“Cố Mặc, tôi nghĩ thông rồi.”
Thiều Vân San bỗng nhiên nói với Cố Mặc.
Cố Mặc ngơ ngác nhìn cô, giây sau cô đã đứng bật dậy:
“Nếu như sau này anh còn độc thân, tôi cũng độc thân. Anh có sẵn sàng cưới tôi không?”
“Hả?”
Cố Mặc cảm giác không theo kịp suy nghĩ của cô, gương mặt đàn ông hiền hiền mà có chút ngốc nghếch. Những người xung quanh để ý cô cũng khó hiểu khi cô đột nhiên đứng bật dậy hỏi một câu lạ lùng như thế.
“Anh chỉ cần trả lời có hoặc không thôi.”
Cô nhắc.
Cố Mặc sau khi chần chừ vài giây rồi chậm rãi gật đầu:
“Nếu chúng ta còn độc thân, vậy thì thử xem sao. Tôi thấy cô là người rất có chiều sâu, rất thú vị.”
“Được rồi, tôi yên tâm rồi.”
Thiều Vân San dứt lời, cô cầm lấy chén rượu trắng của mình cụm chén với Cố Mặc, uống một hơi cạn sạch rồi lập tức cầm lấy túi xách bỏ đi.
Cố Mặc bị bỏ lại vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, xung quanh vài chị vài cô thân thiết tính tới thăm dò hóng chuyện nhưng đều bị vẻ ngờ nghệch của anh từ chối.
Chén rượu được cô chạm nhẹ vừa nãy, anh một hơi uống sạch xem như minh chứng cho lời hứa hẹn giữa hai người.
Đến khi anh muốn ra về, qua quầy thanh toán thì nghe thu ngân nói bàn của anh và Thiều Vân San được ông chủ của họ mời. Sắc mặt anh trở nên nhăn nhó, quả nhiên là Nam gia, tai mắt khắp nơi.
“Gửi lời tới Nam gia, tôi rất cảm ơn.”
Cố Mặc nghĩ anh không làm gì sai, sao phải sợ?
…
Thiều Vân San ra khỏi Proud, vừa đúng lúc Viện Viện gọi tới báo cáo:
“Tiểu thư, em đã hỏi được từ chỗ ông chủ về vụ của chị và tên Trần Viễn năm xưa rồi ạ…”
“Không cần đâu.”
Thiều Vân San ngắt lời Viện Viện.
Lúc bấy giờ cô đã giác ngộ, chính cô không còn quan tâm tới việc bản thân đã ngủ với Trần Viễn hay chưa nữa. Từng ngủ cũng được mà chưa từng ngủ cũng không quan trọng với cô hiện tại nữa rồi.
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu?”
Lần này, cô rất tỉnh táo trả lời tài xế:
“Tới thăm biệt thự mới của tôi.”
Theo địa chỉ cô đưa, tài xế nhanh chóng lái đi.
Ngoài phố thương mại Nam Thị, Nam Thái Gia còn có rất nhiều khu thương mại và bất động sản quý giá khác. Điển hình nhất là khu bất động sản nằm dọc bờ sông biểu tượng của thành phố. Dựa vào vị trí đắc địa và thêm có biệt phủ Nam gia đặt ở đó nên giá đất được đẩy lên tận trời.
Vì là lần đầu tiên tới khu dân cư Nam Thị cho nên cô và tài xế phải nán lại mất gần nửa tiếng để làm thủ tục. Sau khi đăng ký biển số xe cho căn biệt thự của mình, cô được tài xế lái thẳng tới đó.
Hai ngày sau khi ngủ với Nam Thái Gia, trợ lý Tả đã liên hệ giúp cô hoàn thành thủ tục đứng tên hai căn biệt thự như Nam Thái Gia đã hứa trước đó. Trợ lý Tả còn nói thực ra hai căn biệt thự có vị trí tốt nhất đã được chuẩn bị từ trước để sang tên cho cô thời điểm cô ra giá lần đó. Nhưng khi đó do bản thân đang buồn bã nên đâu có nghĩ nhiều chỉ qua loa với trợ lý Tả cho xong.
Bây giờ sau khi đã tỉnh táo mới biết Nam Thái Gia thực lòng không tiếc cô mấy thứ cỏn con này.
Không biết là anh vô tình hay cố ý sắp xếp để chọn sang tên cho cô hai căn biệt thự rất gần với biệt phủ Nam gia. Xe đỗ lại trước cổng lớn căn biệt thự của mình, cô kéo nhẹ cửa kính xe xuống, quan sát từ ngoài vào trong. Chỉ có điều, tâm tư trong lòng đều bị căn biệt phủ cách đó hai trăm mét lôi kéo.
Cô định vào xem kỹ hơn nhưng rồi lại nhanh chóng đóng cửa kính xe, kêu tài xế đi chầm chậm về phía biệt phủ Nam gia.
Ôi…
Khi lòng cô cảm thán, tài xế cũng vừa hay cất tiếng:
“Tiểu thư, biệt thự của Nam gia hào nhoáng thật.”
Tài xế bình thường ít khi chủ động nói chuyện với cô nhưng lúc này cũng phải lên tiếng khen ngợi. Tuy nhiên dù thấy nó đẹp như một lâu đài dành cho hoàng gia ở thật thì cô vẫn đánh giá ‘đứa con ghẻ’ này quá hoang phí. Biệt phủ Nam gia so với căn siêu biệt thự bên Las Vegas được đầu tư hơn rất nhiều, có lẽ vì đây là trạm dừng chân cuối cùng của nhà họ Nam… Giờ lại chỉ có mình anh.
Chiếc xe của Thiều Vân San đỗ ở cách cổng lớn vài chục mét, cô ngồi trong xe quan sát biệt phủ của anh rất lâu. Cho tới khi, phía trước tài xế nói:
“Thưa cô, Nam gia đã về, cô có muốn tới gặp cậu ấy không?”
“Kệ anh ấy đi, tôi chỉ tiện đường qua xem thôi.”
Cô nhàn nhạt đáp.
Tài xế đáp ‘vâng’, nhưng lúc đấy đã thấy xe của Nam gia dừng lại. Người đàn ông nọ có lẽ đã nhận ra biển số xe của Thiều gia nên mở cửa xe đi xuống. Tài xế chần chừ không biết có nên nói cho cô biết là Nam Thái Gia đang tới hay không?
Thiều Vân San vẫn đang chìm trong suy nghĩ, tấm kính đen trước mặt bỗng xuất hiện gương mặt quen thuộc.
‘Cộc cộc.’
Theo tiếng gõ cửa, Thiều Vân San vô thức muốn ngồi xích vào trong để chừa một chỗ cho anh. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra điểm bất thường của mình đã vội ngừng lại hành động.
Cô không mở cửa xe, chỉ hạ cửa kính xuống. Khi cửa vừa hạ xong, cô chưa biết nói gì tiếp theo thì người đàn ông đó đã nhanh chóng hôn nhẹ vào môi cô một cái.
“Cơn gió nào đưa rồng đến nhà tôm vậy?”
Thiều Vân San bị bất ngờ bởi nụ hôn của anh, trái tim đập lệch đi một nhịp. Người đàn ông bên ngoài tựa cánh tay vào cửa sổ xe, gương mặt đẹp trai ngay sát gần cô. Ở khoảng cách thế này, cô nhìn ra sắc mặt người đàn ông trắng bệch, cánh môi cũng hơi tái đi, lúc hôn cô còn có cảm giác lạnh ngắt.
Anh ốm thật sao?
“Tôi đi ngang qua thôi.”
Cô cố gắng kiềm chế lòng mình, chỉ đáp khẽ một câu.
Đừng tưởng cô không đoán ra, dựa vào thái độ thờ ơ của anh hai tuần vừa rồi cô chắc chắn anh cũng có khúc mắc với cô. Người đàn ông này mắc chứng sạch sẽ, ngủ với cô xong không biết cảm thấy như thế nào nhỉ?
Nhưng mục đích cô tới đây không phải để tự hạ thấp bản thân, khi nãy cô đã xác nhận với Cố Mặc rồi, cô không phải là người không có giá trị. Nếu như Nam Thái Gia không chấp nhận cô thì vẫn còn Cố Mặc kia. Dù Cố Mặc không có tình cảm với mình nhưng người đàn ông hiền lành tử tế như thế nếu bắt buộc phải kết hôn cô nghĩ cô vẫn ở với anh ấy được.
Vợ chồng sống cả đời khách sáo với nhau dù không thực sự là điều cô muốn, nhưng nó thực tế. Trong xã hội trước kia cô từng sống không phải cũng là như vậy sao?
“Anh bị ốm à?”
Nghe cô hỏi, anh nhanh chóng đáp:
“Giống em thôi.”
“Tôi không bị ốm.”
Cô nói.
Nam Thái Gia nhìn sâu vào mắt cô, trong đó có thể nhìn ra một tia buồn bã. Đuôi mắt phượng của cô cũng hơi trùng xuống, gò má cao hơn một chút chứng tỏ ăn uống không tốt bị gầy đi.
“Không phải ốm bệnh mà là ốm tinh thần.”
Anh giống như bác sĩ chẩn đoán bệnh cô.
Cô yên lặng không thừa nhận, anh đã nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên đùi đưa tới bên môi hôn nhẹ.
“San… Đừng như thế nữa, tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu.”
Loại cảm giác bị vứt bỏ sau đêm ấy cứ quấn lấy anh, lòng dạ đàn ông lúc mạnh mẽ không ai bằng, lúc thì yếu đuối không bằng một con chó. Hai tuần đó Nam Thái Gia không có mặt mũi nào đến tìm cô, anh không biết tại sao giữa hai người đột nhiên lại rơi vào chiến tranh lạnh như vậy…
Cũng may rằng cô đã tới, cô thật sự tới tìm anh rồi. Có biết, giây phút nhìn thấy xe của cô, lòng anh mừng rỡ cỡ nào không?
Thiều Vân San chạm khẽ vào má anh, sau đó lại thu tay về, đôi mắt cụp xuống thừa nhận:
“Tôi cũng rất khó chịu.”
Câu thừa nhận của cô khiến cả hai người rơi vào trạng thái ngưng trọng, trong giây phút đó cả hai giống như hiểu được nỗi khổ của nhau. Cho tới khi, Nam Thái Gia chủ động đề nghị:
“Em có muốn vào thăm nhà tôi không?”
Thiều Vân San mạnh mẽ đối mặt với cảm xúc thật của mình, cô khẽ gật đầu. Nam Thái Gia giúp cô mở cửa xe, hai người tay nắm tay đi vào bên trong ngôi biệt phủ xa hoa.
Nhìn bóng lưng hai người, tài xế nhanh chóng lôi điện thoại ra báo cáo cho Thiều Khước:
“Ông chủ, cô chủ đã theo Nam gia vào nhà… Dạ… Tôi đã hiểu rồi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...