Đạo Cơ


Chờ thêm một lúc, chỉ thấy trước cửa Như Ý Phường một bóng hồng lóe lên, cô nàng họ Vương chắp hai tay sau lưng mỉm cười đi tới.“Tiểu Đồng, muội lần sau có thể hay không tìm một tên có tiền để ra tay? Nghèo như vầy ngay cả ta cũng không đành lòng xuống tay.” Không đợi cô nàng mở miệng nói tạ ơn, Phương Ngôn vượt lên trước cười nói, hai người có vẻ cực kỳ quen thuộc.“Những kẻ có tiền kia tất cả đều có quyền thế, muội nào dám đi lừa gạt bọn họ! Vạn nhất thật muốn chiếm đoạt người ta thì làm sao bây giờ, hì hì!” Vương Tiểu Đồng cười nói, trên nét mặt cũng không hề có chút sợ hãi sẽ có thể đem mình bán đi mất.“Muội nha, nếu so với khi còn bé tuyệt đối không giống chút nào.” Phương Ngôn có chút cảm khái nói.“Huynh còn dám nói muội? Có tin hay không muội đem chuyện huynh làm mỗi lúc trời tối nói hết cho hàng xóm của chúng ta!” Vương Tiểu Đồng nắm nắm tay nhỏ tại trước mặt Phương Ngôn lắc lắc thị uy.“Hắc, hai người chúng ta như nhau mà thôi, ai cũng đừng nói người nào.” Phương Ngôn mặt dày mày dạn nói.“Đây, muội muốn trả hàng!” Nói chuyện Vương Tiểu Đồng liền đem ban ngày mua đi miếng ngọc sức Hồ Điệp lấy ra, dùng bàn tay trắng như tuyết nâng lên đưa về phía Phương Ngôn.“May mắn ta không có hướng sổ sách ghi chép lại.

Đây là hai tiên thạch tám mươi tiên phách.”Tiền tệ dùng ở Đô Thiên tiên giới tất cả đều là những miếng hình vuông, lớn cỡ chừng kích cỡ đốt ngón tay cái, độ dày đại khái bằng một phần tám kích cỡ của nó, thoạt nhìn đã xinh xắn lại đẹp mắt.Phương Ngôn đầu tiên là đặt tám miếng hình vuông xinh xắn tản ra nhàn nhạt ánh huỳnh quang hơi mờ ở trên quầy, trong đó từng miếng đại biểu mười tiên phách, rồi sau đó lại lấy ra hai miếng hình vuông tỏa ra hào quang óng ánh long lanh so với tám miếng trước thì sáng hơn nhiều, từng miếng như vậy được tính là một tiên thạch, một tiên thạch có thể bằng một trăm tiên phách.Số tiền này kỳ thật chính là của vị Nhị ca do Vương Tiểu Đồng dẫn đến, Phương Ngôn biết rõ Vương Tiểu Đồng muốn trở về, liền chưa hề động đến số tiền mà đặt ở một góc của quầy hàng.Vương Tiểu Đồng lấy đi hai tiên thạch bốn mươi tiên phách, đem còn lại bốn mươi tiên phách còn lại giao cho Phương Ngôn, cười nói: “Theo như quy củ cũ, đây là phần của huynh.”“Quy củ cũ? Hôm nay làm sao lại hào phóng như vậy?” Dựa theo quy củ cũ, số tiền do Vương Tiểu Đồng hy sinh nhan sắc của mình kiếm tới, Phương Ngôn kỳ thật chỉ có thể nhận được một phần mười, lúc này đây Vương Tiểu Đồng rõ ràng đã phân cho hắn thêm chút ít.“Hì hì, không thể sớm cùng huynh chào hỏi chào hỏi một tiếng, khó được một hôm huynh còn phối hợp như vậy, nhiều thêm một chút coi như là khao huynh đó.” Vương Tiểu Đồng nghiêm trang nói.“Sớm muộn gì còn không phải bị muội ngoặt trở về.” Phương Ngôn tức giận nói.Vương Tiểu Đồng lập tức nhớ tới trước kia từng hố Phương Ngôn vài lần, không khỏi cười ra tiếng, sau đó nói: “Muội đi đây, Phương Ngôn ca ca!”“Ừ.


Buổi tối tranh thủ về nhà sớm một chút.” Phương Ngôn dặn dò.“Biết rõ!” Vương Tiểu Đồng bỉu môi nói.Đợi Vương Tiểu Đồng đi ra khỏi tầm mắt Phương Ngôn hắn vẫn còn đứng trước cửa xuất thần, suy nghĩ tất nhiên là về cô nàng Vương Tiểu Đồng hoạt bát, xinh đẹp.Vương Tiểu Đồng thật ra là hàng xóm của Phương Ngôn, hai người có thể nói là từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn, tự nhiên hết sức quen thuộc.

Hai người có một điểm giống nhau, đó chính là gia cảnh không tốt.

Sau khi lớn lên cả hai tự nhiên phải nghĩ biện pháp nuôi sống chính mình, Phương Ngôn đến Như Ý Phường làm tiểu nhị, mà Vương Tiểu Đồng bước thì đi lên con đường này.Bởi vì các loại nguyên nhân, các nữ tử chưa lập gia đình ở Đô Thiên tiên giới tương đối tự do, tại trình độ nhất định mà nói hoàn toàn có thể cùng nam tử ngang hàng đối đãi.


Cho nên Vương Tiểu Đồng bên người nam tử vài ngày hoặc một ngày lại đổi một người kỳ thật cũng không có vấn đề gì, nha đầu kia cực kỳ thông minh, từ nhỏ đã đem mấy tên nhóc trong xóm dụ dỗ cho xoay vòng vòng, ở bên ngoài khẳng định cũng sẽ không chịu thiệt thòi, cho nên cha mẹ cũng không quá khắt khe với nàng.Nàng cơ hồ cũng không nhắm đến những kẻ đại phú đại quý, con nhà quyền quý ra tay, bởi vì nếu đối phương nổi lên ý đồ bất chính nàng căn bản không có sức phản kháng, mục tiêu của nàng đều là những thanh niên thuộc tầng lớp trung lưu, có chút tiền lại không có quyền thế gì, liền giống như hôm nay vị kia “Nhị ca ca”.Nàng cùng nam tử trẻ tuổi kết giao chính là có ý đồ, đây cơ hồ là điều mà tất cả thanh niên ở phụ cận đều biết, nhưng người đánh chủ ý lên người nàng vẫn không ngừng tăng lên, chỉ vì sức hấp dẫn của nàng cơ hồ không có người nào có thể ngăn cản, mà những thanh niên kia đều có tin tưởng mình sẽ là người cuối cùng nhận được tình yêu của nàng.Phương Ngôn thật sự rất muốn hiểu rõ một sự kiện, đó chính là hiện giờ Vương Tiểu Đồng đến cùng có còn giữ được tấm thân xử nữ hay không, nhìn thân thể thần sắc của nàng thì hẳn là vẫn giữ được, nhưng là coi phong cách hành sự của nàng lại hoàn toàn giống với người từng trải, Phương Ngôn lúc này nghiêm trang tự hỏi kỳ thật chính là vấn đề này…“Hô…” Thở dài ra một hơi, Phương Ngôn đem tâm thần thu hồi về lại hiện thực.Hắn và Vương Tiểu Đồng thật sự quá thân thuộc, hắn cảm thấy Vương Tiểu Đồng cuối cùng hẳn là gả cho một nam tử vừa có tiền vừa anh tuấn lại còn là đại thiếu gia con nhà giàu, mà không phải là người như hắn.

Đương nhiên, cũng không phải là không có khả năng, tương lai sự tình ai có thể nói trúng? Có lẽ Vương Tiểu Đồng kỳ thật đối với hắn có cảm tình thì sao, chẳng qua là cần hắn chủ động thể hiện mới có thể truy cầu đến nàng.


Chủ động theo đuổi nàng? Phương Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, rồi sau đó vỗ đầu một cái đột nhiên hiểu ra, suy nghĩ hiện giờ của hắn không phải cùng những nam nhân bị Vương Tiểu Đồng lừa xoay vòng vòng đồng dạng a.Chính suy nghĩ miên man, trong tiệm khách nhân lại đến, Phương Ngôn liền lập tức ổn định lại tinh thần đi qua chào hỏi.Cũng không lâu lắm trời liền tối đen, Phương Ngôn khóa cửa tiệm, đem sổ sách cùng túi tiền cẩn thận nhét trong ngực, bước nhanh hướng nhà ông chủ đi đến.Ông chủ Như Ý Phường họ Kim, mặc dù có chút keo kiệt, ngược lại rất tin tưởng Phương Ngôn, bằng không cũng sẽ không đem toàn bộ cửa hàng giao cho Phương Ngôn quản lý.

Phương Ngôn rất nhanh đến nhà của ông chủ Kim sau khi bàn giao mọi thứ xong hắn khẽ cắn môi rồi đem chuyện tăng tiền lương nói ra.Nhưng Phương Ngôn không nghĩ tới là lão Kim lại nói đã sớm tính toán tăng tiền lương cho hắn, nhân lúc này liền sảng khoái đáp ứng, cũng tại chỗ quyết định đem tiền công của hắn từ mỗi tháng năm tiên thạch năm mươi tiên phách tăng lên thành bảy tiên thạch.Phương Ngôn không khỏi mừng rỡ, vui thích rời khỏi nhà của ông chủ Kim, lúc đi ra trong tay còn áng chừng hai chuỗi thịt khô do lão Kim đưa cho.Trở về trên đường Phương Ngôn cực kỳ cảm thán, ngày lễ năm nay thật không giống với trước kia, kể cả người keo kiệt như lão Kim cũng trở nên hào phóng lạ thường.

Hiện giờ một tháng tiền công đã tăng tới bảy tiên thạch, tuy không coi là nhiều, nhưng không thể nghi ngờ có thể giúp cho đại kế tích lũy tiền tài của hắn hoàn thành sớm hơn một tí.Có câu là người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, Phương Ngôn dưới chân vô cùng nhẹ nhàng, rất nhanh đi ra thành nam khu vực dành cho dân nghèo cư trú.


Ba ngoặc hai quẹo vào một cái hẻm nhỏ, đi đến bên trong nhà thứ hai chính là căn nhà nhỏ của hắn.Cha mẹ của Phương Ngôn đã không còn ở bên cạnh kể từ khi hắn còn bé, chỉ để lại cho hắn một cái tiểu viện như vậy, trừ nó ra, cha mẹ hình dạng trông thế nào hắn cơ hồ cũng đã quên mất.

Hắn có thể coi như là ăn bách gia cơm mà lớn lên, cho nên hắn đối với các trưởng bối ở xung quanh cực kỳ tôn kính, những lão nhân này luôn luôn đối đãi với hắn rất tốt.Sau khi về đến nhà đem thịt khô treo lên, Phương Ngôn cũng không có vội vã chuẩn bị đồ ăn, mà là hướng lên trên nhanh chóng đóng cửa sổ lại, tiểu tâm tư lâng lâng theo trên tường một hốc tối rút ra một cái hộp gỗ, nhẹ nhàng mà đặt lên bàn.Này hộp gỗ dài một thước, rộng nửa thước, gia công có chút thô ráp.“Cạch”Phương Ngôn hai tay đẩy liền đem nắp hộp mở ra, nhàn nhạt ánh huỳnh quang lập tức theo trong hộp sáng lên, trong đó chiếm hết nửa hộp là tiên phách cùng tiên thạch!Kiếm được tiền liền tích lũy lên, chỉ tiêu khi thật sự cần thiết, vài năm trôi qua, Phương Ngôn cuối cùng để dành được nhiều tiền như vậy, chất đống như một ngọn núi nhỏ trông rất dọa người.Bất quá số tiền này cách mục tiêu của hắn còn có một khoảng cách rất xa hắn âm thầm vì chính mình động viên, sau đó Phương Ngôn liền đem bốn mươi tiên phách kiếm được hôm nay bỏ vào trong hộp.Cầm hộp gỗ thả xuống trả về vị trí cũ Phương Ngôn cẩn thận kiểm tra một lần, xác nhận không có gì sơ hở sau đó mới đi ra ngoài chuẩn bị cơm tối.Nấu ăn cộng thêm dọn dẹp tổng cộng dùng nửa canh giờ, rồi sau đó Phương Ngôn liền chuyển trương ghế ngồi ở trong sân dưỡng thần.Liền tại lúc này, Phương Ngôn lại nghĩ tới Vương Tiểu Đồng nói câu kia “Có tin hay không muội đem chuyện huynh làm mỗi lúc trời tối nói cho hàng xóm của chúng ta”, không khỏi nhếch miệng cười rộ lên, vì không dùng nhiều lắm thời gian vào buổi tối, nên hắn cũng tranh thủ đi làm loại “hoạt động” mà Vương Tiểu Đồng đã nói đến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận