Đạo Chu

Choang! Chiếc ly thuỷ tinh rơi thẳng xuống phía dưới mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Vẻ mặt Cơ Vô Dạ lúc này trông có vẻ vô cùng âm trầm. Phỉ Thuý Hổ cầm đồng tiền trong tay lập tức vì thế mà lo lắng lên tiếng hỏi: “Tướng quân, ngài vẫn tức giận vì việc cửu công tử sao?”

Vẻ mặt Cơ Vô Dạ trở nên hết sức âm trầm, hắn lạnh lùng lên tiếng nói: “Xem ra ta đã quá coi thường Hàn Phi rồi. Ta không nghĩ tới hắn lại bắt được Ngột Thứu dễ dàng như vậy. Vì việc này bản tướng quân không ít bị vương thượng quở trách.” Nói đến đây thì ánh mắt âm trầm của Cơ Vô Dạ nhìn về phía Phỉ Thuý Hổ hỏi: “Ngươi đã điều tra ra thân phận của tên Long Ngạo Thiên đó hay chưa?”

“Tướng quân...” Giọng nói Phỉ Thuý Hổ hết sức nhẹ nhàng, hắn nhìn về phía Cơ Vô Dạ khẽ cười lấy lòng: “ngươi muốn biết thân phận Long Ngạo Thiên như vậy phải hỏi đến Thoa Y Khách a. Thuộc hạ làm sao biết được thân phận của hắn chứ?”

“Hừ...” Bàn tay Cơ Vô Dạ vỗ mạnh lên trên mặt bàn phát ra một tiếng vang dội. Khuôn mặt vô cùng dữ tợn mở miệng lên tiếng quát: “Bản tướng quân đã đưa tin Thoa Y Khách nhưng lại không có bất cứ thông tin gì về Long Ngạo Thiên. Dường như hắn đột nhiên xuất hiện ở Tân Trịnh này. Ngươi là người làm ăn với Thiên Địa gia, ngươi chẳng lẽ không có chút tin tức nào từ bên đó!?”

Thấy khuôn mặt giận dữ của Cơ Vô Dạ, Phỉ Thuý Hổ lại càng ngoan ngoãn hơn: “Tướng quân xin bớt giận! Thuộc hạ cũng đã thay ngài dò hỏi một chút về Long Ngạo Thiên nhưng ngài biết đấy! Từ trước đến nay, Thiên Địa gia vẫn luôn luôn thần bí. Họ chỉ làm ăn và truyền giáo trong dân chúng nhưng người Thiên Địa gia từ trước đến giờ chưa bao giờ để lộ ra bí mật trong đó. Không có bất cứ tổ chức nào có thể lấy được thông tin từ người Thiên Địa gia, ngay cả Âm Dương gia cũng không ngoại lệ.”

“Hừ...” Đôi môi thâm sì Cơ Vô Dạ khẽ mở ra phát một hơi lành lạnh. Trong con ngươi hắn tràn ngập độc ác và lạnh như băng: “Đám người Thiên Địa gia từ trước đến nay tôn chỉ là không tham gia vào triều đình sao? Lần này, quân lương kiếp án, đám người đó lại nhúng tay vào! Chúng tưởng bản tướng quân dễ dàng bị đè trên đầu sao?”

“Đại tướng quân, đám người Thiên Địa gia đó lần này cũng thật quá đáng.” Phỉ Thuý Hổ hơi nhẹ giọng đem ly rươu thuỷ tinh đưa cho Cơ Vô Dạ. Thấy được Cơ Vộ Dạ đưa tay cầm lấy lốc sạch một hơi, Phỉ Thuý Hổ mở miệng nói: “Họ còn dám nói đại tướng quân nên vì Hàn quốc làm nhiều việc tốt thiếu làm việc có hại cho Hàn quốc. Chúng nghĩ mình là ai chứ? Chỉ bằng ba thành lợi ích chúng đưa cho Hàn Vương sao? Chẳng lẽ chúng không biết ở Hàn quốc này ai mới là lớn nhất sao? Không có tướng quân ngài, Hàn quốc làm sao có thể yên ổn như vậy!”


“Đám người Thiên Địa gia đó xác thật vươn tay quá dài. Xem ra trong thời gian này, chúng ta cần chén ép chúng một chút!” Cơ Vô Dạ gật đầu một cái. Hắn lốc cạn một ly rượu đầy sau đó thở ra một hơi thoải mái. Hắn đem toàn bộ ký ức không tốt ngày hôm nay ném đi. Ánh mắt nhìn về phía cánh cửa, ở ngoài trời vẫn loáng thoáng cơn mưa. Âm thanh tí tách những hạt mưa đang rơi xuống khiến cho Cơ Vô Dạ nhăn mày một cái: “Lão Hổ, bao lâu thì món hàng mới đến Tân Trịnh?”

“Tướng quân, sắp rồi...” Đôi mắt hẹp dài Phỉ Thuý Hổ nheo lại, hắn nhẹ giọng nói chuyện: “Tướng quân, hẳn canh ba đêm nay sẽ tới. Nhưng dáng vẻ này trời mưa có lẽ sẽ mất một ít thời gian. Chỉ cần tướng quân chờ một chút, ngày mai là có thể nhìn thấy món hàng tuyệt phẩm này rồi!”

“Hừ...” Cơ Vô Dạ vẫn thói quen hừ nhẹ một tiếng để cảnh cáo Phỉ Thuý Hổ: “Hy vọng như lão Hổ ngươi nói.”

“Tuyệt đối, tuyệt đối làm tướng quân ngài vừa lòng!” Mặt Phỉ Thuý Hổ biến thành nịnh nọt đối với Cơ Vô Dạ: “Tướng quân, hôm nay là lễ hội Vu Sơn do danh hài nổi tiếng nhất Triệu quốc biểu diễn. Tướng quân không có hứng thú đi xem diễn sao?”

“Hừ, lễ hội Vu Sơn không phải năm nào cũng có sao?” Cơ Vô Dạ đưa ly rượu lên, vẻ mặt mang theo vài phần coi thương. Dưới ánh nến sáng rọi chiếu lên khuôn mặt càng làm nổi bật dáng vẻ coi thường của Cơ Vô Dạ hơn.

“Lần này nhưng không giống!” Phỉ Thuý Hổ mỉm cười nói: “Lần này do danh hài nổi tiếng nhất Triệu quốc biểu diễn.” Vừa nói đến đây Phỉ Thuý Hổ cũng có vẻ chút chờ mong: “tướng quân, Triệu quốc vũ cơ và diễn kịch nhưng độc bộ thất quốc!”

“Ta không có hứng thú...” Cơ Vô Dạ lập tức phẩy phẩy tay: “Lễ hội Vu Sơn không phải năm nào cũng có sao?”


“Này...” Thấy được Cơ Vô Dạ biểu hiện như thế, Phỉ Thuý Hổ cũng không có tiếp tục lên tiếng. Hắn ngồi xuống ghế muốn cầm lấy tiền và rượu của mình. Đang lúc cầm lên tờ tiền thì một âm thanh vang lên. Tiếng động này chính là người của Cơ Vô Dạ.

“Tướng quân!” Cánh cửa mở ra kèm theo đó là một người mặc áo choàng đen bước vào bên trong. Hắn quỳ xuống đối với Cơ Vô Dạ chắp tay kính cẩn hành lễ.

Ngồi ở trên đó, Cơ Vô Dạ thoải mái vắt chân nhìn về phía người mặc áo choàng đen: “Có chuyện gì?”

“Có tin tức từ Thoa Y Khách đại nhân chuyển đến tướng quân!” Vừa nói hắn đưa ra một ống trúc nhỏ. Cơ Vô Dạ thấy được hai tay người nam nhân mặc áo choàng đen dâng lên. Hắn hiểu ý ngay lập tức đánh ánh mắt về phía Phỉ Thuý Hổ. Phỉ Thuý Hổ lập tức hiểu ý dùng thân hình ục ịch đi về phía trước. Bàn tay đem ống trúc nhỏ lập tức lấy ra sau đó cung kính giao cho Cơ Vô Dạ.

Cơ Vô Dạ đem tờ giấy bên trong ống tre rút ra bên ngoài. Ngay sau đó khoé miệng hắn nhếch lên nở một nụ cười gằn. Khuôn mặt Cơ Vô Dạ mang theo vài phần phấn khích: “Thoa Y Khách, lần này hắn làm không tồi chút nào. Lần này trong tay bản tướng quân có một trương vương bài đánh để đối phó Hàn Phi rồi!”

Một toà nhà khổng lồ, nơi tụ tập những người cao quý trong Hàn quốc tới nơi này. Nó thuộc về nơi diễn ra kịch hội cùng các điệu múa phục vụ cho quý tộc Hàn quốc. Chỉ những người có thân phận mới có thể tham gia vào những nơi này. Không những có thân phận mà còn cần có tiền mới có thể tiến tới.


Thân ảnh bốn người ba nam và hai nữ đi vài trong hành lang. Cầm đầu đoàn người là một thiếu nữ có mái tóc màu đen dài, bộ dạng nàng khá non nớt. Giọng nói nàng mang theo chán ghét: “Đang yên đang lành lại đổ mưa, đúng thật là...”

“Hôm nay là lễ hội Vu Sơn do danh hài nổi tiếng nhất Triệu quốc biểu diễn...” Người thanh niên tuấn tú mặc áo màu tím đi bên cạnh nàng mở miệng nói: “Mưa một chút chẳng phải có ý thơ hơn sao?”

Người thiếu nữ quay lại buồn bực nhìn về phía người thanh niên nói: “Nhưng chiếc váy mới của muội bị ướt hết rồi!”

“Chiếc váy này khác với chiếc váy trước kia của muội à!?” Người thanh niên vội vã đi về phía trước. Vẻ mặt hắn mang theo tò mò quan sát khắp người Hồng Liên. Giống như Hồng Liên mặc giống hệt trước đâu có gì khác đâu. Điều này làm cho Hàn Phi cảm giác kỳ quái. Không có gì khác biệt mới đúng. 

“Tất nhiên là khác biệt rồi!” Lập tức Hồng Liên quay ra nhìn về phía Hàn Phi, nàng dùng ánh mắt soi mói Hàn Phi thấy được Hàn Phi không phản ứng nàng. Ngay lập tức nàng quay ra nhìn về phía Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Huynh nói có đúng không, Vô Vọng!?” Đang đi đằng sau, Long Ngạo Thiên đang quan sát một số nữ nhân. Khoé miệng hắn cười có chút dâm tà. Thấy được điều này, lập tức Hồng Liên giận dữ quát lên: “Vô Vọng, ngươi đang nhìn cái gì vậy!?”

“A...” Long Ngạo Thiên ngay lập tức giật mình tỉnh lại. Hai vai nhún nhún hắn nhìn về phía mấy cây hoa màu tím xinh đẹp. Khoé miệng Long Ngạo Thiên kéo lên nở nụ cười: “Ta đang ngắm phong cảnh a. Ở nơi này quả thực vô cùng xinh đẹp. Hôm nay đến nơi này quả là không tiếc, đúng không Hàn huynh, Trương đệ!?” Thấy được hai người nhìn về phía mình mỉm cười thì Long Ngạo Thiên cảm giác được quai quái.

“Huynh có nghe ta nói cái gì không thế hả?” Hồng Liên lập tức đi về phía Long Ngạo Thiên, nàng giống như một con gà mái rướn cổ lên truy vấn Long Ngạo Thiên: “Hay ngươi đang nhìn những nữ nhân khác?”


“Hồng Liên công chúa, cô nghĩ nhiều rồi chứ?” Long Ngạo Thiên vội vã lảng tránh ánh mắt Hồng Liên. Hắn cười nhẹ nhàng nói: “Đúng rồi, Hồng Liên công chúa. Cô hôm nay thật đẹp. Đẹp hơn so với ngày thường nhiều.”

“...” Lập tức Hồng Liên có chút e lệ. Song nhớ đến ánh mắt đảo qua đảo lại của Long Ngạo Thiên, nàng lập tức biến thành khó chịu: “Ngươi nói xem, bản công chúa ngày hôm nay có gì khác so với lúc trước!”

“Hahaha...” Long Ngạo Thiên mở miệng lên tiếng nói: “Mấy ngày nay công cháu hình như trở nên xinh đẹp hơn nhiều.”

“Không có gì khác sao?” Hồng Liên dùng ánh mắt khó chịu nhìn về phía Long Ngạo Thiên.

“Có gì khác cơ?” Đôi mắt Long Ngạo Thiên chớp chớp ra vẻ vô tội.

“Ngươi... ngươi...” Ngón tay Hồng Liên chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên. Dáng vẻ nàng dường như vô cùng giận dữ. Đôi chân nàng dẫm đất bình bịch: “Tức chết bản công chúa rồi. Bản công chúa may mắn lắm mời nhờ lễ hội Vu Sơn này ra khỏi cung một lần. Vậy mà ngươi trong lúc đi cùng bản công chúa dám nhìn con hồ ly tinh khác. Ngươi làm cho bản công chúa tức chết rồi.”

“Hồng Liên công chúa...” Long Ngạo Thiên mở miệng nói chuyện: “cô cũng không thể vô lý như vậy. Ta chỉ thấy cô xinh đẹp hơn trước đây? Điều này có gì sai sao? Không đến mức cô nói ta như vậy đi!”

“Y phục bản công chúa...” Hồng Liên nhẹ giọng nhắc nhở. Khi thấy được Long Ngạo Thiên dùng ánh mắt ngu ngơ nhìn về phía mình. Hồng Liên lúc này đã nổi đoá, ánh mắt khó chịu nhìn thẳng về phía Long Ngạo Thiên: “Chiếc này là mẫu mới, còn có một đường viên hoa...” Vừa nói nàng còn vuốt chiếc châm cài đầu trên đầu mình: “Hợp với chiếc trâm cài đầu mới của bản công chúa luôn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui