Đạo Chu

Nhìn về phía bốn thiếu nữ kia, hai thiếu nữ với bộ ngực cực khủng. Hai thiếu nữ khác một thiếu nữ với tóc đỏ hung và bộ ngực đang nhú, một thiếu nữ khác bộ ngực không phát triển nhưng cực kỳ đáng yêu với mái tóc vàng. Quả thực bốn người, mỗi người một vẻ làm tên mập mạp Mã Hồng Tuấn hâm mộ không thôi. Quả nhiên là người với người khác nhau trời vực. Con mắt Mã Hồng Tuấn vừa mang theo ghen ghét lại mang theo hâm mộ: “Nếu như ta cũng có một khuôn mặt như vậy thì đã không cần lo đến có bạn gái rồi.”

Những thức ăn ngon mắt xuất hiện trong mắt Ninh Vinh Vinh, ngay cả Chu Trúc Thanh cũng ngước nhìn về phía những món ăn xinh đẹp và trông khá ngon miệng này. Vũ Vô Cực đột nhiên nhớ đến cả bàn thức ăn vẫn còn có Chu Trúc Thanh và Ninh Vinh Vinh. Bản thân hắn cũng chỉ làm có năm phần mà thôi, trong đó bốn phần cho vợ hắn còn một phần cho hắn.

“Vinh Vinh...” Đái Mộc Bạch mở miệng lắc lắc đầu nói: “Cô nhìn xem học viện nghèo như vậy lấy đâu ra thức ăn như vậy chiêu đãi mọi người chứ? Thức ăn này hẳn là Vũ Vô Cực tự thân làm đi. Còn thức ăn của học viện thì...” Vừa nói Đái Mộc Bạch chỉ có thể thở dài. Hắn quay ra thấy được bóng dáng tên mập mạp đã quay trở lại bàn ăn.

Trên bàn ăn mập mạp Mã Hồng Tuấn với một đống thức ăn đều là bánh bao cùng với một bát canh lớn. So với người khác, hắn ăn nhiều hơn nên lấy nhiều hơn hẳn. Đối với điểm này, mọi người có thể hiểu thông qua hình thể của hắn. Bất quá bữa sáng với chỉ bảnh báo không cùng với nước canh xuông là cái quỷ gì. Đặc biệt Mã Hồng Tuấn thi thoảng lén nhìn về phía những thức ăn của bốn nữ nhân thì đều chảy ra cả nước miếng.

“Được rồi!” Vũ Vô Cực khàn khàn mở miệng nói: “Vẫn là ta đến đây đi. Dù sao đối với ta mà nói cũng không tăng thêm thứ gì cả chỉ mất chút thời gian công sức mà thôi!” Hai tay quỷ thần sau lưng Vũ Vô Cực cũng ôm lại, động tác giống hệt hắn. Âm thanh khàn khàn từ miệng Vũ Vô Cực phát ra: “Mọi người chờ một lát đi.”

“Chồng yêu...” Diễm Linh Cơ nhẹ nhàng mở miệng hỏi. Tiểu Y cũng mở to mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực như đang dò hỏi. Diễm Linh Cơ tiếp tục nói: “Có cần em phụ giúp anh một tay không?”


“Không cần thiết đâu!” Vũ Vô Cực mở miệng cười nói, hắn nháy mắt với Tiểu Y và Diễm Linh Cơ: “Các em cả ngày hôm qua đã rất mệt rồi. Cả tối ngày hôm qua, các em đều thức đêm vì anh vậy sáng nay hãy để anh nấu bữa ăn sáng cho các em!” Lập tức mọi người ngửi được mùi vị kỳ quái trong lời nói của Vũ Vô Cực.

Quả nhiên mười năm phút sau, Vũ Vô Cực mang đến một bàn ăn thịnh soạn mời mọi người. Đái Mộc Bạch nhìn về phía bàn ăn thịnh soạn này thì mở miệng nói: “Thứ này tiêu tốn không ít tiền đi! Vũ Vô Cực, nêu không lát nữa chi phí ta thay ngươi chịu một nửa như thế nào?”

Nhìn dáng vẻ hào phóng Đái Mộc Bạch, Vũ Vô Cực mở miệng cười nói: “Đái thiếu, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Bữa ăn này thực sự không tốn tiền chút nào.” Thấy mọi người kỳ quái nhìn về phía hắn, Vũ Vô Cực bất đắc dĩ biểu diễn: “Võ hồn của ta có một hồn kỹ có thể sao chép võ hồn của đối phương giống như vậy.” Xúc xích, bánh mì, cà rốt.... thay phiên xuất hiện trong tay Vũ Vô Cực: “mặc dù thức ăn võ hồn của ta không có năng lực giống như phụ gia hồn hoàn. Bất quá nó cũng cung cấp năng lượng so với thức ăn bình thường còn nhiều hơn.”

“Ngon...” Mập mạp Mã Hồng Tuấn ăn phùng mồm trợn mã, hắn không kiêng lệ gì ăn. Hai má hắn phùng lên, ngón tay cái đưa lên hướng Vũ Vô Cực nói: “Vô Cực, sao này ta nhận ngươi làm đại ca. Ngươi không những nấu ăn giỏi mà phương diện kia, đàn em cũng bội phục ngươi. Sau này ngươi chính là đại ca của Mã Hồng Tuấn này.”

“Hồn Lực của ngươi...” Đái Mộc Bạch muốn nói gì đó.

Hai vai Vũ Vô Cực nhún nhún, hắn cười nói: “Đái thiếu, hồn lực của ta vẫn còn dư lại một chút. Lát nữa tu luyện bổ sung lại là được. Mọi người ăn đi khi thức ăn còn nóng. Đúng rồi... Đái thiếu, ngươi có thể giới thiệu cho mọi người về học viện không?”


“Được rồi!” Đầu hơi gật xuống, Đái Mộc Bạch tiếp tục nói "Mọi người từ nay về sau đều ở cùng một chỗ tu luyện.Xưng hô cũng không nên quá mức câu nệ, hơn nữa tính cả mới tới bốn người các ngươi, học viện cũng chỉ có bảy người mà thôi. Tiểu Áo cùng Mập Mạp gọi ta là Lão Đại, bởi vì tuổi của ta so với bọn hắn nhiều hơn một chút, các ngươi gọi ta Mộc Bạch là được, Mã Hồng Tuấn thì trực tiếp gọi hắn là Mập Mạp, tên Áo Tư Tạp kia các ngươi có thể gọi hắn là tiểu Áo hoặc là chú Xúc Xích đều được. Vũ Vô Cực, sau này ta gọi ngươi là Vô Cực đi, ngươi thất thế nào?”

Vũ Vô Cực gật gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì, đối với Sử Lai Khắc học viện, mặc dù tiếp xúc chưa nhiều lắm nhưng trong lòng hắn cũng đã có vài phần cảm tình. Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, ba người này tuy có nhiều điểm kỳ lạ nhưng cũng không làm hắn phản cảm.

Không đợi Đái Mộc Bạch nói vô ích về chính mình, Ninh Vinh Vinh lập tức đứng lên sảng khoái nói "Các ngươi có thể gọi ta là Vinh Vinh là được, thân nhân cùng bằng hữu của ta đều gọi ta như thế." Trên mặt nàng vẫn còn đọng lại nụ cười, chỉ một câu đơn giản một câu, vô hình trung kéo khoảng cách mọi người gần nhau hơn.

“Ta là Chiếu Mỹ Minh, võ hồn của Diễm Linh Cơ...” Chiếu Mỹ Minh khẽ dùng ngón chỏ quẹt miệng mỉm cười nhìn về phía đám người nói: “Vì ta biến dị nên có ý thức tự chủ giống như người bình thường vậy. Mọi người sau này chiếu cố nhiều hơn, có thể gọi ta là Mỹ Minh nếu như mọi người muốn!”

“Võ hồn gì đó...” Đái Mộc Bạch cười khổ gật đầu nói: “Diễm Linh Cơ, cô xác thật so với chúng ta mới là quái vật trong học viện này. Ta chưa từng thấy trên đời lại có võ hồn biến dị lại có được độc lập nhân cách cả.”


“Nga...” Diễm Linh Cơ khẽ liếc mắt nhìn Đái Mộc Bạch và nhoẻn miệng cười: “Ta có thể coi đây là một lời khen sao?” Đái Mộc Bạch chỉ cười trừ nhưng không có trả lời.

“Thiên Thủ Cương Thủ!” Mọi người nhìn về phía Thiên Thủ Cương Thủ thấy được nàng con đang ăn nhồm nhoàm. Nàng chẳng thèm để ý đến hình tượng vừa ăn vừa nói chuyện: “Sau này các ngươi có thể gọi ta một tiếng Cương Thủ. Đúng rồi, ta chính là huyền thoại đánh bạc. Nếu trong các ngươi có người nào có sở thích giống ta nhớ nói với ta một tiếng.” Sau đó nàng lại tiếp tục ăn uống vô tội vạ.

Lần lượt từng người xưng hô cách gọi của mình, lúc ánh mắt Đái Mộc Bạch hướng về phía Chu trúc Thanh. Chu Trúc Thanh nhưng lại đứng dậy"ta ăn no rồi." Sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

Mã Hồng Tuấn có chút kinh ngạc hướng Đái Mộc Bạch nói "Đái lão Đại, ngươi không phải được xưng là đối với đàn bà không bao giờ gặp bất lợi, được xưng là sát thủ tán gái sao? Như thế nào tịnh muội mới tới này chính là cả xem cũng không nguyện ý nhiều nhìn ngươi liếc mắt?"" vẻ mặt Đái Mộc Bạch cười khổ, lắc lắc đầu, cũng không có giải thích.

Vũ Vô Cực hướng Đái Mộc Bạch nói: "Mộc Bạch, chúng ta đều là người mới tới, giảng giải cho chúng ta quy củ và khóa trình của học viện đi"".

Đái Mộc Bạch miễn cưỡng thu hồi tâm tư của mình đối với Chu Trúc Thanh nói: "Học viện không có quy củ gì đặc biệt, đơn giản mà nói là chỉ cần không được gian dâm, ngoài ra còn cổ võ đánh nhau, cổ võ đánh bạc." Khoé miệng Vũ Vô Cực theo đó kéo kéo. Quái vật học viện không hổ là Quái vật học viện, ngay cả phương pháp giáo học cùng với Nặc Đinh học viện quá khác biệt.

Đái Mộc Bạch giải thích "Sư phụ cho rằng, chiến đấu chính là biện pháp tốt nhất để hoàn thiện vũ hồn, tăng cường thực chiến kinh nghiệm là cực kỳ quan trọng. Mà đánh bạc chính là tâm lý chiến, đối với tăng cường tâm lý tố chất, tăng cường tự thân quan sát năng lực và phán đoán năng lực đều giúp ích rất nhiều. Tuy nhiên những điều nói trên không phải là được làm theo ý thích của mình. Đơn giản mà nói đánh nhau không được đánh chết người, còn đánh bạc đừng để thua cả quần lót thì cũng không có vấn đề gì."


"Về phần khóa trình, ta cũng không biết lắm, vì giáo trình của chúng ta tùy từng thời điểm sẽ có sự điều chỉnh, dù sao chúng chỉ có vài người, số lượng sư phụ thậm chí còn nhiều hơn đệ tử chúng ta, cho nên học viện căn cứ vào chúng ta tình huống mà điều chỉnh giáo trình, nhưng mà có một khóa trình mà ta có thể khẳng định quan trọng nhất chính là thu tiền. Học phí một năm của học viện là một trăm kim tệ, đối với các ngươi đã là đại Hồn sư cấp bậc mà nói, đó là không có vấn đề gì."

Nghe Đái Mộc Bạch nói đến đây, Diễm Linh Cơ không nhịn được nói chen vào "Đái thiếu, ngày hôm qua ngươi nói học viện thực nghèo, nhưng cuối cùng học viện vì sao nghèo đây? Chúng ta đã gặp qua một vài vị sư phụ có hơn sáu mươi, bảy mươi cấp. Dựa theo cấp bậc mà nói bọn họ có thể theo Vũ hồn điện lĩnh trợ cấp, với nhiều tiền như thế, chống đỡ một cái học viện nhỏ như vậy, hẳn là không tính cái gì mới phải."

Dựa theo Diễm Linh Cơ phân tích, trợ cấp cho hồn sư mỗi tháng là một kim tệ, Đại Hồn sư là mười kim tệ, tới Hồn tôn là một trăm kim tệ, cao hơn là Hồn tông là một ngàn kim tệ, Hồn vương là một vạn, Hồn đế chắc chắn cũng phải đến mười vạn kim tệ. Không cần phải nói, Triệu Vô Cực mà ngày hôm qua bọn họ gặp mặt đích thị là một gã hồn thánh. một tháng một trăm vạn kim tệ, ngẫm lại đúng là một con số dọa người mà.

Chiếu Mỹ Minh lại đột nhiên mở miệng: “Diễm Diễm, cô suy nghĩ đơn giản rồi. Trợ cấp của Vũ Hồn điện đều là Đế Quốc ngân sách, chỉ là do Vũ Hồn Điện thay mặt phát ra. Cô nghĩ sẽ như thế nào nếu như theo cấp bậc hồn sư gia tăng, số lượng kim cũng sẽ gia tăng!? Cô chưa bao giờ phải kiếm soát tiền bạc nên không biết khi gia tăng một kim trên một đầu người, gánh nặng kinh tế sẽ như thế nào!”

“Đúng là như vậy!” Đái Mộc Bạch gật đầu đồng ý với Chiếu Mỹ Minh: “Trợ cấp chỉ phát cho đến Hồn tôn cấp bậc, trợ cấp của Hồn Tôn mỗi tháng là một trăm kim tệ giống như ta bây giờ. Mà sau cấp bậc Hồn tôn, chẳng những tiền trợ cấp không được tăng hơn nữa còn có thể biến mất. Nói cách khác, kể cả Hồn Tông, những hồn sư đã vượt qua cấp bậc hồn tông không có cách nào lĩnh trợ cấp từ Vũ hồn điện. Thời điểm các ngươi đến Vũ hồn điện lĩnh trợ cấp mỗi tháng đều sẽ có kiểm tra hồn lực. Để xác định hồn lực của các ngươi có vượt qua bốn mươi cấp hay không, một khi vượt qua bốn mươi cấp, lập tức đình chỉ phát trợ cấp. Nguyên nhân ở chỗ mặc dù hồn sư là một nghề nghiệp cao quý, chính thức là Hồn sư không nhiều lắm. Nhưng ở đây cũng không tính là ít người, các ngươi nên tính toán qua, nếu dựa vào trợ cấp tỉ lệ mà phát, tới Hồn Thánh cấp bậc, mỗi tháng là mười vạn kim tệ tiền trợ cấp, một năm là một trăm hai mươi vạn kim hồn tệ, đó không phải là một con số khổng lồ sao? Đó là còn không tính những địa phương khác, nếu dựa vào thực lực của các thầy giáo ở học viện chúng ta mà lĩnh trợ cấp. Nếu Đế Quốc phát ra trợ cấp mà nói, các thầy giáo của Học viện chúng ta thu vào một năm có thể vượt qua Tác Thác thành một phần mười của toàn dân thu vào trong một năm. Đó không phải là là con số khổng lồ sao? Cao cấp hồn sư số lượng tuy ít nhưng nếu dựa theo như vậy mà phát ra trợ cấp thì cũng đủ để đem cả đế quốc suy sụp"".

"Bởi vậy đế quốc quy định, trợ cấp chỉ được phát để cổ vũ và trợ giúp cấp thấp hồn sư tu luyện cùng mau chóng tăng lên thực lực. Nhưng khi đã qua bốn mươi cấp, xem như tương đương cường đại hồn sư rồi, hoàn toàn có thể lựa chọn thuần phục đế quốc hoặc gia nhập quân đội. Nói như vậy, Đế quốc sẽ phát với thù lao tương ứng. Đương nhiên Hồn sư cũng có quyền tự do lựa chọn, gia nhập vào một gia tộc cũng có thể kiếm được thù lao xa xỉ." Vừa nói đến đây Đái Mộc Bạch chỉ thở dài lắc lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui