Tiểu Vũ bị đánh bay trong nháy mắt ấy, Đường Tam trực tiếp xuất hiện. Bàn tay hắn vung lên tạo ra một cỗ hấp lực hướng về phía Tiểu Vũ sử dụng. Trong nháy mắt ấy, đoàn người Nguyệt Thần lập tức quay ra nhìn về phía Đường Tam với ánh mắt kỳ lạ. Phương thức Đường Tam sử dụng hẳn không phải là hồn kỹ mà là một loại võ công nào đó.
Bất quá, một người so với Đường Tam còn nhanh hơn hẳn. Thân ảnh Tiểu Linh nhanh như chớp đã xuất hiện đằng sau thân thể Tiểu Vũ. Bàn tay Tiểu Linh phát ra nội lực nhẹ nhàng đỡ lấy vai của Tiểu Vũ. Nhất thời toàn bộ lực lượng dư lại bị Tiểu Linh hoá giải nhẹ nhàng.
“Hi...” Đứng thẳng người, hai tay Hồng Liên vỗ vào nhau liên tục. Rồi tay nàng chống eo ra vẻ cực kỳ hiên ngang nói: “Biết bản lĩnh của ta rồi đi!” Dáng vẻ của nàng thích ý vô cùng.
“Cảm ơn!” Đầu Tiểu Vũ quay ra nhìn thấy được một cậu bé tóc lam với làn da trắng, khuôn mặt cực kỳ đáng yêu. Quả thực hắn vô cùng đẹp trai, Tiểu Vũ cũng bị vẻ đẹp trai khi nhìn gần hắn thoáng ngây ngất. Hai má cô bé theo đó hơi đỏ lên.
“Không có gì!?” Cậu bé tóc lam để lộ ra một nụ cười thân thiện. Bàn tay từ từ rời khỏi bả vai Tiểu Vũ rồi cười nói: “Sau này chúng ta đều là đồng học. Không nên vì việc này mà có xích mích. Cô không sao là ta yên tâm rồi!”
“Chờ... chờ chút!” Thấy được cậu bé tóc lam hơi quay người muốn đi, Tiểu Vũ chần chờ một chút đột nhiên lên tiếng nói. Nhất thời Tiểu Linh ngừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Vũ. Khuôn mặt trong lúc này Tiểu Vũ thoáng đó lên, mở miệng hỏi: “Tên, tên của ngươi là gì vậy? Ta còn chưa có biết được tên của ngươi!?”
“Ta là Tiểu Linh...” Tiểu Linh hơi hất cằm lên, khuôn mặt tràn ngập tự tin nhìn về phía cô bé: “Võ hồn của ta là nước.” Vừa nói thì Tiểu Linh để lộ ra vẻ hàm hậu.
“Cái... cái kia...” Dường như Tiểu Vũ có chút buông tha không muốn bỏ. Nàng chần chờ một chút hướng về phía Tiểu Linh hỏi: “Ngươi.. ngươi có thể tới giới thiệu với ta một chút tình huống của học viện chúng ta lúc này không?”
“Cái này...” Tiểu Linh hơi nghiêng đầu ra, hắn chần chờ một chút rồi quay ra nhìn về phía Vương Thánh nói: “Vì ta cũng là mới đến cho nên...”
Vương Thanh cũng không ngốc, hắn hiểu ý đứng ra bắt đầu giải thích: "Công độc sinh chúng ta kỳ thật chính là phụ trách quét dọn học viện, công tác cụ thể là do sư phụ chuyên môn phụ trách chúng ta an bài. Học viện tổng cộng có sáu niên cấp, mỗi một tuổi một ban. Tiểu Vũ, ngươi và mấy vị đại ca và chị cả là mới tới hẳn là học viên năm nhất. Còn lại chúng ta những người ở đây ít nhất là năm ba, ta năm nay tiến lên năm thứ sau. Học viện mỗi buổi sáng đi học, buổi chiều tự tu luyện. Buổi sáng, bình thường là hai khóa học, một là văn hóa tri thức, một là giảng vũ hồn. Công độc sinh chúng ta vào buổi chiều có một số công tác. Từ đó trao đổi một chút thu nhập để làm tiền mua thức ăn.”
Ngay sau đó, Vương Thánh mang các đệ tử giới thiệu một chút, trong công độc sinh, vũ hồn tiên thiên tốt nhất chính là Vương Thánh, chẳng những là Thú vũ hồn, mà còn là thú trung chi vương có chiến đấu lực rất mạnh, hồn lực của hắn đã có chín cấp, tăng thêm một bậc có thể tại tốt nghiệp thì tham gia hồn thú liệp sát, từ đó hoạch thủ hồn hoàn đề thăng xưng hào.
Trầm ngâm một chút, Vương Thánh khẽ hỏi: “Chị cả, chị mấy cấp hồn lực a?”
Lập tức đôi tai Tiểu Vũ cũng theo đó vểnh lên, Hồng Liên mở miệng nói: “Ta là phụ trợ hệ võ hồn, võ hồn là Hồng Liên, tiên thiên hồn lực 6 cấp. Làm sao?” Nghĩ đến đây Hồng Liên có chút buồn bực. Quả thực sau khi tu luyện thành hồn đan, hồn lực nàng giảm về 5 cấp. Hôm qua mới đem hồn lực về 6 cấp.
“Ngươi... ngươi thực sự chỉ có 6 cấp, còn là phụ trợ!?” Tiểu Vũ mở to con mắt giống như một con thỏ con. Cô bé hoảng loạn nói: “Ngươi... làm sao có thể? Bản thân ta là tiên thiên mãn hồn lực. Ngươi chỉ có tiên thiên 6 cấp. Ta lại thua cho người!?”
“Cái gì?” Đám học viên ở đây trừ đoàn người Vũ Vô Cực ra, tất cả không hẹn mà đều kinh ngạc hô lên: “Tiên thiên mãn hồn lực.”
“Không nghĩ tới, ngươi cũng giống ta!” Đường Tam cũng không giấu diếm, dù sao trên mặt ngoài thì vũ hồn của hắn là Lam ngân thảo nhất bỏ đi: "Ta là tiên thiên mãn hồn lực. Võ hồn không so được các ngươi, võ hồn của ta là Lam Ngân Thảo?”
Nãy giờ đang dọn dẹp giường, Đông Quân suy nghĩ thế nào thì lại ngừng lại. Nàng mỉm cười nhìn về phía mọi người nói: “Cơ Phi Yên, võ hồn Tam Túc Kim Ô, tiên thiên hồn lực 5.” Bàn tay nàng đưa lên, một con quạ lửa ba chân xuất hiện. Nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng lên.
Nguyệt Thần hơi nhướng mày nhìn về phía Diễm Phi một chút nhưng không quên ngước đầu trả lời: “Cơ Tử Nguyệt, võ hồn Nguyệt Ảnh, tiên thiên hồn lực: 6” Sau lưng nàng xuất hiện một vầng trăng sáng từ từ dâng lên.
Diễm Linh Cơ nháy mắt một cái và cười: “Diễm Linh Cơ, võ hồn: viêm thuỷ yêu linh, tiên thiên hồn lực 5.” Một bé gái khoảng ba tuổi xuất hiện. Lần này bé gái không loã thể mà trực tiếp mặc một bộ váy dài màu xanh lam để hở vai. Chiếc váy dài phần chân được xẻ tà hai bên. Trông khá là đáng yêu. Nhất thời nhiệt độ lại tăng cao.
“Hồ Mị Nhi!” Âm thanh vô cùng dễ nghe rơi vào trong tai đám nhóc: “Võ hồn cửu vĩ mị hồ, tiên thiên hồn lực 7.” Vừa nói nàng không quên nháy mắt một cái. Bộ dạng nàng lúc này với tai hồ ly và mặt sau có chín cái đuôi quả thực trông vô cùng đáng yêu làm cho cả đám nam nhân ở đây hơi hơi ngẩn người.
“Minh Châu...” Một cô bé khác cũng cực kỳ xinh đẹp hơi đưa ngón tay nhỏ nhắn đáng yêu lên. Một quả cầu sáng tuyệt đẹp xuất hiện trong tay Minh Châu. Nó phát ra ánh sáng nhiều màu tuyệt đẹp: “võ hồn Minh Châu, tiên thiên hồn lực 5.”
“Hiểu Mộng!” Đang ngồi nhắm mắt tu luyện, cô bé tóc trắng đột nhiên mở mắt. Phía sau lưng nàng lấp lánh một đám ngôi sao tuyệt đẹp: “Tinh Thần Diệu Thanh Thiên, tiên thiên hồn lực 6”
“Tuyết Nữ...” Một cô bé tóc trắng khác hơi hất cằm lên mỉm cười đáp lời: “võ hồn Tuyết Nữ...” Thân thể nàng bắt đầu biến đổi. Khí lạnh tràn ra, mái tóc biến thành màu lam và con ngươi cũng biến thành màu lam. Làn da còn theo đó trở nên trắng như ngọc ngà. Âm thanh cũng biến thêm chút thanh lãnh: “tiên thiên hồn lực 6”
“Lộng Ngọc...” Một âm thanh vô cùng nhẹ nhàng nhu mĩ xuất hiên: “võ hồn Phượng Vĩ Cầm, tiên thiên hồn lực 6.”
“Đại Tư Mệnh...” Cô bé tóc đen có thân hình đáng yêu cùng với mái tóc được vuốt ngược ra sau để lộ cái trán bóng loáng: “Võ hồn lửa, tiên thiên hồn lực: 5...”
Đến cuối cùng chỉ có Tiểu Y đưa ra võ hồn. Võ hồn nàng loé lên biến thành một cô bé tóc vàng mắt nâu xuất hiện. Cô bé lần này không còn khoả thân nữa mà mặc một chiếc áo vải màu trắng ở bên trong, áo khoác màu xanh lá ở bên ngoài cùng với một chiếc quần nhỏ màu tối. Cô bé vừa xuất hiện thì Tiểu Y đã thu lại võ hồn sau đó nhìn về phía mọi người và gật đầu.
Mọi người còn cảm giác được kỳ quái thì Tiểu Linh đã mở miệng nói: “Mọi người đừng kỳ quái. Em gái Tiểu Y ta có chút không thiện nói chuyện. Võ hồn là Mộc Yêu Linh, tiên thiên hồn lực 4. Ta là Tiểu Linh, võ hồn là nước, tiên thiên hồn lực 5.”
Mọi người còn chưa có nói hết thì một người giáo viên tầm hơn ba mươi tuổi tiến tới. Vị sư phụ này có tướng mạo bình thường nhưng mái tóc màu lục đạm. Hắn cười nhìn về phía mấy người nói: “Hẳn mấy vị tiểu thư và thiếu gia này là công độc sinh mới tới. Ta gọi là Mặc Ngân, các vị có thể goi ta là thầy Mặc. Đúng rồi, đây là toàn bộ bộ đồ giường Đại Sư chuẩn bị cho các vị.” Vừa nói hắn đưa tay ra vỗ vỗ nhẹ phát ra âm thanh.
Ở phía sau lưng của Mặc Ngân là một đám người bắt đầu khuôn vác chăn này tiến vào nơi này. Một đám công độc sinh trợn tròn há hốc miệng nhìn về phía cảnh này. Khoé miệng Vũ Vô Cực cũng theo đó co quắp liên tục. Hắn thở ra một hơi dài, trong lòng thầm nói: “Lão già Độc Cô Bác này, chiếu cố thế này thì hơi quá thì phải?”
“Các vị...” Mặc Ngân cười lấy lòng mở miệng nói: “Ký túc xá này có chút nhỏ hẹp và dơ bẩn. Ta sẽ để cho người dọn dẹp lại một chút. Nếu như các vị chê nơi này, ta có thể thông báo với Tô chủ nhiệm để ngài ấy đổi nơi ở cho các vị!”
“Không cần đâu!” Vũ Vô Cực lắc lắc đầu cười nhẹ nói: “Cảm ơn Mặc đạo sư đã để ý đến công độc sinh chúng ta như vậy. Vậy phiền Mặc Đạo Sư gửi lời cảm ơn đến với Đại Sư giúp ta!”
“A...” Mặc dù Mặc đạo sư chưa biết được đám người này thân phận. Song nghe được Tô chủ nhiệm dặn dò hắn cũng hiểu được phần nào. Đoàn người này hẳn là một đại quý nhân nào đó hoặc là tông môn muốn đến học viện nhỏ bé này chơi chút trò chơi gì đó. Mà hắn cũng chẳng quan tâm đến điều đó dù sao thân phận đám người này không bình thường, hắn cần thận trọng đối đãi là được. Mặc Ngân cười nói: “Không có gì, đây là trách nhiệm một đạo sư như ta cần phải làm!” Vừa nói hắn vừa cười để lộ ra nụ cười cực kỳ hiền hoà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...