Đạo Chu

Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông nhìn về phía lão già thấy được sắc mặt hơi lo âu của lão rồi cũng đã đồng ý với ý kiến của nàng, Bỉ Bỉ Đông thoả mãn gật đầu. Đến cuối cùng lão già này cũng không có ngăn cản nàng tấn công học viện Thiên Địa, nhắm vào Thiên Địa tông. Mặc dù thế lực Thiên Địa tông có lớn mạnh đi nữa thì Bỉ Bỉ Đông tin tưởng vào lực lượng của Võ Hồn Điện.

Võ Hồn Điện là thực lực tối cường ở trên đại lục Đấu La này. E rằng khó có thể lực nào có thể đánh đồng với Võ Hồn Điện. Nếu có thì có lẽ trên đại dương có một thế lực ấy với cái tên Hải Thần Đảo. Song đó là ở trên biển, Hải Thần Đảo phần lớn đều là hồn sư có võ hồn là hải hồn thú. Chiến đấu ở biển đương nhiên là thế mạnh của họ. Ngay cả phong hào đấu la cũng không làm gì được hồn đấu la có võ hồn hải hồn thú ở biển. Đương nhiên nếu Hải Thần Đảo dám tấn công đại lục đến lúc đó Võ Hồn Điện sẽ dạy họ làm người.

Ở trên cái đại lục không phải nói trên đất liền này, không có thế lực nào có thể đánh với Võ Hồn Điện. Nguyên nhân bởi vì Võ Hồn Điện có cực hạn đấu la đồng thời cũng là một người phát ngôn của thần. Trừ khi Thiên Địa tông cũng có thần đứng sau lưng và có được cực hạn đấu la. Nếu không hai người cơ bản không có cách nào đánh đồng dù cho Thiên Địa tông có bộc lộ thực lực đến thế nào đi nữa có thể qua Võ Hồn Điện sao?

“Nếu là như vậy...” Thiên Đạo Lưu thở ra một hơi thật dài, bàn tay lão lại lần nữa vuốt vuốt chòm râu mình: “Để mọi việc an toàn, vẫn là ta đi một chuyện đi!” Nghĩ thầm để mọi việc chắc chắn tiến hành xuống, Thiên Đạo Lưu quyết định dẫn theo sáu vị cung phụng tiến đến học viện Thiên Địa. Nếu như bọn họ đi, Thiên Đạo Lưu sẽ yên tâm hơn.

“Vậy làm phiền ngươi, Đại Cung Phụng!” Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông cũng đứng dậy, nàng mỉm cười một cách hoà nhã: “Lần này để chắc chắn mọi việc thuận lợi, ta sẽ cũng đi với các ngươi!” Thực ra Bỉ Bỉ Đông không có yên tâm lần này chút nào. Đại Sư còn ở trong học viện Thiên Địa đây. Nàng không muốn để cho Đại Sư bị thương tổn một chút nào. So sánh với mọi thứ trong lòng nàng thì Đại Sư là một người vô cùng quan trọng mà nàng không bao giờ muốn hắn bị tổn thương.

“Vậy được rồi!” Đại Cung Phụng gật đầu một cái. Song không hiểu sao trong lòng Thiên Đạo Lưu mang theo vài phần lo lắng. Ở trong lòng hắn, có một người so với cả cái Võ Hồn Điện này còn quan trọng hơn nhiều. Chuyến đi này cứ làm cho hắn ẩn ẩn có cảm giác được vô cùng lo lắng sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Rõ ràng biết khả năng này không lớn nhưng hắn vẫn phải làm trước chuẩn bị.


Bước ra khỏi đại điện, Bỉ Bỉ Đông nhìn về phía đại cung phụng rời đi. Nàng cũng chỉ thoáng qua một chút. Dù sao người càng già thì càng lo nghĩ nhiều, nàng cũng chẳng thèm để ý nhiều. Vừa bước ra khỏi cửa điện thì hai phong hào đấu la lập tức xuất hiện kính cẩn hành lễ với nàng. Hai người này chính là tâm phúc của nàng Cúc đấu la và Quỷ đấu la.

“Mọi chuyện đã chuẩn bị xong thưa miện hạ!” Phong hào đấu la mặc y phục màu trắng có vài phần ẻo lả gật đầu cung kính nói. Giọng nói của hắn cũng có vài phần ẻo lả như nữ nhân. Bất quá hắn thực sự là một nam nhân mà không phải nữ nhân. Âm thanh cung kính tiếp tục vang lên: “Nhân mã các tông môn đều đã tụ tập đầy đủ...”

“Tốt lắm...” Bỉ Bỉ Đông gật đầu nhè nhẹ, hai tay nói: “Chờ Đại Cung Phụng trở lại chúng ta sẽ lập tức tấn công học viện Thiên Địa. Thời gian không chờ người, chuẩn bị đi!”

“Vâng!” Hai người theo đó cung kính nói. Không quá bao lâu thì Thiên Đạo Lưu theo đó trở lại, hắn mang theo tổng cộng sáu lão già tiến về phía trước. Sáu lão già này làm cho đoàn người Bỉ Bỉ Đông đều ngạc nhiên. Tất cả đều âm thầm hít một hơi lạnh nhìn về phía mấy người này. Trong lòng thì mang theo âm thầm đánh giá sáu lão già này.

Đôi mắt Bỉ Bỉ Đông híp mắt lại đánh giá mấy lão già này. Từ trên người mấy lão già này, Bỉ Bỉ Đông cảm nhận được áp lực thật lớn. Mấy lão già này sợ rằng không thua kém nàng e rằng hồn lực có vài phần cao hơn. Không nghĩ tới mấy cung phụng trong Võ Hồn Điện lại vẫn còn vài phần ẩn dấu lực lượng như vậy. Bằng loại lực lượng này quả thật có sức lất nghiêng đại lục này. Xem ra nàng không có nắm giữ hoàn toàn Võ Hồn Điện.


“Đại Cung Phụng, mấy vị này...” Bỉ Bỉ Đông lập tức hơi đưa tay về phía mấy người, nàng cố gắng lộ ra thái độ thân thiện đối với đám người mới tới này.

“Đi thôi!” Đáng tiếc không để cho Bỉ Bỉ Đông biết được thân phận sáu người này, Thiên Đạo Lưu đã mở miệng lên tiếng ngăn cản. Hắn quét ánh mắt nhìn về phía một đám hồn sư đều là hồn thánh trở nên. Một đám người này nếu toàn lực đến học viện Sử Lai Khắc cũng trả tốn bao lâu thời gian. Bất quá họ cũng đã chuẩn bị sẵn để đám người học viện Thiên Địa khó phát hiện được hắn. Hành động lần này là chém đầu vô cùng bí ẩn.

Mọi việc diễn ra vẫn như thường ngày, học viện Sử Lai Khắc và học viện Thiên Địa cũng bắt đầu tiến vào trận đấu chính thức. Họ dường như không có phát hiện được một lực lượng khủng bố lớn mạnh đang tới gần học viện Thiên Địa.

Bộ đội gồm hơn hai trăm người mà tất cả đều thuần bảy hoàn hồn sư trở nên tiến về phía học viện Thiên Địa. Đập vào đôi mắt bọn họ chính là một toà núi lớn với đường thang khá dài đập vào ánh mắt mọi người đó là cảnh sắc mỹ lệ và tuyệt đẹp của cả ngọn núi lớn này.


Một người không khỏi chặc lưỡi mở miệng nói: “Không nghĩ tới học viện Thiên Địa thật biết hưởng thụ!” Bọn họ cũng bắt đầu tiến vào bên trong. Cảnh sắc tuyệt đẹp với thác nước, hoa cỏ và cây cối xuất hiện. Thi thoảng trên đầu có vài đầu hồn thú giống chim sặc sỡ và tuyệt đẹp bay trên bầu trời. Thỉnh thoảng cũng có hồn thú nhưng thực lực chúng khá thập cơ bản chẳng thể uy hiếp ai trong bọn họ.

“Cẩn thận một chút!” Đại Cung Phụng Thiên Đạo Lưu mở miệng khẽ nói: “Nghe nói học viện Thiên Địa nhưng có được mười vạn năm hồn thú thủ vệ. Nếu như chúng ta gặp phải hồn thú mười vạn năm như vậy hạn trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng đem hồn thú mười vạn năm tiêu diệt!”

Đám người hết sức cẩn thận tiến lên trên học viện Thiên Địa, bất quá họ lại không có cảm nhận được bất cứ sự khó khăn nào. Chẳng có hộ pháp trận, cũng không có hồn thú ngăn cản cũng chẳng có bẫy rập. Nhìn thấy được kiến trúc rộng lớn đồ sộ đập vào trước mặt mọi người đều thở ra một hơi.

“Đại Cung Phụng!” Một hồn sư thấy vậy không khỏi mở miệng lên tiếng nói: “Ngài có lo lắng quá không thế. Chúng ta đâu có gặp cản trở gì tiến vào đâu? Hẳn lực lương bọn họ lúc này tập trung đi bảo vệ nhóm người đang thi đấu trong thế giới ảo đi. Dù sao đều là thiên tài mầm móng của Thiên Địa tông mà!”

“Ta cứ cảm giác...” Thiên Đạo Lưu chần chờ một chút, âm thanh mang theo nhíu mày khó khăn nói: “Vẫn cảm giác gì đó không đúng!” Ở nơi này giống như không có nguy hiểm gì, nếu có đó chính là nó ngăn cản thần thức điều tra xung quanh. Ngay cả Phong Hào Đấu La có tinh thần lực có thể dùng tinh thần lực như mắt nhưng muốn dùng ở nơi này cảm giác cực kỳ khó khăn cơ bản rời không được ba mét.

“Có người...” Lúc này một bóng người xuất hiện trước mặt đám người. Không biết lúc nào thì Độc Cô Bác đã từ phía trong nhà đi ra.


“Võ Hồn Điện sao? Còn có cả mấy đại tông môn dưới trướng Võ Hồn Điện nữa...” Trước đoàn người, Độc Cô Bác lại không chút nào lo lắng sợ hãi. Bộ dạng hắn hết sức bình tĩnh đi về phía trước song khuôn mặt lại mang theo tiếc hận nhìn về phía đám người Võ Hồn Điện nói: “Chỉ là các vị mang theo số lượng nhiều hồn sư như vậy đến nơi này hơn nữa còn trang bị như vậy nhất định không phải đến để chơi đâu đúng không? Bất quá, không biết các vị bi ai còn là bi ai đây? Ta thực sự cảm giác các vị không lên đến đây!”

“Cúc đấu la, Quỷ đấu la...”Giáo Hoảng Bỉ Bỉ Đông lập tức đánh ánh mắt nhìn về phía Cúc đấu là và Quỷ đấu la. Ngay lập tức hai người hiểu ý, cả hai lập tức tiến về phía nhau. Cả hai trước tiếp ôm lấy nhau và dắt tay.

“Yên tĩnh lĩnh vực sao?” Độc Cô Bác ngạo mạn theo đó phát ra cảm thái. Theo sau đó đột nhiên một đám ánh sáng dưới chân Độc Cô Bác lập tức sáng lên. Trong nháy mắt đó toàn bộ sơn thể bắt đầu phát ra phù văn cực kỳ xinh đẹp. Ngay cả chỗ mà đám người Võ Hồn Điện đang đứng trực tiếp bao phủ vào bên trong.

“Ân...” Mọi người giật mình. Theo đó yên tĩnh lĩnh vực cũng nháy mắt phát động, võ hồn dung hợp kỹ do Cúc đấu la và Quỷ đấu la lập tức nhanh chóng bao phủ Độc đấu la. Song Độc đấu la vẫn là đứng đó ngạo mạn nhìn đám người.

Hống! Bất chợt một tiếng thú hống vang lên, mọi người trợn tròn con mắt lại. Một con hồn thú mười vạn năm theo đó lọt vào trong yên tĩnh lĩnh vực. Không, không chỉ một con mà là hai con, ba con... Theo sau đó chằng chịt lít nha lít nhít toàn bộ đều là hồn thú mười vạn năm xuất hiện ở khắp xung quanh học viện Sử Lai Khắc. Đơn giản số lượng đạt đến mấy trăm đầu hồn thú.

“Này...” Thiên Đạo Lưu hít một hơi nhìn về phía khắp nơi trung quanh đều là hồn thú mười vạn năm. Tất cả đám hồn thú này đều nhìn về phía đoàn người Thiên Đạo Lưu với ánh mắt cực kỳ bất thiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui