Đạo Chu

Trên đại điện, Hàn Vương kinh ngạc mở to mắt. Giọng nói hắn mang theo cực kỳ hoảng hốt: “Cái gì?” Hàn Vương An độ tuổi khá già. Theo hình dáng ngoài thì hắn ta trông giống như người ngoài năm mươi. Mái tóc màu đen đã có đan xen những cọng tóc bạc. Khuôn mặt béo mặt với hàng lông mày rậm. Một bên mắt to và một bên mắt nhỏ. Trên trán đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn. Sống mũi thẳng những hai lỗ mũi lại khá to. Quanh khoé mũi có hai vệt hằn lớn. Dưới hai cánh mũi là hai ria mép màu đen dài. Môi trên mỏng và môi dưới dày. Hắn có một bộ râu đinh dài màu đen. Nước da màu bánh mật và khuôn mặt béo tốt với cái bụng phệ. Bên ngoài mặc một bộ quần áo chuyên dụng quân vương Hàn quốc.

“Nam Cung Thác cũng chết rồi?” Vẻ mặt hắn mang theo rung động và sợ hãi. 

Một lão nhân tầm thất tuần với chiếc mũ cao mặc một chiếc áo choàng màu hơi vàng ở bên ngoài. Chân đi ủng chuyên dụng của quan lại. Mái tóc hoa dâm trắng nhợt được vuốt ngược và búi lên cao. Cằm hắn có một cái râu dê khá dài. Hai tay hắn lúc này chắp lại: “Đúng vậy...”

“Năm vị quan chủ thẩm liên tục chết một cách ly kỳ” Khuôn mặt Hàn Vương mang theo sợ hãi, bàn tay vỗ nhẹ lên bàn hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Một nam nhân trẻ tuổi hơn tuy nhiên khuôn mặt hắn khá là băm trợn. Rậm râu sâu mắt. Con mắt hẹp dài loé lên sát khí. Trên mặt tràn ngập vết nhăn. Rõ ràng tóc thì đen hơn so với Hàn Vương An nhưng mặt lại nhiều nếp nhăn hơn nhiều. Quanh cằm xuất hiện một đám râu khá rậm và đen. Bên ngoài mặc áo giáp sắt kèm theo một chiếc áo choàng màu đỏ. Hắn mở miệng khách khí: “Thần có một người vô cùng thích hợp, chắc chắn có thể phá được vụ kỳ án này.”

“Ồ...” Hàn Vương An kinh ngạc hô lên: “Người nào thế?”


Khuôn mặt ông lão lập tức có chút ngưng trọng. Chiếc mặt dài của ông lão cũng trở nên trắng xám khi mà người nam nhân kia chắp hai tay sau lưng liếc mắt nhìn về phía hắn. Đặc biệt khi lời này rơi vào trong tay ông lão: “Chính là tướng quốc đại nhân!”

“Cơ Vô Dạ...” Ông lão quay ra với ánh mắt hết sức sắc nhọn nhìn về phía Cơ Vô Dạ. Lúc này dù với ánh đen lập lờ cũng thấy được rõ ràng bộ dạng tức giận của ông lão: “Ngươi...”

Dường như Hàn Vương An suy nghĩ gì đó, đến cuối cùng hắn quay ra nhìn về phía lão nhân hỏi: “Tướng quốc, khanh có bằng lòng san sẻ mối lo với bản vương không?”

Đôi mắt tướng quốc cũng theo đó hơi nheo lại, mi mắt cụp xuống như lâm vào suy tư. Trong khi đó Cơ Vô Dạ quan sát tương quốc nhưng hắn trong lòng lại âm thầm cười. Ông lão dường như biết mình trong thế bí tiến cũng khó mà lui cũng không xong. Bất đắc dĩ hai tay chắp lên đối với Hàn Vương An kính cẩn: “Thần bằng lòng!”

“Tốt, tốt, tốt...” Hàn Vương nói đến ba lần chữ tốt liền. Đồng thời đôi mắt nhìn chằm chằm về phía tương quốc: “Ta có khanh thời gian mười ngày, nếu đến lúc đó chưa thể phá an thì khanh nên tự biết.” Lập tức vì những lời này mà khoé miệng Cơ Vô Dạ khẽ nhếch lên một cái. 

Phủ Hàn Phi...


Ngồi trong phòng, Hàn Phi đặt một chiếc hộp gỗ dài trước mặt. Ánh mắt Hàn Phi hết sức ngưng trọng nhìn về phía cảnh này. Bàn tay hắn đưa hộp gỗ đẩy về phía trước. Một thanh kiếm nằm gọn ở bên trong. Tuy nhiên hình dáng của nó có chút quỷ dị làm cho người ta có cảm giác bất tường.

Khi mà Hàn Phi lập tức mở ra chiếc hộp một khí tức u ám ngay lập tức toả ra. Cả toà phòng giống như lâm vào bóng tối. Khi mà Hàn Phi cảm nhận được những thứ này hắn lập tức đem chiếc hộp gỗ đóng lại. Một giọng nói vang lên rơi vào trong tai Hàn Phi: “Hàn huynh, không nghĩ tới trong tay ngươi lại có một thanh kiếm như vậy.”

“Long huynh...” Thấy được người bước vào bên trong, Hàn Phi đem hộp kiếm đóng lại. Giọng nói mang theo hết sức tò mò đối với Long Ngạo Thiên.

“Đó là một thanh kiếm ma...” Đầu Long Ngạo Thiên hơi nghiêng, hắn lạnh nhạt mở miệng nói: “Nó có thể bảo vệ chủ nhân của nó. Tuy nhiên thanh kiếm ma này lại mang theo hơi thở bất tường. Những chủ nhân trước đây của nó đều có hạ cảnh không tốt đẹp gì đâu?”

“A...” Hàn Phi ngạc nhiên nhìn về phía Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Long huynh biết về lai lịch thanh kiếm này.”


“Nghịch lân...” Long Ngạo Thiên bình tĩnh nói: “Long có nghịch lân xúc chi phải chết. Đối với người sử dụng kiếm quả thực là không có may mắn. Ta có nghe qua về thanh kiếm này. Ở trong nó tồn tại một linh hồn. Có lẽ nó đã nhiều lần cứu giúp Hàn huynh đi! Hơn nữa, Hàn Phi huynh cũng chưa từng phản bác ta quỷ hồn là không tồn tại. Hẳn có liên quan tới thanh kiếm này đi!”

“Long huynh...” Hàn Phi chắp tay đối với Long Ngạo Thiên nói: “Hàn Phi bội phục kiến thúc Long huynh. Phi tò mò có phải Long huynh đã sớm biết trên người ta tồn tại Nghịch Lân...”

Long Ngạo Thiên không có trả lời Hàn Phi. Hắn lúc này mở miệng lên tiếng nói: “Hàn Phi huynh, hiện giờ năm vị quan tra án quỷ binh cướp quân hưởng đều đã chết. Tối hôm qua Nam Cung Thác, một vị quan tra án thuộc phe tướng quốc Khai Địa cũng đã chết. Hàn Phi huynh, cơ hội ngươi tới rồi đi. Chỉ cần ngươi đề đạt với Hồng Liên công chúa hẳn là không khó đạt được phụ vương ngươi duỳ trì để ngươi phá án việc này!”

“Không... vẫn chưa phải là thời điểm!” Hàn Phi mỉm cười nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: “Không biết Long huynh có hứng thú đến một nơi với ta hay không?” 

Một toà nàh khổng lồ cao đến bốn tầng liền. Trung quanh toà nhà còn trồng đầy tử lan đang ra hoa trông vô cùng xinh đẹp. Ngay cả ban ngày thì toà nhà này cũng tấp nập người ra lại. Khi mà Hàn Phi tiến vào bện trong thì ở nơi đó đã có hai người nữ nhân cũng khá là xinh đẹp. Mỗi người một vẻ, một người mặc áo xanh dài, một người mặc áo tím dài. Hai người lập tức cười hì hì đưa tay chào đón: “Công tử, mời hai vị vào!”

“Chậc...” Long Ngạo Thiên đi song hành với Hàn Phi, hắn đánh ánh mắt sang nhìn Hàn Phi nói: “Hàn huynh, đây là nơi mà ngươi nói ta muốn đến.” Con mắt mang theo dò hỏi nhìn về phía Hàn Phi. Đôi mắt như muốn nói: “Ngươi đang trêu đùa ta sao?”

“Cơn gió nào thổi Cửu công tử đến với Tử Lan Hiên thế này!?” Đột nhiên một âm thanh rơi vào tai hai người. Theo ánh mắt dò đến nơi âm thanh phát ra từ trên lầu các một người nữ nhân xinh đẹp uyển chuyển đi xuống. Nàng độ tuổi khá trẻ cũng chỉ trên dưới hai mươi. Một thân áo tím dài thướt tha. Mái tóc màu tím được ghim một cách cẩn thận. Bên trái ghim lên ba cây châm bạc trông khá là gọn gàng. Bên người màu tím áo dài phác hoạ thân hình thướt tha. Bên hông để lộ ra làn da trắng nõn, ở nơi đó có hoạ văn khá tinh xảo xăm lên. Đôi chân đi một chiếc tất chân dài màu đen, giày cao gót màu tím làm cho người khác có cảm giác mê ngươi, thần thục và quyến rũ. Khuôn mặt tinh xảo trắng nõn. Mắt đẹp màu tím giống như một viên ngọc thạch. Trong ánh mắt loé ra sắc bén ánh lên nét trí tuệ. Mỗi một nụ cười nhu trong mang cương làm cho người ta mê mẩn. Mắt trái lại hoạ lên một hình con bắm càng làm cho nàng trở nên tà mị. Đôi môi hồng nhạt làm cho người ta có cảm giác chút xinh đẹp nhưng mang theo cao quý lành lạnh.


“Ngự tỷ!?” Đột nhiên Long Ngạo Thiên ôm ngực của mình cho ra một cái đánh giá. Điều này cũng làm cho Hàn Phi ở bên cạnh hắn có cảm giác kỳ quái.

“Tử Nữ cô nương...” Hàn Phi mỉm cười chào hỏi. Tay hắn chắp lại khá là thành khẩn nói: “Không biết có thể giúp ta chuẩn bị một phòng tiếp đãi vị bằng hữu này!”

“Vị tiên sinh này là...” Tử Nữ nheo mắt đánh giá Long Ngạo Thiên.

“Huynh ấy là Long Ngạo Thiên...” Hàn Phi lại mỉm cười trả lời: “Một vị bằng hữu của ta!”

“...” Tử Nữ khẽ nhấp miệng một cái: “Hai vị mời đi theo ta!” Ngay lập tức nàng xoay người dẫn đường. Thân hình ẻo lả của tử nữ quả thực vô cùng bắt mắt. Tuy nhiên từ trên người nàng, Long Ngạo Thiên lại có cảm giác vô cùng kỳ quái. Sau đó lập tức hắn nheo lại nhìn về phía Tử Nữ nói nhỏ một câu: “Âm Dương gia!?”

“...” Thân mình Tử Nữ theo đó khẽ cứng lại trong phút chốc. Tuy nhiên nàng vẫn tiếp tục dẫn đường, Hàn Phi thì lại nhăn mày thật sâu khi nghe được câu này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận