Đào Chi Yêu Yêu

Ngồi trên tấm áo choàng đen tuyền mà người nào đó trước khi đi đã trải lên mặt đất, An Nhược Sơ ôm đầu gối im lặng chờ đợi Hoàng Dược Sư trở về. Đợi trong chốc lát, không thấy Hoàng Dược Sư trở về nhưng lại nghe thấy tiếng nói chuyện truyền vào từ ngoài cửa sơn động, An Nhược Sơ không khỏi bắt đầu tập trung đề phòng. Đến tận khi nhìn thấy người tới không phải người ngoài mà là ba người Quách Tĩnh, Hoàng Dung cùng Hồng Thất Công, thần kinh căng thẳng mới trầm tĩnh lại. An Nhược Sơ ngẩng đầu chào hỏi ba người: “Mọi người, đã lâu không gặp a.”

“Sơ tỷ?! Sao lại là tỷ?” Hoàng Dung thất thanh kêu lên.

An Nhược Sơ giả làm một bộ mặt vô tội, một bộ dạng “không liên quan đến chuyện của ta”.

“Vừa rồi thái độ phụ thân hung ác bắt người kia đi, ta còn tưởng là kẻ thù…” Hoàng Dung thì thào lẩm bẩm.

“…” Dung nhi, bộ mặt thật của ngươi.

Hoàng Dung nhìn khắp xung quanh, không thấy bóng dáng Hoàng Dược Sư, hỏi: “Phụ thân đâu? Người đi đâu vậy? Sao lại để tỷ ở một mình trong này?”

“Ta đói bụng, hắn đi tìm đồ ăn.”

“Ở cái chỗ trời băng đất tuyết này thì tìm đồ ăn ở đâu?” Quách Tĩnh hỏi.

Hoàng Dung liếc xéo hắn một phát, “Huynh cũng quá coi thường cha muội rồi, trên đời này không có chuyện nào là cha muội không làm được.”

Quách Tĩnh chỉ tiếp tục cười ngây ngô, không phản bác nàng. Đối với Hoàng Dung mất đi một lần rồi mới có lại được(*), hắn chỉ có nước vừa chiều chuộng lại nhường nhịn.

(*) Thất nhi phục đắc.

Hồng Thất Công ngồi ở một bên cười giễu một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Mỗi người đều tự kể một vài chuyện gần đây của mình, bỗng nhiên cửa động truyền đến một vài tiếng vang, bốn người đồng thời quay lại nhìn về phía ấy, chỉ thấy Lục Quán Anh chỉ huy vài hạ nhân cầm một vài hộp thức ăn tinh xảo đặt từng cái một trước mặt bọn họ.

Đôi mắt Hồng Thất Công sáng lên, gấp rút mở nắp mấy hộp thức ăn, hương thơm của thức ăn lập tức tràn ngập khắp nơi, chỉ thấy đồ ăn còn đang bốc lên khí nóng hôi hổi, không khỏi khiến người ngọ nguậy ngón tay(*).

(*) Thực chỉ đại động: Thời Xuân Thu có một công tử người nước Tề cứ trước mỗi dịp được thưởng thức sơn hào hải vị là máy động ngón tay.

Lục Quán Anh nói: “Tổ sư gia nói các vị cứ thỏa thuê tận hưởng, nếu không đủ cứ nói với tại hạ là được.”


Hồng Thất Công cười ha ha mấy tiếng: “Hoàng lão tà quả thật là có bản lĩnh! Ở cái nơi trời băng đất tuyết mà cũng tìm được mấy thứ bậc này, lão khiếu hóa ta liền không khách khí!” Nói xong bắt đầu nuốt như hổ như sói.

Nhìn đủ loại thức ăn đủ màu sắc hương vị kia, An Nhược Sơ cũng thiếu chút thì chảy nước miếng, móng vuốt nhỏ vươn ra, khi đang muốn động vào cái đùi gà bóng mỡ thì một bàn tay chắn ngang qua ngăn cản nàng. An Nhược Sơ không vui ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lục Quán Anh ngoài cười nhưng trong không cười đưa cho nàng một cái hộp thức ăn bé xíu, nói: “Sơ tỷ, đây mới là của tỷ.”

An Nhược Sơ nhận lấy, lúc mở ra nhìn thì suýt nữa một hộc máu bỏ mình.

Nàng khinh! Chênh lệch đãi ngộ có phải rõ ràng quá không? Vì đâu mà người ta là thịt gà vịt bò cá, của nàng lại là cháo trắng để ăn sáng?

Cuối cùng, nàng lựa chọn giả ngu: “Quán Anh, có phải đệ đưa nhầm hay không? Chắc đây là của cái sơn động cách vách a?” Gọi đồ ăn có đôi lúc sẽ chuyển nhầm địa chỉ, nàng hiểu.

Lục Quán Anh tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Sơ tỷ, nơi này vẻn vẹn chỉ có một cái sơn động, đây là tổ sư gia đặc biệt vì tỷ chuẩn bị, tỷ nhất định phải ăn cho bằng hết mới không phụ cô nổi khổ tâm của tổ sư gia.”

An Nhược Sơ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt hắn, tiểu tử này bị sao vậy, ngoại trừ tự mình lên núi, nàng cũng không làm chuyện gì quá có lỗi với hắn nha. Hơn nữa không phải hiện tại nàng bình an vô sự sao? Một đám bày mặt thối ra cho nàng xem làm gì a!!!

“Quán Anh.”

“Dạ, Sơ tỷ.”

“Đệ cũng thực nghe lời Hoàng Dược Sư nha.”

“Thân là đồ tôn, đó là việc phải làm.”

“Oh, vậy nếu ta nói cho hắn đệ đã từng nói xấu hắn, không biết hắn sẽ có phản ứng gì nhỉ?”

Lục Quán Anh sửng sốt, “Đệ nói xấu tổ sư gia bao giờ?”

“Đệ đã quên?” An Nhược Sơ lắc lắc đầu, một bộ mặt “thực không nên a”, sau đó rủ rỉ nói: “Một buổi đêm ba năm trước đây, ta nằm ở trên giường đau chết đi sống lại, là ai đã rống to bên tai ta, nói người làm hại ta đến mức này thật sự là lòng lang dạ sói, sớm hay muộn cũng bị trời phạt?”

“Người không biết vô tội, lúc ấy đệ cũng không biết… Tổ sư gia sẽ không trách tội đệ.”


An Nhược Sơ vỗ vỗ đầu hắn, “Thiếu niên hồn nhiên a, đệ thật sự cho rằng hắn là người rộng lượng như vậy sao?”

“…” Lục Quán Anh trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Cáo trạng là hành động của tiểu nhân.”

An Nhược Sơ ngáp một cái: “Tỷ luôn luôn tiểu nhân.”

Lục Quán Anh trừng nàng, An Nhược Sơ đáp lại hắn một khuôn mặt tươi cười vô tội.

Hoàng Dung phì một cái bật cười, “Sơ tỷ, tỷ đừng bắt nạt hắn nữa, thật đáng thương.”

An Nhược Sơ chỉ vào cái hộp thức ăn kia, bất mãn càu nhàu: “Ta mới là người đáng thương này!”

Hoàng Dung quay sang Lục Quán Anh đang mang sắc mặt khó coi, nói: “Quán Anh, ngươi không cần phải cứng nhắc thế chứ, cho Sơ tỷ ăn cái chân gà thì sao chứ, chỗ phụ thân có ta lo, ngươi không cần lo lắng.”

An Nhược Sơ cảm kích nhìn về phía Hoàng Dung, Hoàng Dung chớp mắt mấy cái với nàng.

Lục Quán Anh khụ khụ, “Nếu sư thúc đã có lời, vãn bối cũng không cần khăng khăng nữa…”

“Quá tuyệt!” Thấy mưu kế được thực hiện, An Nhược Sơ nhịn không được vỗ tay hoan hô, sợ hắn hối hận, vội vàng vươn tay lấy một cái chân gà đầy mỡ màng, bắt đầu gặm vui vẻ.

Lục Quán Anh không vừa mắt nhắc nhở: “Ăn chậm một chút, không ai cướp của tỷ.”

“Ta cũng đã nửa năm trời chưa nếm qua mấy thứ như thế này…” An Nhược Sơ vừa gặm chân gà mỹ vị vừa cảm động lệ rơi đầy mặt, đây mới gọi là đồ ăn của người a. Nửa năm nay, ba tháng trước sống cùng người xuất gia, ngày ngày ăn chay; ba tháng sau bị cướp sạch tiền, ngày ngày ăn bánh bao. Miệng cũng sắp nhạt nhẽo hơn cả miệng chim rồi.

Nghe vậy hình như nửa năm nay cũng không sống tốt lắm, Lục Quán Anh nhớ ra ngày hôm qua nàng còn chưa trả lời vấn đề hắn đưa ra: “Đúng rồi, Sơ tỷ, tỷ còn chưa nói cho đệ biết, sau là ai chữa khỏi bệnh cho tỷ vậy, sao lại không trở về đảo Đào Hoa?”

An Nhược Sơ không cắn chân gà nữa, mặt oán giận nói: “Ta vừa xuống núi đã bị kẻ khác chặn cướp, trên người một xu cũng không còn, về kiểu gì?”

Quách Tĩnh gãi đầu nói: “Tỷ bị người ta cướp sao không đuổi theo bắt lại?”


An Nhược Sơ quyết định không nhìn hắn. Loại nhân vật chính được tác giả mở bàn tay vàng này làm sao có thể trải nghiệm được gian khổ của mấy nhân vật phụ chứ.

“Gặp chuyện như vậy mà sao tỷ không viết bức thư cho đệ?” Lục Quán Anh trưng ra vẻ mặt “tỷ là đồ đần sao”.

“Đại gia, viết thư cũng mất tiền nha, ta cũng nghĩ trước cứ kiếm ít tiền rồi nói sau, ai ngờ…” Nàng đột nhiên dừng lại.

“Ai ngờ cái gì?”

Thấy người người trừng lớn mắt chờ nàng nói tiếp, An Nhược Sơ mất tự nhiên dời mắt ra chỗ khác, cúi đầu tiếp tục gặm chân gà, không thèm nhắc lại.

Lục Quán Anh đang muốn truy vấn thêm nữa thì đã thấy thấy Hồng Thất Công cùng Quách Tĩnh đồng thời đứng phắt lên, liếc qua nhau một cái sau đó vẻ mặt ngưng trọng nhanh chóng vụt đi. Hoàng Dung cảm thấy có điều khác thường, phân phó Lục Quán Anh chăm sóc An Nhược Sơ cho tốt, liền vội vàng đuổi theo.

Thấy sắc mặt mọi người, An Nhược Sơ đột nhiên nhớ tới một chuyện. Đoạn tình tiết này, hình như nàng đã bỏ lại một nhân vật quan trọng…

Thấy sắc mặt của nàng có chút chuyển sang trắng, Lục Quán Anh hỏi: “Sơ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

An Nhược Sơ không trả lời hắn, bỗng chốc đứng lên, chạy vội ra ngoài như một trận gió.

“Sơ tỷ!” Lục Quán Anh đuổi theo sau, đi ra ngoài cửa động, chỉ thấy mấy bóng người đang triền đấu ở khoảng đất trống trước động, trong có Quách Tĩnh, Hồng Thất Công, Hoàng Dược Sư, còn có…u Dương Phong!

“Tổ sư gia bị thương!” nhãn lực Lục Quán Anh rất tốt, từ xa nhìn thấy khóe miệng Hoàng Dược Sư có mang theo một vệt máu, cho thấy là bị nội thương.

An Nhược Sơ trong lòng căng thẳng.

Quả thế, nguyên là khi u Dương Phong xuất hiện, Hoàng Dược Sư cùng nhóm người Quách Tĩnh vừa vặn cùng một chỗ, mọi người cùng liên hợp lại đối phó với u Dương Phong đang tẩu hỏa nhập ma, trái lại vẫn chưa bị thương. Nhưng mà vì nàng xuất hiện, Hoàng Dược Sư cùng những người khác tách ra hành động, đơn lực đối mặt u Dương Phong phát cuồng, khó tránh khỏi thực lực không theo kịp.

Cũng không biết hắn có bị thương nặng hay không… An Nhược Sơ thấp thỏm, lúc này chỉ hận chính mình nhãn lực không tốt, không thể biết tình hình trận đánh. Thấy Hoàng Dung cũng ở một bên lo lắng suông, An Nhược Sơ so với nàng càng sốt ruột, quyết định nhắc nhở nàng một chút. Vì thế đi qua vỗ vỗ bả vai của nàng, lại chỉ chỉ vào bóng dáng u Dương Phong.

Chỉ thấy vẻ mặt Hoàng Dung hoang mang nhìn nàng, An Nhược Sơ thở dài một hơi, quên đi, cứu người quan trọng hơn, hoàng muội muội, ngại quá, phải cướp công lao của ngươi rồi.

An Nhược Sơ đi về phía mấy người kia, chỉ thấy u Dương Phong lúc này đang điên điên coi Quách Tĩnh là u Dương Khắc mà thổ lộ: “Con, cha con công phu cái thế, thiên hạ vô địch, con có vui không?” Mọi người còn chưa kịp tỏ vẻ giật mình đối với tin tức đại bát quái “u Dương Khắc là con u Dương Phong” thì những điều xảy ra tiếp theo đã khiến cho mọi người nghẹn họng nhìn trân trối. Chỉ thấy An Nhược Sơ, vốn phải đang ở trong sơn động, không biết khi nào đã xuất hiện ở ngoài này, u Dương Phong vừa thấy nàng đi tới, hì hì ngây ngô cười hỏi: “Vợ ngoan, nàng có vui hay không?”

An Nhược Sơ không màng đến ánh mắt nóng rực bên cạnh sắp đục thành hai cái lỗ trên người nàng, đánh bạo, tương kế tựu kế trả lời: “Ai nói ngươi là thiên hạ đệ nhất? Có một người ngươi sẽ không đánh lại được.”

u Dương Phong giận dữ, đập vào ngực gào lên: “Là ai? Là ai? Gọi hắn đến luận võ với ta!”


An Nhược Sơ nói: “Người này võ công rất cao cường, ngươi đương nhiên không đánh lại hắn.”

u Dương Phong nói: “Là ai? Là ai? Gọi hắn đến luận võ với ta!”

An Nhược Sơ nói: “Hắn tên là u Dương Phong.”

u Dương Phong gãi gãi đầu, chần chờ hỏi: “u Dương Phong?”

An Nhược Sơ nói: “Không sai, võ công ngươi mặc dù cao nhưng cũng không địch lại được u Dương Phong.”

Trong lòng u Dương Phong càng hồ đồ, chỉ cảm thấy cái tên “u Dương Phong” này rất quen thuộc, chắc chắn là người rất thân thiết với hắn, nhưng mà hắn là ai chứ? Bật ra hỏi: “Ta là ai?”

Thấy hắn trúng kế, An Nhược Sơ tiếp tục đánh lừa: “Ngươi chính là ngươi. Chính ngươi cũng không biết, sao lại đến hỏi ta?”

u Dương Phong trong lòng phát lạnh, nghiêng đầu tận lực suy nghĩ, nhưng trong đầu loạn thành một đống, càng muốn nhớ lại mình là ai thì càng không nhớ được, không khỏi mờ mịt nhìn xung quanh, lẩm bẩm hỏi: “Ta, ta là ai? Ta đang ở đâu đây? Ta đang làm gì vậy?”

An Nhược Sơ tiếp tục khích: “u Dương Phong muốn tìm ngươi luận võ, muốn cướp Cửu âm chân kinh của ngươi.”

u Dương Phong hỏi: “Hắn ở nơi nào?”

An Nhược Sơ chỉ vào cái bóng phía sau hắn nói: “Kia, hắn ở ngay sau lưng ngươi.”

u Dương Phong vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy cái bóng của chính mình, ngẩn ra, nói: “Này… Này… Hắn… Hắn…”

An Nhược Sơ nói: “Hắn muốn đánh ngươi!”

u Dương Phong ngồi xổm xuống, phát chưởng đánh xuống cái bóng. Cái bóng đồng thời phát ra một chưởng. u Dương Phong sợ hãi, chưởng trái chưởng phải liên hoàn đánh ra, cái bóng hai tay cũng rung rung không thôi. u Dương Phong thấy đối phương ra đòn lợi hại, xoay người chống cự, hắn hướng mặt về phía ánh nắng, cái bóng đã ở sau người. Hắn phát giác địch nhân bỗng nhiên mất hút, kêu to: “Định trốn chỗ nào?” Rồi xông về bên trái mấy bước. Bên trái là vách núi trơ nhẵn, ánh nắng đưa bóng hắn chiếu lên trên vách đá, càng giống như là một kẻ địch đứng thẳng. u Dương Phong vung mạnh hữu chưởng, đánh lên trên đá, chỉ thấy đau như gãy hết xương, hô lớn: “Thật là lợi hại!” Rồi lập tức phi chân trái đá ra. Chỉ thấy cái bóng trong vách núi cũng nhấc chân đá lên, hai chân chạm nhau, u Dương Phong đau không chịu nổi, không dám tái đấu, xoay người định chạy. Lúc ấy hắn chạy về phía mặt trời, quả nhiên không thấy địch nhân, chạy ra một trượng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy cái bóng đuổi sát theo sau, hoảng sợ kêu lên: “Nhường cho ngươi danh hiệu thiên hạ đệ nhất võ công đấy, ta nhận thua là được.” Cái bóng không hề động đậy. u Dương Phong xoay người chạy tiếp, vừa quay đầu lại thấy cái bóng đuổi sát theo. Hắn chạy không thoát, đánh không thắng, sợ tới mức khiếp đảm, vừa kêu vừa la, chạy thẳng xuống núi. Qua một lúc, nghe tiếng hắn từ dưới sườn núi văng vẳng vang lên, vẫn là “Đừng đuổi ta, đừng đuổi ta!”

Hoàng Dược Sư và Hồng Thất công thấy một vị đại tôn sư võ học một đời trở thành như thế bất giác nhìn nhau thở dài. Lúc ấy tiếng kêu của u Dương Phong lúc đứt lúc nối đã cách mấy dặm, nhưng tiếng vọng trong sơn cốc vẫn vang lên không ngớt, nghe như sói kêu ma khóc, bốn người tuy đứng dưới ánh sáng mặt trời mà trong lòng đều cảm thấy ớn lạnh.

Hồng Thất Công thở dài: “Người này không sống được lâu đâu.”

Quách Tĩnh đột nhiên nói một mình: “Còn ta? Ta là ai?” Hoàng Dung biết hắn là người ngay thẳng, chỉ sợ hắn vất vả suy nghĩ về chuyện ấy lại càng ngơ ngẩn, vội nói: “Huynh là Quách Tĩnh. Tĩnh ca ca, đừng nghĩ về mình nữa, cứ nghĩ về việc của người ta thôi.” Quách Tĩnh giật mình tỉnh ngộ nói: “Đúng thế. Sư phụ, Hoàng đảo chủ, chúng ta xuống núi thôi.”

Nhưng thấy Hoàng Dược Sư đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, nhìn về phía An Nhược Sơ đang cúi đầu không nói, Quách Tĩnh gãi gãi đầu, được Hoàng Dung ra hiệu nên cùng những người khác rời đi trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui