Đao Giả Bá Vương

Trong căn phòng nhỏ cùng không gian tĩnh lặng, Dịch Phong nằm lẳng lặng trên giường, không để ý đến tiếng kêu thảm thiết nhưng ngắn ngủi ngoài cửa sổ.

Nhìn sang ba nam nhân vẫn say giấc, hắn bắt đầu thả thần thức bao trùm khu trang viên. Chân khí lưu động rất nhẹ, Dịch Phong dò xét các căn phòng khác và phát giác một phòng có hai khách nữ duy nhất ở đây, hai nàng dường như cũng phát hiện điều dị thường nhưng rất thông minh không hề rời phòng mà ở yên trong đó tùy thời chuẩn bị động thủ.

Lúc này tiếng hét thảm thiết đầu tiên chỉ một chút thời gian, lại là một tiếng hét thảm khác truyền đến, truyền tới rất rõ ràng tới trong căn phòng. Dịch Phong đứng dậy mắt léo lên hàn quang lạnh lẽo.

-Sợ rằng đêm nay sẽ có người chết.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa một trận đại phong thổi tới, cây cối đung đưa theo chiều gió, đặc biệt lạnh đến gai người. Dịch Phong nhìn ra phía bên ngoài, chân khí cực nhanh xoay chuyển, chỉ một chút đã nắm rõ hoàn toàn mọi động tĩnh xung quanh trong phạm vi năm mươi trượng. Ánh mắt của hắn có chút chần chừ, hắn cảm giác được có một cái bóng đang cấp tốc chớp động thân ảnh, lúc ẩn lúc hiện, rất khó để nhận ra đây có phải là thật hay không.

Đây là sự tình mà Dịch Phong cho tới bây giờ chưa từng gặp phải, nếu thật sự là vị võ lâm cao thủ, vậy võ công của hắn có lẽ chính là lợi hại nhất từ khi Dịch Phong xuất môn tới nay gặp được. Sắc mặy hắn có chút ngưng trọng, từ từ liếc mắt nhìn về phương xa, trong lòng tràn đầy kinh hãi. Võ công của người này hắn từ khi xuẩt đạo tới nay mới có thể gặp, tuyệt đối là cao thủ có thực lực không lường được, rốt cuộc là ai đây? Thật làm cho người ta có chút không giải thích được, cũng khó có thể đoán ra. Hắn ẩn tàng ở chỗ này, đánh lén những người này có mục đích gì, chẳng lẻ lại có bí mật gì? Nhưng hắn nghĩ lại rồi đóng cửa.

Phía bên ngoài cách gian phòng Dịch Phong chừng 40 bước chân đã có xuất hiện nhóm người khá đông tầm mười lăm người thuộc các phái Tàng Kiếm, Không Động, Hành Sơn đứng vây quanh mấy căn phòng.

Dạ Hiên(phái Tàng Kiếm) nhất thời rống lên một tiếng giận dữ, như muốn biến núi non trở thành đồng bằng, chạy tới bên cạnh thi thể của bảy sư đệ, lớn tiếng khóc rống lên.


Sắc mặt mấy người đều đại biến, Tống Hằng(phái Hành Sơn) trong miệng giận dữ mắng

-Tên hung thủ này thật quá càn rỡ rồi, không ngờ lại hung tàn như vậy, nhất cử giết sạch toàn bộ bốn người bọn họ. Đồng thời cũng hút máu đoạt mệnh, thủ đoạn thật quá tàn nhẫn mà. Trương thí chủ hãy đè nén thương đau a, địch nhân của chúng ta thập phần hung tàn, ngươi phải hồi phục tinh thần lại, vì người đã chết mà báo thù thật tốt.

Những cỗ thi thể tại đây, tất cả đều là bị người hút máu mà chết, miệng vết thương đều nằm ở vùng cổ họng. Đồng thời nơi đây đã rất đông người đứng xem, trong lòng mọi người đều có chút sợ hãi, bởi vì cho đến bây giờ đã chết không ít người, nhưng còn không có phát hiện hung thủ là ai.

Tống Hằng nhìn những thi thể đã trắng bệch, hắn hít sâu một hơi lấy bình tĩnh.

-Được rồi, chúng ta bây giờ cần phải bình tĩnh, trước hết phải li khai địa phương này, nếu còn đứng đây thì không tốt chút nào.

Nói xong bèn bước đi, những người khác cũng theo sát phía sau. Nhưng nơi này yên tĩnh chẳng có gì kỳ lạ và lúc này lại xảy ra biến hóa, làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác hư ảo. Dạ Hiên chỉ cảm thấy hoa mắt, trải qua một chút mơ hồ không rõ, tựa hồ như có biến hóa gì đó. Quay đầu nhìn lại đám người ở phía sau, vốn còn có đang có nhiều người, nhưng đảo mắt đã chỉ còn lại có bốn người, những người còn lại đã chẳng thấy đâu nữa.

Dạ Hiên kinh hãi nhìn quanh bốn phía sớm đã rơi tình cảnh chẳng nhúc nhích được một bước. Hắn chỉ cảm thấy như lâm vào hư ảo, dưới chân không ngừng đi, nhưng thế nào cũng không tiến ra được. Trong lòng hắn cực kỳ hoảng sợ, biết đụng phải trận pháp, hắn hiểu được kỳ môn độn giáp, trận pháp thuật số mà võ lâm vẫn lưu truyền. Quay đầu nhìn lại, đám người phía sau đã biến đi đâu mất, mà giữa không trung lại ẩn ẩn truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Dạ Hiên hiểu được bọn họ đã xong rồi, hắn có lẽ cũng xong rồi.

Hắn biết không thể chạy thoát, đành bất đắc dĩ phải ngừng lại. Dạ Hiên tập trung tinh thần cao độ, đề tụ công lực toàn thân từng thời khắc phòng ngự công kích của địch nhân. Hắn từ từ xoay người, đột nhiên một bóng đen không hề có dấu hiệu báo trước xuất hiện trước mắt hắn, không có một chút thanh âm. Dạ Hiên mở miệng kinh hô một tiếng, song thủ lập tức đặt trước ngực, kinh hãi nhìn vị khách không mời này.


Nhìn ánh mắt lóe lên ám hồng sắc quang mang này, Dạ Hiên đột nhiên nhận thấy toàn thân tựa hồ như cứng ngắc lại, một chút cử động cũng không được, trong lòng liền trầm xuống, một cổ khí tức tử vong đang bao trùm trong lòng hắn.

Hắc ảnh há miệng, lộ ra một hàng răng nanh màu huyết hồng, trong miệng rõ ràng có thể thấy được những giọt máu còn tươi đang nhỏ giọt. Hắc ảnh vồ lấy Dạ Hiên đang cực lực phản kháng kia, trong mắt lộ ra lãnh ý, mở miệng cắn nát cổ họng, cực lực hút lấy huyết nhục(máu) của hắn. Dạ Hiên chỉ cảm thấy máu rất nhanh chảy ra ngoài, cái mạng hắn đang gần đến điểm tử, hắn hoảng sợ trợn trừng song nhãn, dùng toàn bộ lực lượng, chỉ phát ra được một tiếng hét thảm thiết, càng khiến cho màn đêm âm trầm khủng bố, có thêm một phần khí tức đáng sợ.

Bịch...

Dạ Hiên nằm dài trên mặt đất thần sắc trắng bệnh, mắt mở trừng như thấy được nỗi sợ hãi tột cùng. Hắc ảnh lau nhanh vết máu trên miệng, hắn cười đầy ác độc.

-Chỉ cần thêm chút máu nữa thôi, Huyết Nhục Ma Công ta luyện sẽ hoàn thiện.

Lại nói về gian phòng Dịch Phong. Lã Thiên Vũ người nằm giường cạnh Dịch Phong đã tỉnh giấc nói nhỏ với hai đồng môn của mình.

-Này, hai ngươi có nghe thấy tiếng kêu không?


Tiêu Bân cùng Trúc Tinh ngái ngủ phất tay, ngáp dài ngáp ngắn.

-Ngủ đi, ta đâu có nghe thấy gì.

-Ngươi nằm mơ thôi, ta đang buồn ngủ lắm.

Nói xong cả hai đã chìm lại vào giấc ngủ ngon lành. Lã Thiên Vu nhìn ngoài cửa sổ, trăng đêm tròn trình tỏa ánh sáng mập mờ sau nhưng đám mây trôi chậm, cơn gió mát khẽ lùa vào nhưng sao hắn thấy lại ớn lạnh, cảm giác có kẻ nào đó đang nhìn vào đây. Nghĩ bụng, Lã Thiên Vũ đứng dậy mặc quần áo tay xách kiếm để ra ngoài xem có gì lạ.

Vừa kéo then cài, Dịch Phong dùng truyền âm mật đến tai Lã Thiên Vũ.

-Nếu là ta thì ta sẽ chọn không rời ở chỗ này. Ra ngoài thì ngươi đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi. Hãy cân nhắc.

Lã Thiên Vũ sắc mặt kinh hoảng vội nhìn quanh phòng rồi phát hiện Dịch Phong nằm gác tay miệng lẩm bẩm nói với hắn, Lã Thiên Vũ cũng sử dụng truyền âm mật lại.

-Ngươi biết có chuyện xảy ra?


-Không, nhưng ta chắc chắn không có gì tốt đẹp.

-Vậy ta càng phải ra xem xét.

-Đừng cố tỏ dũng cảm, ngươi sẽ chết.

-Vậy ngươi hãy nói lý do tại sao ta phải ở đây?

Dịch Phong ngồi dậy nhìn bên ngoài rồi khép lại cửa sổ nói.

-Bên ngoài có cao thủ và kẻ này dư sức giết các ngươi, cách thức giết người rất ác độc.

-Ngươi...tại sao biết được?

Lã Thiên Vũ bất giác nghi vấn lại Dịch Phong, trong lòng cũng nhanh chóng chuyển động chân khí có thể nhất thờ thấy Dịch Phong hành động nghi ngờ là tấn công. Dịch Phong thấy vậy cười nhếch mép.

-Ngươi không cần biết với cả đừng cố vận chân khí làm gì, ngươi không đủ sức đánh lại ta đâu, vả lại nếu ngươi nghi ngờ ta thì ta chẳng đợi đến lúc này đâu. Nói chung là ta nói thế ngươi cũng đủ hiểu, mạng người không có lần thứ hai đâu, hiếm lắm. Ra ngoài là địa ngục chờ ngươi, khôn ngoan thì ở lại. Và mau đánh thức đồng môn ngươi dậy đi, đêm nay ta nghĩ khó tránh khỏi máu đổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui