Đạo Chu

Theo mệnh lệnh phát ra từ miệng Cơ Vô Dạ, từng tốp từng tốp binh lính mang theo những chiếc rương bê ra ngoài. Quân lính từ phủ tướng quốc cũng đem những chiếc rương kiểm tra một cách cẩn thận theo đó họ nâng từng chiếc rương nhanh chóng rời đi. Hàn Phi hiện tại khẽ mỉm cười chắp tay đối với Cơ Vô Dạ nói: “Đa tạ tướng quân, hiện tại Phi đã nhận được mười vạn lượng hoàng kim. Đêm đã khuya, Cơ tướng quân nên nghỉ sớm ngày mai lên triều. Ta cũng không làm phiền tướng quân nữa. Phi xin cáo từ ở đây!”

“...” Bàn tay Cơ Vô Dạ siết thật chặt. Hắn thấy được từng chiếc rương hoàng kim từ trong phủ mình bị vận chuyển ra. Trái tim hắn đang nhỏ từng giọt máu. Số vàng này hắn đã mất không biết bao nhiêu công sức bóc lột được đến lúc này lại phải đưa ra. Quả thực lòng Cơ Vô Dạ giống như đang chết cha chết mẹ. Miệng Cơ Vô Dạ vì thế mà run rẩy vài cái, giọng nói cũng biến thành hết sức âm trầm: “Được, tốt lắm! Chỉ là mười vạn lượng hoàng kim thôi mà! Hàn Phi công tử, bản tướng quân sẽ ghi nhớ ngày hôm nay! Ngày mà cửu công tử mượn bản tướng quân mười vạn lượng hoàng kim. Đến ngày nào đó, bản tướng quân sẽ tự lấy đi một vật giá trị tương đương từ chỗ công tử để bù đắp cho mười vạn lượng hoàng kim này!” 

“Tướng quân, Phi chờ ngày đó sẽ đến!” Hàn Phi không sợ hãi nhìn thẳng Cơ Vô Dạ. Sau đó hắn xoay người rời đi để lại cho Cơ Vô Dạ một câu: “Tướng quân, không cần đữa tiễn.” Cùng lúc Hàn Phi đối với những binh lính kia phân phó: “Chúng ta đi!”

“Hàn Phi, Thiên Địa gia...” Cơ Vô Dạ siết chặt nắm tay. Trong lòng Cơ Vô Dạ lúc này tràn ngập sự phẫn nộ. Lúc này hắn mang theo toàn bộ những cái tên này ghi dấu vào sâu trong lòng. Vào sâu danh sách phải giết của hắn.

Trên đường trở về phủ tướng quốc Khai Địa, hai người Long Ngạo Thiên và Hàn Phi gặp một đoàn người. Đoàn người này cầm đầu cũng là Trương Lượng. Phía sau Trương Lương là một đám binh lính thân vệ của phủ tướng quốc. Những chiếc hòm nặng trĩu đang làm cong đòn gánh.


Nụ cười tràn ngập trên khuôn mặt Hàn Phi: “Xem ra, đệ cũng thành công đạt được mười vạn lượng hoàng kim! Không hổ là kỳ lân tử!”

“Cửu ca, ngươi lại quá khen ta rồi. May mắn mọi việc thuận lợi...” Trương Lương vô cùng kính cẩn chắp tay đối với Hàn Phi hành lễ. Bàn tay hắn chìa ra năm ngón về phía mấy chiếc hòm rồi mỉm cười một cách nhẹ nhàng: “Tất cả đều là công lao của cửu ca. Nếu không có tờ cung khai đó, Lương đã không có cách nào bắt được mười vạn lượng hoàng kim từ tay Phỉ Thuý Hổ!”

Long Ngạo Thiên đưa tay sờ trán của mình, vẻ mặt hắn có chút buồn bực: “Các ngươi đó... một lúc lấy đi ba mươi vạn lượng hoàng kim của Cơ Vô Dạ. Điều này chẳng khác nào giết chết phụ mẫu Cơ Vô Dạ cả. Đoạn người tiền tài như giết chết phụ mẫu. Cẩn thận hắn chó cùng dứt dậu đem các ngươi chém chết cả lũ!” 

“Long huynh...” Hàn Phi mỉm cười nói: “Chúng ta không phải có Long huynh ở đây sao? Thiên Địa giáo từ trước đến nay không phải luôn nói vì dân chúng sao? Cơ Vô Dạ là sâu mọt của Hàn Quốc, Long huynh thân là người Thiên Địa giáo sao có thể để mặc Cơ Vô Dạ làm hại Hàn quốc, làm hại bách tính!”

“Đừng có nói mấy lời ngu xuẩn để lừa người khác như vậy!” Long Ngạo Thiên tức giận phản bác nói: “Hàn huynh, ngươi tính kế ta ta đã không nói gì đừng có tính cả Thiên Địa giáo tiến vào. Mặc dù Thiên Địa giáo luôn lấy dân ý tức thiên ý nhưng cũng phải có trường hợp. Nếu như Thiên Địa giáo nhúng tay trực tiếp vào trận tranh đấu này. Đối với Thiên Địa giáo đều không phải chuyện tốt lành gì. Không có bất cứ quân chủ nào chấp nhận có giáo phái nào can thiệp vào triều chính cả. Đây cũng là lý do Thiên Địa giáo phát triển lớn mạnh đến bây giờ.”

Cơ Vô Dạ trong một đêm nay đã không có cách nào ngủ được. Hắn cứ ở đó uống rượu một mình và chằn chọc. Khuôn mặt hắn nhiều lúc biến vặn vẹo, năm ngón tay siết chặt lấy chén rượu muốn đem chén rượu bóp nát. Hắn còn đang chờ Hàn Phi giữ lời đem tờ giấy còn lại mang cho mình. Nếu chưa lấy được tờ cung khái đó, Cơ Vô Dạ còn chưa có ngủ yên được

Roạt! Lần này cánh cửa lập tức mở ra, một binh lính cung kính chắp tay nói: “Tướng quân, Phỉ Thuý Hổ đại nhân cầu kiến!”


Nghe thấy vậy Cơ Vô Dạ vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên lúc này một nam nhân vô cùng to béo giống như một con lợn bước vào bên trong. Hắc mặc một chiếc áo màu xanh rêu. Đai lưng màu tối và có một miếng vải màu đỏ lớn quấn quanh bụng của mình. Đầu hắn đội một chiếc mũ cao với một cái châm cài lớn xuyên qua mũ. Điểm đặc biệt là quanh quần áo hay mũ đều có những hoa văn làm bằng kim loại hợn nữa hình như bằng đồng. Nó cho thấy độ giàu có của người này đến mức nào. Song khuôn mặt béo đến mức đôi mắt hắn biến thành hẹp dài, mũi to và miệng rộng kèm theo cặp râu dê ở méo và cằm khá dài.

“Lão Hổ...” Vẻ mặt Cơ Vô Dạ lúc này vô cùng khó chịu, hắn lập tức mở miệng lên tiếng hỏi: “Muộn thế này, ngươi đến nơi này làm gì?”

“Tướng quân...” Vừa nói Phỉ Thuý Hổ liếc mắt nhìn về phía thân vệ binh. Ngay lập tức Cơ Vô Dạ hiểu ý phất phất tay. Ngay lập tức đám thân vệ cúi đầu chắp tay hành lễ ra ngoài đem cửa đóng lại chỉ để lại hai người ở nơi đó. Thấy được không có người, Phỉ Thuỷ Hổ mới xách theo thân thể ục ịch đi về phía trước. Hắn lấy ra trong ngực áo một cuộn giấy nói: “tướng quân, ngài xem. Đây là thứ mà ta theo mệnh lệnh ngài dùng mười vạn lượng hoàng kim đổi lấy!” 

“Cái gì!?” Nghe thấy vậy Cơ Vô Dạ kinh hãi nói: “Ngươi dùng mười vạn lượng hoàng kim...” Ngay lập tức Cơ Vô Dạ cầm lấy tớ giấy không phải nói giật lấy tờ giấy trong tay Phỉ Thuý Hổ. Nắm ngón tay nhanh chóng đem tờ giấy kéo ra. Những chữ nhỏ hiển hiện trong mắt Cơ Vô Dạ.

Tờ giấy này không nghi ngờ là bản cung khai cuối cùng mà Cơ Vô Dạ cần đến. Phỉ Thuý Hổ cảm giác có chút không đúng. Hắn mở miệng hỏi lại: “Tướng quân, Trương Lương đã đến chỗ ta. Hắn nói muốn đổi một thứ lấy mười vạn lượng hoàng kim từ chỗ ta. Ban đầu ta cũng không tin nhưng hắn nói đây là tướng quân yêu cầu. Hơn nữa hắn còn bí mật cho ta xem tờ giấy này. Lão Hổ ta không thể không tin a!”


Pặc! Đột nhiên thân hình to béo khổng lồ của Phỉ Thuý Hổ vậy mà bị Cơ Vô Dạ túm chặt sau đó nhấc lên. Cảm giác cả thân mình bị nâng lên như vậy, Phỉ Thuý Hổ sợ hãi hô lên: “tướng quân, tướng quân, ta làm gì sai sao?” Thấy được khuôn mặt âm trầm và dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Cơ Vô Dạ, Phỉ Thuý Hổ vô cùng sợ hãi. Hắn lúc này nơm nớp lo sợ có bị Cơ Vô Dạ xử lý hay không.

Phịch! Thân hình béo tốt Phỉ Thuý Hổ trực tiếp bị ném bay. Thân mình to tròn hắn lăn vài cái trên mặt đất mới bình ổn cơ thể mình.

Đôi mắt Cơ Vô Dạ biến thành đỏ bừng: “Tốt, tốt... một cái Trương Lương, một cái Hàn Phi, một cái Thiên Địa gia... thù này Cơ Vô Dạ ta ghi nhớ kỹ. Phần đại lễ này, bản tướng quân muốn trả lại gấp bội.” Nói xong hắn trực tiếp đem tập giấy ném vào cây đèn dầu đang cháy.

Bùng! Giấy gặp lửa lập tức bốc ra ánh sáng lập loè. Kèm theo đó ở trong ánh lửa phản chiếu khuôn mặt âm trầm và dữ tợn của Cơ Vô Dạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui