Đạo Chu

Hiện tại, mặt Tử Nữ đã đen sạm lại. Ở trong cuốn sách này có in cả hình của Vệ Bức vào trong bức tranh. Mặc dù chỉ có màu đen trắng nhưng giống đến tám chín phần. Tử Nữ không nghĩ ra rằng hình này lại giống như vậy. Chưa kể đến chuyện này, trong tác phẩm Vệ Bức Vệ đại gia còn nói đến Tử Lan Các. Khác biệt giữa hai nơi chỉ có chữ hiên và chữ các. Sao mặt nàng không đen được.

Toàn bộ quyển sách được nàng lật qua loa, khá nhiều người đồng tên nhưng chỉ khác nhau một chữ gọi hoặc chữ đọc lái đi. Đặc biệt là miêu tả thì giống hết. Khi mà nàng mở đến trang cuối cùng thì mới thấy được dòng chữ: “Nếu như có tên người hoặc địa danh giống nhau hoặc gần giống thì hoàn toàn là sự trùng hợp ngoài ý muốn. Bản ý tác giả không có bất cứ sự xúi dục hoặc chê bai gì. Câu chuyên này hoàn toàn là hưu cấu không có thật.” 

“Hư cấu...” Trong lòng Tử Nữ lúc này tràn ngập sóng gió ngập trời. Nàng mới không tin cái gì là hư cấu. Tên và địa danh đều giống như vậy. Đã vậy ảnh vẽ lại giống như vậy làm sao nàng cho rằng nó đơn giản được. Nghĩ đến đây Tử Nữ thâm ý liếc mắt nhìn về phái người thanh niên tóc trắng đang cầm trong tay thanh kiếm sắc nhọn có răng cưa như răng cá mập.

Không khí hết sức quỷ dị, Tử Nữ đưa tay đẩy ra quyển sách. Người thiếu nữ hiểu ý trực tiếp đem quyển sách ôm vào trong ngực của mình. Hiện tại, Tử Nữ mới đảo qua mọi người ở đây một cái. Giọng nói mềm nhẹ rơi vào trong tai mọi người: “Nếu như đây là sự hiểu lầm, mọi việc dừng lại ở đây. Những tổn thất do hai vị gây ra, Tử Lan hiên sẽ không truy cứu. Nhưng Cửu công tử phải sai người tu sửa cánh cửa này như thế nào?”

Long Ngạo Thiên giật giật khoé mắt. Hắn đang muốn nói gì đó thì lập tức bị Hàn Phi bịt mồm lại. Đồng thời Hàn Phi nhìn về phía Tử Nữ mà cười làm lành: “Cứ như Tử Nữ cô nương nói đi! Toàn bộ hư hại Tử Lan hiên ngày hôm nay sẽ do ta chịu!”


“Ngươi tên gì!?” Đưa lên thanh kiếm sắc nhọn, người thanh niên nhìn về phía Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Ngươi rất mạnh, ngươi đã có tư cách để ta có thể ghi nhớ tên của ngươi.”

“Vệ Bức huynh!” Long Ngạo Thiên chắp tay mở miệng nói: “Tên ta là Long Ngạo Thiên. Ý nghĩa Long Ngạo Cửu Trọng Thiên. Tự là Vô Vọng, ý nói kẻ địch khi gặp ta đều sẽ Vô Vọng. Vệ Bức huynh có thể gọi ta thế nào cũng được. Vừa rồi là hiểu lầm mong Vệ Bức huynh tha lỗi sự thất lễ của ta...”

Nghe được Long Ngạo Thiên nói như vậy thì mặt người thanh niên tóc trắng cáng đen hơn. Hắn rất muốn chảy lên kia chém cho Long Ngạo Thiên một kiếm. Song đáng tiếc thực lực của người này mạnh hơn so với hắn nên Long Ngạo Thiên chỉ có thể nhẫn nhịn. Đem tâm tình của mình bình ổn, người thanh niên lạnh lùng nói: “Tên ta là Vệ Trang.” Hắn đưa lên thanh kiếm sắc nhọn nói: “Nó là thanh kiếm của ta tên Sa Sỉ kiếm... Ngươi hãy ghi nhớ cái tên này. Vì ngày sau ngươi rất có thể sẽ chết dưới thanh kiếm của ta!”

“Quả không hổ là Bức huynh!” Long Ngạo Thiên dùng vẻ mặt sùng kính nhìn về phía Vệ trang. Trong giọng nói phát ra và con mắt vô cùng trông mong nhìn về phía Vệ Trang: “Đến bây giờ dù đã thua trong tay ta rồi mà vẫn không mất bức cách của cao nhân. Tại hạ bội phục, bội phục. Ta hy vọng có thể học được bức cách của Vệ Bức huynh. Dù đánh thua nhưng vẫn không thể mất đi bức cách của mình.”

Mặt Vệ Trang lập tức đen ngay sau khi nghe được những lời này. Trên trán Vệ Trang đã xuất hiện gân xanh. Song hắn vẫn cố nén giận xoay người rời đi. Tử Nữ lập tức kỳ quái nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Riêng về phần Hàn Phi chỉ có thể thở ra một hơi dài, bàn tay hắn đưa lên bụm mặt: “Hà... Long huynh...”


“Hê...” Khuôn mặt Long Ngạo Thiên biến thành ngây thơ vô tội. Song đáng tiếc bộ mặt ngây thơ vô số tội này sao có thể qua mặt được đám người ở đây. Hàn Phi chỉ có thể cúi đầu lắc lắc nhìn về phía Long Ngạo Thiên sau đó xoay người lẳng lặng tiến vào trong căn phòng Tử Nữ đã chuẩn bị trước đó. Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa ra, hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Hàn Phi huynh, ta nói gì sai sao?” Đáng tiếc chẳng có ai thèm trả lời hắn cả.

Ở bên trong đó đã được một chiếc bàn nhỏ và một chiếc khay gỗ có một bình rượu bằng thuỷ tinh trong suốt. Ở trong đó lóng lánh dòng rượu dưới ánh sáng lấp loé ra vẻ đẹp của nó. Vài chiếc ly thuỷ tinh cực kỳ xinh đẹp trong suốt nằm ở nơi đó quả thực vui mắt. Kèm theo ở đó là một bộ bài giấy cứng được đặt ở nơi đó.

Hai người bắt đầu ngồi ở trên chiếc bàn đối diện với nhau. Hàn Phi đưa tay cầm lấy tập bài của mình. Trong tay hắn cầm một quân bài là Hàn Vương. Đây là một bộ bài mới lưu hành hiện nay. Nó gồm có bốn loại quốc mà ở mỗi quốc gia đều sẽ có chơi pháp khác nhau. Giống như ở Hàn quốc như vậy chơi bộ bài này sẽ bao gồm Hàn, Tề, Yến cùng với Nguỵ Quốc. Khi ở nước Hàn chơi loại bài này thì quân mạnh nhất đương nhiên là Hàn Vương, Nguỵ Vương, Tề Vương và cuối cùng là Yên Vương. Các quốc gia khác cũng là như vậy.

Quân bài từ mạnh đến yếu theo thứ tự có mười ba quân bài phân chia làm Vương, Hậu, Công, Hầu, Bá, Tử, Nam... Đến cuối cùng quân bài nhỏ nhất là Nô Lệ. Có nhiều loại phương pháp chơi bài trong đó có chơi tiến lên. Trong đó Vương có thể chặn bất cứ quân bài nào trong đó ở Hàn quốc thì lấy Hàn Vương mạnh nhất. Song tứ quý đó là tập hợp được bốn loại quân bài cùng cấp của bốn nước gọi là tứ quý có thể đạnh chặn quân bài vương. Phương pháp này đã được nhiều quân bài vương chấp thuận. Song vẫn có nhiều ý kiến tranh cãi vì việc này. Nhưng không vì thế mà loại bài này bị cấm đồng thời nó cũng trở nên được nhiều người ưa thích và truyền bá.

Không chỉ có quân bài mà còn có một loại cờ cũng được khá nhiều người yêu thích. Đó chính là cơ vua. Chúng cũng được khá nhiều người yêu thích. Trong đó với hai quân đó chính là đen và trắng. Kiểu chơi khác biệt và hoàn toàn mới lạ khác hẳn với cờ vây. Song nó cũng đã được khá nhiều người yêu thích. Mặc dù vẫn chưa bằng được so với cờ vây.


“Công tử, tiên sinh, hai vị muốn gọi cô nương nào đây?” Tử Nữ mỉm cười nhìn về phía hai người thanh niên. Mặc dù bộ mặt Tử Nữ lúc này không còn có tươi cười như trước kia nữa. Song nụ cười khách khí của nàng vẫn khá là xinh đẹp đủ để hợp hồn rất nhiều nam nhân. Ngay cả Hàn Phi cũng thoáng nhìn qua Tử Nữ một chút.

“...” Dường như Hàn Phi lâm vào suy tư. Bàn tay hắn đưa lên sờ cằm của mình sau đó giống như lâm vào suy tư. Ánh mắt hắn nhìn về phía Long Ngạo Thiên một chút sau đó hắn mở miệng cười khá là khách khí đối với Tử Nữ: “Tử Nữ cô nương, từ lâu Phi nghe được tại Tử Lan Hiên có một vị cầm sư tuyệt đỉnh. Không biết ngày hôm nay, Hàn Phi cùng với Long huynh có được cơ hội nghe vị cầm sư này gảy đàn hay không?”

“Nga...” Tử Nữ ngạc nhiên khẽ kêu lên một tiếng. Ngay sau đó ánh mắt cũng trở nên tò mò quan sát Hàn Phi: “Cửu công tử nói đến Lông Ngọc muội muội sao? Công tử muốn được nghe tiếng đàn của nàng!?” 

“Lông Ngọc...” Hàn Phi thấy vậy mỉm cười khen ngợi: “Tiêm vân lộng xảo, giai nhân như ngọc. Quả là tên hay!”

“Cửu công tử không hổ là đồ đệ của Tuân Tử đại sư...” Tử Nữ nghe thấy vậy lập tức mở miệng khen ngợi: “Lông Ngọc muội muội vốn là hòn ngọc quý trên tay của ta. Từ nhỏ ta đã coi nàng như muội muội của mình. Ta chưa từng bao giờ bắt ép muội ấy ra tiếp khách. Song nếu là Cửu công tử có lời, ta sẽ đi hỏi muội ấy một phen!”


“Vậy phải làm phiền Tử Nữ cô nương rồi!” Hàn Phi cực kỳ khách khí chắp tay đối với Tử Nữ. Tử Nữ uyển chuyển dáng người xoay người rời đi. Khi đi, nàng không quên khẽ liếc mắt nhìn về phía Long Ngạo Thiên một cái. Ánh mắt giống như muốn tra xét Long Ngạo Thiên...

Lúc này ở một nơi khác, đứng dưới ánh mặt trời, lão già chắp tay vào sau lưng của mình. Đôi mắt mang theo thần sắc phức tạp cùng với sự phiền muộn nhìn lên bầu trời. Hắn thở ra một hơi dài mới quay ra nhìn về phía một người thiếu niên: “Hà... Cơ Vô Dạ nhiều lần đề cử lão phu, quả thực sâu xá khó lường. Ý nghĩa không cần nói cũng biết. An Bình Quân, Long Tuyền quân đều là vương thân. Quả thực khó dùng hình thẩm vấn. Đó cũng chính là lý do mấy vị chủ thẩm trước kia không thu hoạch được gì...” Bàn tay hắn phất nhẹ một cái: “Lại cộng thêm quỷ binh tác quái, nếu ta không may bị quỷ binh làm hại thì đúng là hợp ý của Cơ Vô Dạ. Dù lão phu có mệnh lớn, tránh được kiếp nạn nhưng ngày nào còn chưa tìm được quân hưởng thì vẫn là tội phá án bất thành. Dù ngang hay dọc thì cũng chỉ là một nước cờ chết.” Giọng nói cũng biến thành phiền muộn: “Rốt cuộc nên ứng đối thế nào đây?”

“Nếu như Hàn quốc còn có người có thể giải được câu đố này” Một người thiếu niên khá trẻ với mái tóc màu đen được búi cẩn thận với chỏm đuôi gà ở phía sau. Hai tóc máu ở hai bên với làn da trắng và cái trán cao sáng. Hàng lông mày hơi sắc và đôi mắt không lớn hép dài nhưng sắc bén. Mũi cao miệng rộngh và cằm khá thon. Khuôn mặt có vài phần ẻo lả như nữ tính. Bên ngoài ăn mặc một bộ quần áo màu xám cổ đại song giọng nói lại từ ái nhẹ nhàng nhưng không mất đi sự tự tin cẩn trọng: “Thì nhất định là người đó.”

Tại Tử Lan Hiên, hai người Long Ngạo Thiên và Hàn Phi được mời đến một nơi khá là xinh đẹp. Nơi này là một gian phòng phía sau Tử Lan hiên. Nó nhìn thẳng ra một cái núi già và một hồ cá cảnh nhỏ. Một hòn non bộ được đặt ở đó. Kèm theo những ánh nắng chiều xuyên qua một đám lá cây trúc tiến vào trong phòng thông qua kiểu cửa vòm khá là đặc biệt. Khung cảnh quả thực vô cùng thơ mộng.

Một người thiếu nữ mới lớn tràn ngập sinh khí tuổi trẻ ở nơi đó gẩy chiếc cầm bằng gỗ. Bên ngoài thiếu nữ mặc một chiếc váy dài này vàng kim bên trong lại là màu đỏ. Chiếc áo với cổ tay áo dài có hoa văn màu vàng kim ở cổ tay áo cùng với quanh làn váy. Ngực áo có màu xanh lá có hoa văn màu vàng kim. Hồng nhạt eo thon trước sườn có hai dải lụa màu cam. Náu tíc màu đen nhưng dưới ánh mặt trời hơi có màu đỏ rượu mang theo phỉ thuý ngọc làm trang sức cắm trền đầu. Ánh mắt thuần tịnh, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt chẳng khác gì thu thuỷ. Làn da trắng hồng mềm mại. Cả người nàng toát ra khí chất xinh đẹp lại dịu dàng khác hẳn với Tử Nữ.

Đôi tay nàng nhẹ nhàng đang gẩy trên chiếc đàn cầm. Một âm thanh ru dương nhẹ nhàng rơi vào tai ba người ở nơi này. Ngay cả Tử Nữ cũng lẳng lặng nghe cầm. Tuy nhiên Long Ngạo Thiên cũng lẳng lặng nghe, hắn cảm giác vô cùng dễ nghe nhưng cũng không nghe được gì khác. Chẳng giống như Hàn Phi đang nhắm mắt lại thưởng thức bài cầm này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận