"Thiệu Mặc Sâm!"
"Hả?" Thiệu Mặc Sâm chưa mở mắt đã nhận được điện thoại, giọng nói lộ ra vẻ thỏa mãn.
Mạc Húc ở đầu dây bên kia hơi ngừng lại, tức muốn xì khói, tên khốn này cả đêm hưởng xuân, ném mấy chuyện rối rắm lại cho hắn.
"Cậu biết tiêu đề cậu và Bạch Trạch bất hòa lại đứng đầu các báo báo rồi không?"
Thiệu Mặc Sâm nhẹ rút cánh tay Bạch Trạch đang gối ra, đứng dậy đi ra ngoài ban công. "Xảy ra chuyện gì?"
Mạc Húc suýt chút nữa tức không thở nổi. "Không phải hôm qua cậu đi thử vai sao? Không biết người nào đã tiết lộ chuyện này, nói Bạch Trạch không hài lòng với cậu các loại. Hôm nay khắp các báo đều có mặt của hai người."
Thiệu Mặc Sâm nhíu mày lại. "Tôi biết rồi, cậu tìm người đè mấy tin tức này lại đi."
"Đè sao được? Đè cậu hay đè cậu ta?" Mạc Húc thuận miệng hỏi một câu, Thiệu Mặc Sâm không ký hợp đồng cùng công ty nữa, thế nên truyền thông cũng chẳng kiêng nể gì.
"Đè cậu ấy."
Mạc Húc sặc nước. "Tôi không nghe lầm chứ?"
Thiệu Mặc Sâm cười. "Cậu tìm thủy quân khống chế tình hình trên Weibo đi, trấn an fan một chút, đừng để cho bọn họ chửi mắng dưới Weibo Bạch Trạch, hơn nữa phải để lộ tin tức tôi và Bạch Trạch hợp tác ra ngoài."
"Cậu muốn nhận bộ này? Mặc Sâm, tôi nghe nói hôm qua Bạch Trạch không vừa mắt với cậu cơ mà?"
"Cậu ấy sẽ đồng ý."
Không đợi Mạc Húc nói thêm, Thiệu Mặc Sâm đã bổ sung. "Khiến cậu lo lắng rồi, rảnh rỗi thì tới nhà tôi ăn cơm đi."
Mạc Húc bĩu môi khinh thường, có người yêu là quên anh em, hắn vẫn đang còn là con cẩu độc than ngày ngày bị người ta thồn thức ăn vào miệng.
"Sao thế?" Bạch Trạch nhắm mắt lại.
"Không sao đâu, Mạc Húc nói công ty có chuyện cần xử lý thôi."
"Ah..." Bạch Trạch mơ mơ màng màng, tìm tòi cánh tay Thiệu Mặc Sâm ôm lấy, cọ cọ lên vai anh. "Muốn ngủ..."
"Ngủ đi." Thiệu Mặc Sâm ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa vết thâm bên hông.
"Ngủ cùng.." Sau đó chỉ còn tiếng rên rỉ.
Thiệu Mặc Sâm tỉnh lại, thầm nghĩ bản thân có phải quá cầm thú hay không, vất vả lắm người ta mới được nghỉ ngơi một ngày, anh lại khiến cậu không xuống được giường. Nhưng gần đây hai người đều quá bận, tối hôm qua hơi kích động, làm một vài chuyện cấm trẻ em xem.
Tới tận buổi trưa Bạch Trạch vẫn đang còn ngủ, Thiệu Mặc Sâm chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp, đắp chăn cho Bạch Trạch rồi đứng dậy nấu cơm. Tuy nói anh nấu không ngon bằng Bạch Trạch nhưng hai người đàn ông sống cùng, không phải em nấu thì anh nấu, Thiệu Mặc Sâm vẫn biết chút ít.
Thời gian trôi qua, Thiệu Mặc Sâm nấu một nồi cháo hoa bỏ thêm chút thịt băm và nấm hương sau đó đậy kín lại, quay đầu cầm điện thoại lướt bình luận dưới weibo của Bạch Trạch, thỏa mãn thấy fan sống theo lý trí vẫn chiếm thế thượng phong. Bây giờ gọi người kia dậy được rồi.
"Tiểu Trạch dậy đi. Tiểu Bạch Tiểu Bạch, tỉnh lại đi, ăn rồi ngủ tiếp." Bạch Trạch cau màu một cái, sau đó tỉnh táo lại, khàn giọng nói. "Anh gọi chó à?"
Thiệu Mặc Sâm nhìn trời, trong nhà có nuôi một con chó tuyết trắng, vì vậy tiếng xưng hô này bị Bạch Trạch liệt vào danh sách cấm. "Bảo bối." Thiệu Mặc Sâm biết sai, vội vàng sửa.
Bạch Trạch choáng váng súy chút nữa ngã xuống giường, đỏ mặt, cảm thấy cái eo này không phải của mình nữa rồi.
"Tiểu Bạch cũng thành lão Bạch rồi, lúc nào chúng ta về nhà nhìn nó lát đi."
"Về nhà vì chỉ muốn nhìn Tiểu Bạch?" Bạch Trạch bật cười. "Chú dì tức muốn chết."
"Không phải phải gọi là cha mẹ sao?"
Bạch Trạch liếc anh. "Em muốn đổi, nhưng sợ chị anh lại tức chết."
Thiệu Mặc Sâm khổ đau, hai người bên nhau mười năm, anh biết tuy Bạch Trạch nói năng chua ngoa nhưng tim lại mềm như đậu phụ, biết đối nhân xử thế.
Đổi cách xưng hô cũng chỉ là hình thức, Thiệu gia đã sớm chấp nhận cậu, chỉ trừ chị gái của Thiệu Mặc Sâm.
Bà chị này rất phiền.
Bạch Trạch giẫm lên mép giường, vuốt nhẹ chân mày của anh. "Mặt ủ mày chau cái gì? Cõng em đi, chân run."
"Run thật rồi sao?" Thiệu Mặc Sâm hồi phục tinh thần, bỡn cợt nói.
Bạch Trạch mặt không đổi sắc. "Chân run thật rồi, thế nên anh phải cấm dục 3 tháng."
"Không được có được không? Bảo bối là người khỏe nhất."
Bạch Trạch không nhịn được cắn một cái lên bả vai trần của tên lưu manh này, sau đó nhìn dấu răng và vết cào tối qua của mình, hòa nhau.
Thể lực tiêu hao quá nhiều, hai người ăn uống no say nằm trên thảm trải sàn tiêu cơm.
Bạch Trạch chọc chọc Thiệu Mặc Sâm. "Không phải anh muốn đóng phim sao? Có cần vóc người nữa hay không?"
Thiệu Mặc Sâm chống người lên, vẻ mặt chờ mong. "Buổi tối anh có thể vận động tiêu hao thể lực."
Bạch Trạch. "..." Sao người này có thể mặt dày như thế, thắt lưng cậu vẫn còn đau.
"Lúc nào bấm máy?" Thiệu Mặc Sâm hỏi.
"Nửa tháng sau."
"Hôm qua sao em lại để biên kịch diễn với anh?"
Bạch Trạch không trả lời. "Anh không biết cậu ta?"
Vẻ mặt Thiệu Mặc Sâm mờ mịt, lắc đầu.
"Cậu ta là Lê Duyệt."
"Hơi quen tai."
Bạch Trạch bất đắc dĩ nói. "Là em vợ của Lư Hiên"
"Cũng chính là nam 2 lần này?"
Bạch Trạch gật đầu.
Khóe miệng Thiệu Mặc Sâm co quắp, cậu em vợ của Lư Hiên, tốt nhất là viết kịch bản thôi, không nên làm diễn viên. Hết lần này tới lần khác Lư Hiên xem cậu ta như con trai mà nuôi lớn, Lư Hiên nói muốn để cậu ta vào giới giải trí.
Thiệu Mặc Sâm biết Lư Hiên không nhẫn tâm.
Anh nghĩ nghĩ, hình như Lê Duyệt có cái lịch sử đen tối gì đấy nhưng mãi vẫn không nhớ ra.
"Anh nhìn kịch bản xong muốn đi chết." Anh đã xem qua kịch bản, vai nam phụ có khi còn nhiều đất diễn hơn nam chính.
Bạch Trạch bật cười. "Thiệu ảnh đế có muốn suy nghĩ lại chút không? Dù sao cũng chưa bấm máy."
"Chúng ta cùng nhau chết, lãng mạn biết bao." Thiệu Mặc Sâm nhích lại chặn cánh môi mỏng của Bạch Trạch.
Bạch Trạch hừ một tiếng, phối hợp mở miệng ra.
Ánh mắt trời ngoài cửa đã lên cao.
Trong phòng lại tình nồng ý đậm, lưu luyến kiều diễm.
- --
Thiệu Mặc Sâm đang muốn duỗi tay vào trong áo, chuông điện thoại lại vang lên.
"Alo?" Giọng Thiệu Mặc Sâm hơi to.
"Alo? Thiệu Mặc Sâm? Tôi gọi lộn số, lão Bạch có đó không? Đưa điện thoại cho cậu ấy."
"Em ấy đang bận."
Đầu bên kia gào thét. "Đồ cầm thú. Giữa thanh thiên bạch nhật, cậu... các cậu dám làm chuyện như vậy." Giọng nói anh ta rất lớn, người bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Thiệu Mặc Sâm nhíu mày.
Bạch Trạch thở gấp, tự tay nhận điện thoại. "Hàn Cạnh, cậu sửa lại tên trong danh bạ cho tôi."
Hàn Cạnh cười to. "Ah, cái CP ngược cẩu các người sắp giải tán rồi sao?"
Thiệu Mặc Sâm cười lạnh. "Haha."
Hàn Cạnh. "..." Đừng cho là tôi không biết cậu đang mắng tôi.
Bạch Trạch đỡ trán.
Thiệu Mặc Sâm hướng về phía điện thoại nói. "Có chuyện thì nói, không có chuyện thì đừng quấy rầy chuyện tốt của người khác."
Hàn Cạnh hừ một tiếng. "Lão Bạch, tôi thật sự có chuyện."
"Hả?"
"Có phải cậu quay phim mới không?"
"Ừ, Đêm tuyết."
"Tôi có một chuyện muốn nói với cậu, là scandal của diễn viên nữ chính mà công ty đầu tư muốn nhét vào."
"Nữ chính?" Bạch Trạch nhíu mày lại. "Bên tôi chưa chọn được nữ chính." Trầm ngâm một lúc nói. "Ngân Tụy?"
"Không phải vậy sao? Hơn nữa cũng không biết chuyện gì xảy ra, thái tử của Ngân Tụy ém scandal cho cô ấy bao nhiêu năm nay rồi, bây giờ lại bị đào ra, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, hay là..."
Bạch Trạch không nghĩ tới chuyện đó, bây giờ Hàn Cạnh nói xong, cậu đã biết nữ chính trong tin đồn là ai.
"..Liễu Mạn Tinh không được yêu chiều nữa rồi?" Giọng nói Hàn Cạnh có chút giễu cợt nhưng không mang theo ý xấu. "Tôi hỏi cậu có muốn đè chuyện này xuống không?"
"Không sao, cậu nói cô ấy là nữ chính của Đêm tuyết, vậy để xem bên Ngân Tụy thế nào đã." Dù sao cậu cũng không muốn làm Hàn Cạnh khó xử, hơn nữa Liễu Mạn Tinh là người phù hợp với vai nữ chính, cùng học chung trường với nhau, có thể giúp thì giúp. Tuy lâu rồi Bạch Trạch không liên lạc với cô nhưng dù sao cũng là bạn học cũ, hơn nữa cậu còn thiếu cô một món nợ.
Hừ, gần đây ôm nợ hơi nhiều.
"Cậu đưa điện thoại cho A Mặc đi."
Bạch Trạch gọi. "Mặc Sâm, Hàn Cạnh tìm anh."
Thiệu Mặc Sâm vừa mới đi hâm nóng sữa bò, biết Bạch Trạch không thoải mái, một tay đưa ly sữa cho cậu, tay kia cầm di động.
"Có phải cậu và Lão Bạch bị chụp rồi không?" Trong giọng nói của Hàn Cạnh có chút hả hê.
Thiệu Mặc Sâm nghi ngờ nói. "Cậu biết là ai sao?"
"Không biết, cho nên mới hỏi." Hàn Cạnh nói nhỏ. "Tôi còn thấy tin tức hai người bất hòa lại đứng đầu báo rồi."
Thiệu Mặc Sâm bật cười. "Người ta nhàn rỗi không biết làm gì nên muốn tạo drama thôi."
Hàn Cạnh hiểu. "Tôi còn tưởng giống lần trước."
Thiệu Mặc Sâm lắc đầu. "Nói không chừng lần sau bị chụp thì tôi công khai luôn."
Hàn Cạnh hít một hơi. "Cậu nghiêm túc đấy chứ?"
"Được rồi, đâu có dễ như thế, dù tôi thừa nhận cũng chẳng có mấy ai tin."
Hàn Cạnh cười. "Tự mình làm bậy, không thể sống được."
Thiệu Mặc Sâm không để ý tới tên dở hơi này. "Rảnh thì gặp nhau đi."
"Tôi muốn Lão Bạch xuống bếp."
"Được, mang theo chị dâu và con trai cậu đi nữa."
Cúp điện thoại, Thiệu Mặc Sâm cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Lúc bọn họ mới nổi tiếng có bị chụp trộm một lần, may mà Hàn Cạnh tốt nghiệp học viện điện ảnh xong lại dấn thân vào sự nghiệp paparazi, có một tên gián điệp như vậy, khi Thiệu Mặc Sâm biết chuyện, ém xuống đã không kịp nữa rồi, bàn bạc với Bạch Trạch xong, anh cho người tung chuyện hai người bất hòa ra. Sau khi đăng ảnh chụp lên, vốn là Thiệu Mặc Sâm nắm áo muốn hôn Bạch Trạch lại biến thành dáng vẻ hai người đang chuẩn bị đánh nhau. Thế nên Hàn Cạnh mới nói tự mình làm bậy thì không thể sống.
Bạch Trạch uống cạn ly sữa, cảm thấy thoải mái không ít. "Nữ chính đã được quyết định rồi, là Liễu Mạn Tinh."
"Ai?" Thiệu Mặc Sâm tưởng mình nghe lộn.
"Liễu Mạn Tinh."
Thiệu Mặc Sâm. "Anh muốn bồi thường."
Bạch Trạch cười, có đôi khi lại muốn xem bộ dạng Thiệu Mặc Sâm chơi xấu trước mặt mình.
- --
Hàn Cạnh cúp điện thoại xong, nhìn vào màn hình, vì lý do công việc nên điện thoại không thể để tên thật, lỡ như ngày nào đó điện thoại của mình rơi rớt ở đâu sẽ gây phiền phức lớn. Anh ta nhìn tên trên danh bạ của Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch, vui vẻ cười.
- A Bạch nhà A Mặc.
- A Mặc nhà A Bạch.
Không ai biết hai người là ai.
Ngoại trừ anh ta gọi điện mỗi ngày ra, ai cũng không biết.
Để hàng ngày hai người ngược cẩu cũng tốt, Hàn Cạnh nghĩ thầm. Cảm thấy thỉnh thoảng chọc chọc hai người cũng chẳng phải là chuyện xấu gì.
- --
Nói vài lời: Mối tình của chị Mạn Tinh này và anh Thái tử của Ngân Tụy thật sự rất đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...