Đạo Chu
“Chị...” Ngay cả Ebizo đang vì công việc quá bận rộn như vậy cũng vội vã dừng lại. Ánh mắt ông lão mang theo sự tò mò. Hai tay chống lên bàn, hắn đứng dậy với cả người đang run lên. Bàn tay đem vội vã đưa về phía sau đấm đấm lưng mình. Đầu lão cúi xuống nhìn về phía chiếc hộp thấy được bàn tay Chiyo luôn vuốt nhẹ cái hình lăng trụ: “Đó là của Sasori sao? Thằng bé...Ân...” Đôi mi mắt xụpn xuống lão đột nhiên thấy được một bức thư nằm ở trong đó.
Chiyo liếc mắt nhìn về phía Ebizo cũng thấy được ánh mắt hắn nhìn về phía bức thư. Nàng không nhanh không chậm mà vươn bàn tay già nua cầm vào bức thư bên trong. Từng dòng chữ do Dan viết nắm ở nơi đó trình bày ra những gì mình đã làm với đám người Akatsuki. Trong đó còn nhắc lại việc Sasori tự mình cải tạo thân thể thành một con rối để đạt được vĩnh hằng.
“Chị...” Ebizo thấy được khuôn mặt thương tâm của Chiyo thì bản thân hắn chỉ có thể đối với Chiyo nói một tiếng an ủi. Khi ngón tay già nua Chiyo đẩy lá thư nhỏ đưa tới bên cạnh mình, Ebizo bắt đầu cầm lấy và đọc nội dụng của chúng.
Hiện tại, hai hàngnước mắt Chiyo có vài phần ẩm ướt và hơi dơm dớm nước mắt. Bà lão đưa bàn tay cầm lên chiếc lăng trụ hình đem chúng ôm vào trong ngực mình. Vô cùng nhẹ nhàng giống như sợ hãi nọ bị rơi vỡ tổn thương. Đem nó kề sát vào trong ngực mình mà vuốt ve liên hồi. Nụ cười mang theo nước mắt xuất hiện trên mặt Chiyo: “Nói với ngài Dan, làng Cát lần này nợ ngài ấy một lời cảm ơn.”
“Ngài Dan có chuyển lời đến các vị...” Người thiếu nữ xinh đẹp Haku mở miệng nói chuyện. Quả thực Haku lúc này nụ cười làm không ít nam nhân văn phòng ở đây đều mặt đỏ thẹn thùng. Một số người ngây ngẩn nhìn về phía Haku. Nụ cười mê người xuất hiện trên mặt Haku: “Làng Sương Mù mãi mãi là đồng minh đáng tin cậy của làng Cát!”
“Tất nhiên rồi...” Không đợi cho chị em Chiyo mở miệng nói chuyện thì một nhân viên công chức năm ở bên cạnh cười gật đầu nói.
Người đồng bạn ở bên cạnh người nam nhân công chức này cũng cười nói: “Tất nhiên là như thế...” Bàn tay hắn bám vào bả vai người đồng bạn ở bên cạnh: “Chúng tôi luôn cho rằng làng Sương Mù là đồng minh tốt đẹp nhất của làng Cát chúng tôi.”
“Hừ...” Momochi Zabuza hừ lạnh một tiếng. Hắn ăn chút dấm của đám người công nhân viên chức này. Sát khí từ trên người hắn dào dạt tiến hành bắn về phía đám người. Loại khí thế này không chỉ đơn giản giết vài người là có thể đạt được. Lập tức một cảm giác giống như đám người họ là con thỏ nhỏ đang đứng trước một con sử tử khiến cho toàn thân họ run lên bần bật. Ánh mắt ngay lập tức tránh né không dám còn nhìn trộm Haku. Một đám lập tức vùi đầu vào công việc giả vờ như không có việc gì mới làm cho Zabuza thu lại ánh mắt của mình.
“Khụ, khụ...” Ông lão Chiyo vội vã nắm tay thành nắm đấm đặt ở miệng mình và liên tục ho khàn vài tiếng. Tiếng ho khan này mới có thể làm không khí nặng nề trở nên hoà hoãn một chút.
Bà lão Chiyo còn đang muốn mở miệng mời khách thì hai người đã nói lời cự tuyệt: “Chúng tôi đã gửi món quà ngài Dan đến, nhiệm vụ này cũng là hoàn thành. Bây giờ, chúng tôi cần trở báo cáo với ngài ấy về chuyện này...”
...
Tí tách, tí tách... Từng giọt nước nhỏ xuống mặt nước phát ra âm thanh nhè nhẹ. Người thiếu nữ tóc vàng mình đầy thương tích nằm ở trên mặt đất. Máu trên người nàng chảy lênh láng, xung quanh đầy rẫy bụi bặm và những hòn đá vụn.
Ở trong đường cống ngấm này, Tobi dẫm ở trên mặt nước phe phẩy ống tay áo của mình: “Tiền bối Kakuzu, thế nào! Tôi lợi hại đi...”
“Ngươi nói ít một chút đi và hãy hành động theo đúng cách một ninja nên làm đi!” Kakuzu liếc con mắt xanh nhìn về phía Tobi một cái. Giọng nói hắn mang theo vài phần khó chịu phát ra dưới lớp che mặt bằng vài: “Chúng ta còn cần nhiều việc phải làm lắm đấy. Mau nắm lấy cô ta rồi rời đi nơi này đi. Trước khi đám ninja làng Mây tìm thấy chúng ta. Nếu không mọi việc sẽ biến thành khá là phiền phức đấy!”
“Nga...” Tobi chân chân nhìn về phía Kakuzu thông qua chiếc mặt nạ màu vàng và một con mắt Sharingan: “Tiền bối! Nãy giờ chỉ có ngài nói nhiều nhất thôi mà...”
“Câm miệng đi!” Kakuzu lập tức bị lời này chọc tức. Trên trán hắn lập tức xuất hiện từng đầu gân xanh giận dữ. Ánh mắt hắn giận dữ nhìn về phía Tobi và ra lệnh: “Mau mang theo cô ta đi!” Vừa nói hắn liếc mắt nhìn về phía jinchuriki nhị vị làng Mây một cái sau đó mới xoay người rời đi.
“Rồi rồi... tiền bối ngài nói nhiều thật đấy!” Tobi ra vẻ ngờ nghệch nhưng không quên châm chọc Kakuzu một chút. Mặc dù gân xanh nổi trên trán nhưng Kakuzu cũng chỉ liếc mắt nhìn về phía Tobi một cái. Thấy rõ Tobi đi về phía jinchuriki nhị vĩ muốn đem nàng vác lên vai thì Kakuzu mới hài lòng.
Đột nhiên như cảm nhận được cái gì đó, Kakuzu lập tức xoay đầu nhìn lại. Ngay cả Tobi vừa mới vươn tay chạm vào jinchuriki nhị vĩ cũng đột nhiên ngừng lại động tác quay về phía sau. Một vật từ dưới đất mọc lên không như một chiếc lá bắt ruồi to tướng màu trắng. Nửa cái thân hình với một bên đen và một bên trắng ở trong lá bắt ruồi đang từ từ chối lên mặt đất.
Giọng nói khó chịu bất nam bất nữ trong chiếc lá bắt ruồi phát ra: “Hình như xong rồi thì phải. Có vẻ hơi lâu đấy nhỉ? Xem ra bắt giữ jinchuriki nhị vị không dễ chút nào!”
“Việc này không trách được ta a...” Tobi mở miệng nói với cái giọng ngờ nghệch: “Tại vì công việc làm thêm của tiền bối Kakuzu. Tiền bối muốn kiếm thêm tiền nhờ việc săn bắt ninja phản bội nên việc tìm jinchuriki mới trậm thế này đây!”
“Câm miệng đi!” Kakuzu mở miệng khó chịu nói: “Nếu không phải ta không còn có ai có thể vào nhóm thì ta đã không tổ đội nhóm với ngươi. Ngươi nói nhiều thật đấy, ta thực sự muốn giết ngươi ngay bây giờ. Ngươi cứ thử nghĩ vừa phải làm nhiệm vụ kiếm tiền, vừa phải tìm bắt vĩ thú lại vừa phải làm quản lý ngân sách Akatsuki, có giỏi ngươi làm giống ta thử xem!”
“Đồng tiền đúng là quan trọng ha...” Zetsu gật đầu đồng ý nói: “Nhưng giờ không còn quan trọng nữa. Mau đi tìm con thứ hai đi. Nhị vĩ để đấy cho ta dọn cho!”
“Vậy phải làm phiền tiền bối Zetsu rồi...” Tobi lại tỏ ra ngờ nghệch và thành khẩn khi nói chuyện.
...
Cạch! Cánh cửa sắt trực tiếp mở ra, một người thiếu niên mặc một thân kimono màu trắng đi vào. Bên hông hắn đeo một thanh kiếm katana sắc nhọn. Ánh mắt hắn đảo qua nhìn về phía một đám người giống hệt với nhau đang làm thí nghiệm. Những người này hiển nhiên đều là ảnh phân thân.
Một người trong số đám người gần nhất mở miệng nói chuyện: “Sasuke, cậu vẫn bất lịch sự như vậy! Vào mà chẳng bao giờ gõ cửa cả. Tôi còn đang trong thời điểm thí nghiệm đây!”
Con mắt người thiếu niên lập tức chuyển biến thành một dạng Mangekyou Sharingan nhìn thẳng về phía một nơi. Dựa vào lượng chakra nhiều nhất, người thiếu niên lập tức đi về phía người nắm giữ nhiều chakra nhất. Đôi mắt hắn nheo lại khi nhìn thấy được một đôi Sharingan với hình thù kỳ quái. Nó giống như sự kết hợp giữa hình thù Mangekyou Sharingan của hắn cùng với anh trai hắn.
“Đó là...” Uchiha Sasuke ngưng trọng quan sát đôi Mangekyou Sharingan này: “Chúng là sự dung hợp giữa hai đôi Mangekyou Sharingan sao?”
“Ân...” Uzumaki Naruto quay đầu nhìn về phía Sasuke nói: “Chúng là Mangekyou Sharingan vĩnh cửu. Bằng cách dung hợp hai đôi Mangekyou Sharingan sản sinh ra. Đáng tiếc chúng ta chỉ có thể lựa chọn con mắt nào làm chủ thể. Có nghĩa là đôi mắt mới chỉ có thể bảo tồn năng lực của một trong hai đôi mắt mà thôi. Lấy ví dụ như giữ Amaterasu và Tsukuyomi hoặc Amaterasu và Kagutsuchi.”
“Cậu...” Uchiha Sasuke càng ngày càng tò mò. Hắn lên tiếng hỏi: “Cậu làm sao có thể có nhiều đôi Mangekyou Sharingan như vậy!” Ánh mắt Sasuke đã biến thành kinh hãi khi quan sát thấy rất nhiều đôi Mangekyou Sharingan ở trong đó.
“Một kỹ thuật nhân tạo mà thôi!” Uzumaki Naruto nhẹ nhàng phất tay một cái. Hắn quay đầu lại tiếp tục không để ý tới Sasuke: “Sasuke, hiện giờ tôi rất bận. Nếu như cậu muốn chiến đấu có thể tìm nhiều người mà. Tôi không bứt thời gian được nhiều, hiện giờ có nhiều việc quan trọng khiến cho tôi cần hoàn thành.”
Thế nhưng Sasuke cũng không có rời đi. Lúc này, Sasuke hiếm thấy xuất hiện vẻ mặt chần chờ. Ánh mắt hắn đảo quanh một chút sau đó tiếp tục nhìn về phía Naruto hỏi: “Làng Lá...” Đột nhiên nói đến từ này thì tay Naruto hơi dừng một chút nhưng sau đó vẫn tiếp tục làm công việc của mình. Sasuke hơi ngừng một chút lại bắt đầu hấp háy đôi môi mình: “người chết có thể sống lại là thực sự sao?”
“Sao cậu lại hỏi điều này!?” Uzumaki Naruto nhăn lại hàng lông mày thật sâu. Hắn quay ra nhìn về phía Uchiha Sasuke hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra à?”
“Cậu...” Uchiha Sasuke lại hỏi: “Những người đó là cậu đem họ sống lại sao?”
Lông mày Naruto nhăn lại thật sâu, bàn tay hắn cũng ngừng hẳn công việc lại. Khoé miệng hắn kéo lên, sau đó hắn quay ra nhìn về phía Uchiha Sasuke: “Chẳng lẽ... cậu muốn sống lại ai đó! Như cha mẹ cậu sao, Uchiha Sasuke?” Nhìn thấy gương mặt Uchiha Sasuke biểu tình như vậy, Naruto sớm đã đoán được ra mới đúng.
“...” Lập tức Uchiha Sasuke nhẹ nhàng gật đầu xuống. Khuôn mặt lạnh như băng của Sasuke xuất hiện vẻ hiếm thấy chờ mong: “Tôi muốn cậu giúp tôi sống lại cha mẹ mình!” Đầu Sasuke hơi nghiêng nhìn về phía Naruto và vẫn dùng thái độ cao ngạo khi nói chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...