ động đưa mắt nhìn tới cô và cất tiếng chào hỏi. Dù sao trông cô cũng thật sắc sảo đanh đá.

“Chủ tịch nói cô Thiều mới tới làm có thể chưa quen việc, dặn tôi chọn một vị trí phù hợp cho cô. Tôi cũng đã sắp xếp phòng riêng cho cô Thiều rồi, cô sẽ đi tham quan phòng làm việc mới một chút chứ?”

Thiều Vân San nghe vậy, cô trực tiếp nói mà không chờ đối phương giải thích cho mình:

“Tôi muốn làm ở mảng theo dõi chi phí số liệu, phiền chị sắp xếp cho tôi. Về phòng làm việc riêng, tạm thời tôi sẽ ngồi với nhóm bộ phận phụ trách về mảng này, khi thành thạo công việc tôi sẽ vào phòng riêng sau. Cảm ơn chị.”

Sắc mặt của Lã Thư lập tức hiện lên vẻ gượng gạo, bộ phận mà Thiều Vân San chọn là bộ phận quan trọng nhất, chị ta khỏi cần nói cũng rõ ràng đang nghi ngờ cô có làm được hay không?

Vả lại, ý đồ đánh phủ đầu trước của Lã Thư lập tức bị thái độ dứt khoát của Thiều Vân San đánh gẫy. Thiều Vân San trước mặt Lã Thư đã không phải người mất não ngu ngốc chỉ biết xù lông khi bị người ta xem thường nữa rồi.

“Cái này… mảng theo dõi về phần công việc khá nặng, cô Thiều nên cân nhắc!”

Nghe chất giọng ngập ngừng của chị ta, Thiều Vân San thu hồi tầm mắt đang nhìn xung quanh văn phòng làm việc sức chứa hơn hai trăm người lại. Đụng phải gương mặt của Lã Thư, thái độ cô trở nên xa cách:

“Không sao, tôi làm được.”

Gì chứ, Phí Tiểu Uyển học chuyên ngành này, chưa ra trường cô đã tìm được công việc trong doanh nghiệp lớn, làm liền mấy năm trời. Chẳng lẽ chút nặng nhọc đó của Thiều gia cô không gánh nổi sao?

Nếu không gánh được thì đã chẳng đến mức cô đột quỵ chết đi và phải xuyên vào trong Nữ Nữ Thương Lan.

Dù biết phản ứng của đối phương là điều dễ hiểu, nhưng giờ người chịu đựng thái độ khinh bỉ đó là cô. Cô thầm buồn bực trong lòng.

Tất nhiên lời của cô cũng như lời của Thiều Khước, Lã Thư không dám cãi lại. Sau khi để cô thăm thú văn phòng và vào vị trí làm việc thì chị ta lập tức đi lên báo cáo với Thiều Khước. Truyện Khác

“Thái độ của đại tiểu thư rất kiên quyết, tôi không thể không đồng ý thưa Chủ tịch.”

Thiều Khước nhìn vẻ mặt khó xử của Lã Thư, cuối cùng xua tay:

“Thôi được rồi, cô về đi. Tạm thời giúp tôi quan sát, có bất cứ vấn đề gì thì nói với tôi.”

“Dạ.”




Bên phụ trách mảng theo dõi số liệu có hẳn một nhóm người rất chuyên nghiệp, Thiều Vân San không thể nhớ hết tất cả, chỉ có thể ghi nhớ một vài gương mặt tiêu biểu ngồi gần nhận lời của Lã Thư hỗ trợ thông tin cho cô.

Ban đầu khi cô đặt mông xuống ghế làm việc, mấy người đó nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá. Nhưng sau khi thấy cô nhận tài liệu và chuyên chú nghiên cứu thì bọn họ cũng không rảnh để dòm ngó cô nữa.

Hôm nay cô mặc áo sơ mi có thắt nơ và chân váy dạ lấp lánh được thiết kế riêng rất đẹp trong tủ đồ, chân đi giày cao gót sang trọng quý phái lại còn nghiêm túc đọc tài liệu khiến cho một vài người đàn ông thi thoảng không cầm được lòng mà đưa mắt nhìn qua. Xong tự họ phải cảm thấy tự ti liền rời mắt đi.

Vì đã tiếp xúc với số liệu quen mắt và còn viết tiểu thuyết ghi nhớ các tình tiết, nhân vật cho nên trí nhớ của cô rất tốt. Cũng có ngoại trừ vài trường hợp đặc biệt lại vô tình lãng quên…

Thiều Vân San đọc tài liệu cả một buổi chiều đã hiểu qua qua được tình hình của Thiều Thị: Số liệu ổn nhưng không có phát triển gì vượt bậc trong vài năm gần đây.

Cùng buổi chiều đó Lã Thư thi thoảng lại đảo qua hỏi han cô, còn sai người đi pha cà phê cho cô, thái độ nịnh nọt rõ rệt. Tuy nhiên cô nói chị ta không cần để ý tới mình, cô không muốn thu hút thêm phiền phức.

Tan làm, tài xế tới đón cô.

Trên xe đã có Thiều Phong Vân, đây là chủ ý cô dặn tài xế.

Thằng bé nhìn thấy cô thì khẽ chào. Xe chở hai người tới phòng tập, phòng tập Neyu Ah nằm ngay trong trung tâm của khu phố thương mại Hàng Thị. Cô chọn nó vì thấy nó cao cấp xịn sò, mà cũng vì muốn có cơ hội tới đây nhiều hơn. Bởi gặp Nữ Nữ và Thương Lan có đúng một lần, cô chưa thỏa mãn.

Mong số phận sắp đặt nữ phụ độc ác gặp lại nam nữ chính, cho cô đã mắt tí.

Nhưng hình như niềm vui chưa kịp hé nở với nữ phụ độc ác thì cô đã gặp phải kẻ thù không đội ‘sách’ chung của mình.

Ở trong thang máy đi lên tầng sáu, cô nói với Thiều Phong Vân:

“Anh PT của em nói em cần phải ăn theo chế độ dinh dưỡng, giảm ít mỡ đi mới lên cơ được. Chị đã bảo Viện Viện dặn đầu bếp ở nhà nấu theo chế độ của PT cho em rồi đấy.”


Cơ thì cũng chưa cần lắm, quan trọng Thiều Vân San muốn thằng bé cải thiện dáng người. Thằng bé cao, trông cũng không tệ nhưng vì tự ti mà hơi gù. Cô đã dặn riêng PT cải thiện phần này cho thằng bé rồi.

“Chị thì sao ạ?”

Thiều Phong Vân cảm giác như mình sắp bị bỏ đói, chẳng lẽ chị ấy định hành mình bằng cách này?

Ngoài mặt cậu ấy vẫn phải đưa chuyện với cô.

Cô nói:

“Chị thế nào?”

Thang máy dừng ở tầng năm, nhưng cô không để ý, vừa đi ra vừa nói:

“Dáng chị xinh đẹp như vậy còn cần ăn kiêng sao? Chị đi tập cho vui thôi chứ em đừng tị nạnh với chị. Cũng đừng có lén lút ăn đồ ăn linh tinh sau lưng chị… Aaa…”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận