Đạo Chu

Hai người tiến vào trong căn phòng thì một người thiếu niên mặc áo dài trắng đã xuất hiện trong mắt hai người. Người thiếu niên rất nho nhã lễ độ hành lễ đối với người thanh niên: “Hàn huynh...” Đó là một đôi mắt thanh triệt khi nhìn về phía Long Ngạo Thiên và Hàn Phi.

“Tử Phòng...” Hàn Phi có vài phần kinh ngạc nhìn về phía người thiếu niên này. Song kinh ngạc chỉ thoáng qua, Hàn Phi hơi chìa tay đối với người thiếu niên này: “Đệ đến trước cả ta, thực sự làm cho ta có phần kinh ngạc!”

“Hàn huynh...” Người thiếu niên với dáng vẻ nho nhã từ tốn trả lời Hàn Phi: “Khi nghe được hai vị An Bình Quân và Long Tuyền Quân bị quỷ binh giết chết, đệ lập tức tới nơi này tra xét.” Vừa nói thì Trương Lương nhìn về phía Long Ngạo Thiên chắp tay nói: “Vị tiên sinh này hẳn là Long tiên sinh, bằng hữu mà Hàn huynh thường hay nhắc tới!”

“...” Long Ngạo Thiên cũng chỉ hơi gật đầu xuống coi như đáp lại. Hắn nghiêng đầu quan sát Trương Lượng một chút: “Tiên sinh không giám nhận. Hẳn cậu là Trương Lượng, kỳ lân đại tài tử. Cháu trai của tướng quốc Trương Khai Địa. Ta nghe nhiều về Hàn huynh nhắc đến cái tên này. Thực sự gặp mặt đúng là danh bất hư truyền.”

“Tiên sinh quá khen rồi!” Trương Lương lại khách khí một câu chắp tay hành lễ coi như đáp lại.

Ở trong khu vực ngục tối âm u, ánh đèn lờ mờ khó mà thấy được cảnh sắc trung quanh. Mùi ẩm mốc và rác rưởi hôi thối xực vào mũi làm cho người khác cực kỳ trán ghét. Sự u ám và tối tăm kèm theo ẩm ướt cùng với tiếng kêu gào của đám tù nhân trong này làm cho người thực sự làm người khác có cảm giác buồn nôn. Ở phía trước đài, ánh sáng mặt trăng chiếu xuyên suốt qua cánh cửa tiến vào hai cái giường nhỏ, trên đó có đặt hai cái xác một béo lùn, một cao gầy.

Hàn Phi đi về phía hai người mở một chiếc khăn che mặt ra. Lúc này cái chết họ trông vô cùng ghê rợn. Con mắt tím đỏ và trợn tròn. Đồng tử co giãn hất ngược lên. Miệng há hốc trông vô cùng ghê rợn. Máu mũi từ miệng và mắt chảy ra làm cho người ta sợ hãi. Bàn tay Hàn Phi chỉ đem khăn che mặt buông xuống, hắn quay ra nhìn về phía Trương Lương hỏi: “Tử Phòng, đệ có tìm hiểu được thứ gì không?”

“Hàn huynh...” Từ bàn tay Trương Lương đưa ra một tờ giấy màu trắng. Ở trên đó có chẳng chịt các loại chữ: “Ngươi xem thứ này!”


Đem tờ giấy mở rộng ra, Hàn Phi bắt đầu đọc từng chữ ở trên này: “Ta và Long Tuyền Quân nảy lòng tham với quân hưởng. Từng bày mưu tính kế, không ngờ lại chiêu đến quỷ binh của Trịnh quốc, hoạ loạn thiên hạ. Quỷ binh liên tục quấy phá, hồn vía thất kinh. Hai người chúng ta không chết, e là quỷ binh không thôi! Bởi vậy chỉ có thể dùng cái chết tạ tội. Hàn vương nếu còn tiếp tục điều tra, e rằng sẽ rước hoạ vào thân.”

Trương Lương lúc này cũng cầm lên một tờ giấy khác nói: “Thư nhận tội của Long Tuyền Quân cũng vậy, viết không khác một ly! Đồng thời tự sát, tương chết quỷ dị. Hàn huynh, ngươi xem...” Bàn tay Trương Lương bắt được hai cái dây màu đỏ, hắn hướng về phía Hàn Phi tiếp tục: “Hai người đều như vậy!”

“Chắc là ngọc bội của hai vị vương thúc đều biến mất rồi!” Ánh mắt Hàn Phi cũng theo đó trở nên âmt rầm hơn.

“Ta biết rồi!” Trương Lượng nắm chặt lại nắm tay đặt ở ngực của mình: “Mấy vị chủ thẩm đại nhân đã chết trước đó cũng mất đi một vật đeo trên người. Lẽ nào đúng là quỷ binh đòi mạng!?”

“Quỷ binh hay không thì ta không biết...” Bàn tay Long Ngạo Thiên phẩy phẩy. Hắn đưa bàn tay lên gẩy ra chiếc mặt nạ rồi mở miệng nói: “Thứ này rõ ràng bị trúng độc rất sâu. Đám quỷ binh đó giết người còn biết dùng độc. Ai tin!? Đã vậy rõ ràng hai người ở hai bên không có gặp nhau như thế nào bản cung khai lại giống hệt nhau như vậy? Kẻ ngốc cũng nhìn ra vấn đề!” Hai vai nhún nhún, bàn tay mở rộng.

“Nếu như theo Long tiên sinh nói thì bọn họ bị chết vì trúng độc...” Vẻ mặt Trương Lương có vẻ khó hiểu tự hỏi: “Có người muốn giết người diệt khẩu tại sao còn phải vẽ rắn thêm chân. Lấy đi vật dụng bên mình của mấy người chết?”

Đôi mắt Hàn Phi nhăn lại, hắn tỏ ra khá cơ trí: “Có thể đây chính là điểm mấu chốt nhất trong toàn bộ âm mưu này!” 

Sáng ngày hôm sau tại vương cung Hàn quốc, Hàn Vương cầm trong tay ngọc bội màu xanh. Ở trên mặt bàn còn có hai tờ giấy viết lại bản cung khai nhận tội của hai vị thân vương. Bàn tay Hàn Vương cũng vì thế mà siết chặt lại: “Hai người em trai ruột của ta lại ra nông nỗi này!”


“Đại vương...” Cơ Vô Dạ lúc này đi tới, cái mũi to hắn muốn mở rộng. Bàn tay liên tục chỉ chỏ đồng thời cầu khẩn: “Vụ án này không thể điều tra được nữa.” Bàn tay hắn chắp lại hơi cúi đầu với Hàn Vương.

“Đại tướng quân...” Trương Lương dùng ánh mắt kì quái nhìn về phía Cơ Vô Dạ.

Thần sắc Hàn Vương hơi biến đổi, hắn run run mở miệng nói: “Tại sao vậy!?”

Hơi khom đầu cúi người, Cơ Vô Dạ chắp tay hành lễ nói: “Đại Vương, theo như lời đồn thì hồn quỷ cướp đi hồn phách thì sẽ đem theo một vật dụng lúc còn sống của người đó.” Điều này làm cho thân mình Hàn Vương co rụt lại sợ hãi. Cơ Vô Dạ thấy vậy thì hơi nhếch khoé miệng nở nụ cười: “Mấy đồ trang sức trên bàn đều là những vật mấy vị chủ thẩm khi còn sống đem bên mình. Thủ hạ của thần đã tìm được chúng trong Đoạn Hồn cốc.”

Nắm những thứ này, bàn tay Hàn Vương run lên bần bật: “Không lẽ bọn họ quả thực đã bị quỷ binh...”

Đôi mắt Cơ Vô Dạ theo đó âm trầm nheo lại: “Trên thư nhận tội cũng viết rõ nếu vương thượng còn tiếp tục truy cứu chuyện này thì e rằng quỷ binh sẽ làm hại đến an nguy của quân thượng.” Lời này nói ra làm cho Hàn Vương sợ đến mức trực tiếp ném đi mấy ngọc bội. Những chiếc ngọc bội rơi trên bàn phát ra những tiếng kêu nho nhỏ.

Bất chợt, Trương Khai Địa đi tới chắp tay hành lễ nói: “Kể từ khi thành Tân Trịnh có quỷ binh quấy phá đến nay, người ngừoi nơm nớp, bách nghiệp điêu tàn. Thần cũng cho là nên suy nghĩ cho quốc gia xã tắc, tốt nhất nên dẹp chuyện cho yên thân.” Mấy người Trương Lương và Hàn Phi cũng hành lễ theo. Lập tức Cơ Vô Dạ vì thế mà nhếch khoé miệng cười gằn.

“Hai vị ái khanh nói có lý...” Hàn Vương thở ra một hơi thật dài. Bàn tay hắn đưa lên cầm hai chiếc ngọc bội nho nhỏ: “Quả nhân cũng không phải sợ đám quỷ binh. Chỉ là bách tính chịu nạn, xác tắc lung lay...”


“Vương thượng, chỉ cần tổ chức một nghi thức tế lễ vong linh nơi đất mả!” Cơ Vô Dạ lại một lần nữa tiến tới chắp tay hành lễ: “Là có thể khiến cho vong hồn yên nghỉ nơi chín suối, không gây hoạ nữa.”

Liếc mắt qua những vật dụng nho nhỏ, Hàn Vương thở ra một hơi dài: “Thôi vậy! Tướng quốc, vụ án cứ tạm thời gác lại. Chuyện cũng thế thì làm phiền đại tướng quân một tay lo liệu. Nếu dẹp yên chuyện này, quả nhân ắt sẽ trọng thưởng!”

“Thần lĩnh chỉ tạ ơn!” Đám người cũng theo đó mà hành lễ gập người. Trong khi đó Cơ Vô Dạ lúc này hiếm thấy nở nụ cười, đôi mắt hắn híp lại thật sâu.

Ba người Trương Lương, Trương Khai Địa và Hàn Phi bất đắc dĩ phải rời đi vương cung. Lúc này ở trên một chiếc cầu gỗ lớn, Trương Lương muốn hỏi lại: “Nhất định phải tìm được quân hưởng mới...”

Hắn còn chưa nói hết thì Trương Khai Địa đã ngắt lời. Đầu Trương Khai Địa nhẹ nhàng gật xuống: “Đúng, lão phu có lời từ trước nếu phá được án tìm được quân hưởng thì sẽ cho công tử chức tư khấu. Nhưng...” Âm thanh kéo dài từ miệng Khai Địa phát ra. 

“Bây giờ quân hưởng không chút tăm hơi!” Hàn Phi nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Không sai!” Đầu Trương Khai Địa hơi quay lại phía sau liếc nhìn Hàn Phi một cái. Ánh mắt Khai Địa cũng cực kỳ kiên định: “Ngày tìm được quân hưởng thì sẽ là ngày công tử lên đường nhậm chức!”

“Tổ phụ!” Trương Lương mở miệng sau đó có chút ái ngại nhìn về phía Hàn Phi.

“Được, chúng ta quân tử nhất ngôn!” Hàn Phi dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía Trương Khai Địa: “Không bao lâu, ta nhất định có thể tìm về quân hưởng. Không những thế số quân hưởng này còn gấp đôi so với lúc trước.”


“...” Đôi mắt Trương Khai Địa hơi kinh ngạc mở to. Tuy nhiên điều này chỉ do thoáng chốc mà thôi. Hắn lập tức xoay người chắp tay đối với Hàn Phi: “Vậy thì chúc công tử mọi việc thuận lợi. Lão phu xin cáo từ trước!”

Thấy được Trương Khai Địa đã rời đi một khoảng cách: “Hàn huynh, ngươi đâu cần phải như vậy!” Hắn chắp tay hành lễ với Hàn Phi: “Không ngờ tổ phụ lại nói lời nuốt lời.”

“Tử Phong...” Đặt tay ở bụng mình, Hàn Phi hoà ái nhìn sang Trương Lương: “Đệ không cần phải xin lỗi ta như vậy!”

“...” Trương Lương chắp tay hành lễ thật sâu đối với Hàn Phi: “Ân tình của Hàn huynh, Lương xin khắc ghi trong lòng.”

“Tốt!” Con mắt Hàn Phi vì thế mà thay đổi, bàn tay hơi đưa lên đảo nhẹ: “Thứ ta cần chính là lời hứa này của đệ.” Sau đó Hàn Phi xoay người rời đi. Trương Lương cũng đi song hành với Hàn Phi nhanh chóng rời đi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Trương Lượng nói: “Bây giờ đệ đã hiểu được dụng ý thực sự của giết người cướp của rồi! Nhưng bây giờ mạnh mối đã đứt, chúng ta nên tìm quân hưởng bằng cách nào đây? Hơn nữa, Hàn huynh còn nói tìm về gấp đôi số quân hưởng.”

“Ta đã có kế hoạch rồi, đệ đừng lo!” Hàn Phi hơi mỉm cười quay đầu liếc mắt nhìn về phía Trương Lương: “Nếu phá án tiến triển không thuận lợi, cũng không thể chỉ nhìn vào bản thân vụ án. Mà phải xem người!”

“Xem người!?” Trương Lương cúi đầu khó hiểu như suy tư điều gì đó.

“Đúng vậy, xem người!” Hàn Phi tư tin quay đầu nhìn về phía Trương Lương một cái: “Ta nói với tổ phụ đệ sẽ tìm về gấp đôi số quân hưởng chỉ là vì tính bảo thủ. Nếu như mọi việc thuận lợi, chúng ta có thể đạt được gấp ba số quân hưởng đã mất!” Giọng nói Hàn Phi tràn ngập tự tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận