Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết

Nam Thái Gia còn định làm cho ra nhẽ nhưng vì Thiều Vân San đã kêu giời kêu đất khiến anh sốt ruột vội vàng lấy xe cùng Thiều Phong Vân đưa cô tới bệnh viện.

Thanh Hàn Nữ ở bên này vô cùng áy náy, cô ấy nhìn Thiều Khước, thấp giọng nói:

“Cháu xin lỗi, cô ấy bị ngã… cháu muốn tới giúp cô ấy không ngờ có người đẩy sau lưng khiến cháu bị ngã…”

“Ai đẩy cô? Ở Thiều gia chúng tôi làm gì có ai dám đẩy cô?”

Thiều Khước tức giận thay con gái, bây giờ ông nhìn Hàng Thương Lan cũng không còn giống như lúc xưa. Có Nam Thái Gia xuất hiện khiến sự so sánh trong ông ngày càng lớn, ông nhận ra so với người ta thì Hàng Thương Lan là hàng xóm thân thiết nhưng lại luôn tỏ ra chán ghét con của ông tới mức như vậy. Ngay đến lúc con ông bị ngã cũng chỉ biết lo cho người đàn bà khác…

“Bác hãy bình tĩnh, chuyện này cần làm rõ…”

Hàng Thương Lan chưa dứt lời đã bị Thiều Khước cắt ngang:

“Làm rõ ư? Tại sao đối với con gái của tôi cậu chưa bao giờ bình tĩnh và nói ‘làm rõ’? Rõ ràng dù cậu không có tình cảm với con gái tôi thì ít nhất hai nhà chúng ta thân thiết như vậy cậu cũng nên đối xử với nó như người em gái… công bằng một chút chứ?”

Thiều Khước vì lo cho con gái nên nhất thời nóng nảy, nếu không phải Viện Viện đánh hơi được mùi không ổn nên đã lao ra chặn lời ông, kéo ông vào nhà thì chỉ e ông đã nổi trận lôi đình với người ta. Con bé nhớ lời Thiều Vân San dặn phải đối xử hài hòa với cô Nữ và cậu Thương Lan, không được tỏ thái độ thái quá.

Thiều Khước đi rồi, cũng mang theo câu trách móc rời đi. Hàng Thương Lan ngây ra vài phút, anh mới sực nhớ tới còn Thanh Hàn Nữ nên quan tâm hỏi:


“Em có sao không?”

“Em không sao.”

Nữ Nữ lo lắng:

“Hy vọng cô ấy không sao. Lúc nãy đúng là có người đẩy ngã em thật, do em không kịp đề phòng nên mới ngã đè lên cô ấy…”

“Anh hiểu rồi.”

Hàng Thương Lan hoàn toàn tin tưởng, anh xoa xoa mái tóc Thanh Hàn Nữ, cùng cô ấy rời khỏi bữa tiệc.



Nửa đêm nằm trong phòng cấp cứu, sau khi chụp chiếu cẩn thận và bác sĩ báo không gãy cái xương nào Thiều Vân San mới an tâm. Cô được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu về phòng bệnh dưỡng thương.

Bác sĩ nói do lúc ngã với tư thế gập chân sau còn bị vật nặng đè lên nên khiến lưng và chân đùi có tổn thương nhẹ, chỉ cần uống và bôi thuốc đều đặn là hết đau. Thế nhưng Thiều Vân San không nghe, cô nhất định phải đòi ngồi xe lăn cho bằng được để đảm bảo không gây ra thêm bất cứ tổn thương nào cho chân tới khi khỏi.

Nam Thái Gia cũng chiều theo ý cô, nhìn cô nằm trên giường bệnh, anh không nói lời nào chỉ thẫn thờ suy ngẫm. Thế mà trong lúc nóng giận, anh đã xuất hiện suy nghĩ giận Thanh Hàn Nữ vì cô ấy gây tổn thương cho Thiều Vân San. Nghĩ như thế, anh lại nhìn tới gương mặt nhăn nhó, cái miệng thì không ngừng kêu đau của Thiều Vân San…

Rốt cuộc, gu của anh sao lại chuyển từ người thanh tao nhã nhặn thành người phụ nữ phiền toái này vậy?

Nhận được ánh mắt đánh giá không mấy thiện cảm của Nam Thái Gia, Thiều Vân San nghĩ bụng có anh ở đây, mình nên ăn vạ anh mới đúng. Thế là cô kéo xộc tay anh đang đặt ngay mép giường bệnh, lắc qua lắc lại:

“Anh xem đi, tôi đã nói tướng số của chúng ta không hợp nhau, càng ở gần thì càng nhiều tai ương rồi mà huhu…”

Nam Thái Gia càng thất vọng với chính mình hơn, đôi mày anh cau lại, đôi mắt tuyệt vọng nhưng chỉ có cánh môi là phản chủ khẽ kéo lên ý cười. Ý cười dịu dàng mà cưng chiều khiến cho Thiều Vân San thấy ấm áp trong lòng. Cô bị như này, cô không trách ai hết. Chỉ là cô đau, bên cạnh còn có Nam Thái Gia nên cô muốn làm nũng với anh mà thôi…

Làm nũng?

Thiều Vân San bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, giờ cô đã đến mức này với Nam Thái Gia rồi à?

Vậy có phải ngày hai người chung giường sẽ không còn xa?

Nghĩ như thế, cô tiếp tục ăn vạ Nam Thái Gia, hành anh rằng nếu lúc đó anh ra trước Hàng Thương Lan anh sẽ làm như thế nào, đỡ cô hay đỡ Nữ Nữ?


Câu hỏi khó đỡ cùng biểu hiện nũng nịu như những người yêu nhau thế khiến Thiều Phong Vân vừa đi thanh toán viện phí về đã cảm thấy muốn bị chọc mù mắt. Cậu không ngờ chị gái kiêu ngạo của mình sẽ có ngày như vậy… Mà cũng không phải, trước kia chị gái vẫn như thế với anh Lan, chẳng qua do anh Lan không cho chị cơ hội ‘thái quá’. Nay đây, có ‘anh Thái Gia’ chịu đựng mình, tránh không được chị gái ‘quá đà’. Điều mà cậu cảm thấy khó chấp nhận khi chị thực sự có thể dứt bỏ anh Lan như cách mà chị thay đổi tình cảm với người em trai là cậu.

Có thể người khác không tin chị thực sự dứt được anh Lan, nhưng là người từng trải qua ‘thăng trầm’ khi sống với chị gái, cậu tin chắc chị mình đã chết tâm với anh Lan rồi. Người bây giờ bị chị ngắm trúng chính là Nam gia mặt nghiêm nghiêm nhưng miệng thì rất thỏa mãn kia mới đúng.

Nhân lúc Nam Thái Gia chưa trả lời, cậu đi tới gửi lại anh chiếc ví anh đã đưa cậu cầm đi thanh toán tiền viện phí. Thiều Vân San nhìn ví của anh, đột nhiên nổi hứng muốn kiểm tra thế là trước khi Nam Thái Gia cầm lại cô đã ‘cướp’ trước một bước.

Lúc giữ nó trong lòng, còn hỏi:

“Tôi muốn xem?”

Nam Thái Gia không đáp lời xem như là đồng ý.

Anh còn cho rằng cô muốn lấy hết tiền trong đó, nhưng ai ngờ, cô đã moi hết tiền và thẻ ra, vứt rải rác trên chiếc chăn bông trắng tinh của bệnh viện, sau đó tìm đúng một ngăn nhỏ và kiểm tra…

Thiều Vân San ngoài dự tính, cô nâng cao chiếc ví nhìn rồi dốc ngược, không ngờ khác với trong Nữ Nữ Thương Lan, tên này không để ảnh của Nữ Nữ ở ví à? Cô nghi ngờ liếc anh, anh lại nhếch môi cười đắc ý.

“Hay lắm!”

Thiều Vân San hờn dỗi ném trả anh.

Đối với hành động bừa bãi của cô, Nam Thái Gia không những không giận, lại còn bình tĩnh thu dọn chiến trường do cô bày ra.

“Ví hơi trống trải nhỉ, chắc phải thêm ảnh ai đó vào cho có hồn rồi.”


Anh vờ tỏ ra vô tình nói.

Từ câu ấy của anh, Thiều Vân San biết anh đã đoán được trước đó cô định lục tìm thứ gì. Chắc hẳn anh đã kịp ‘bỏ’ bức ảnh đó đi. Như thế chứng tỏ điều gì…?

Cô tự dưng không dám tùy tiện nghĩ cũng không muốn cưỡng ép Nam Thái Gia vì trò đùa của mình mà để ảnh mình trong ví. Cho nên khi anh hỏi như vậy, cô chỉ im lặng. Nam Thái Gia quan sát biểu hiện ‘tôi không nói anh tự liệu mà làm’ của cô, anh cảm thấy buồn cười.

Không nói về chuyện này nữa mà anh hỏi cô tại sao bị ngã. Cô tức khắc kể lại cho anh nghe, Thiều Phong Vân ngồi trong phòng bệnh cũng dỏng tai nghe sự tình.

“Tôi đang đi thì có người dẫm váy tôi khiến tôi ngã, Nữ Nữ tới thì bị đẩy đè lên người tôi. Người đó còn chửi chúng tôi là hồ ly tinh nữa, mà lúc đó đau quá với có tiếng nhạc lẫn lộn nên tôi không nghe ra giọng ai.”

Nam Thái Gia quay sang Thiều Phong Vân:

“Em báo check cam đi.”

Thiều Phong Vân nghe lời anh nhắn cho Viện Viện.

Viện Viện nhanh chóng gửi video đến, góc camera chỉ nhìn được bóng lưng người kia lúc rời đi. Thế nhưng Nam Thái Gia vừa nhìn đã nhận ra là ai. Thiều Vân San cũng thế.

Rồi xong, Nam Thái Gia tới bến với cô rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận