Triệu Liêu kinh hãi trong lòng.
Tiếng nói kia cách hắn gần như vậy, nếu như đổi thành người khác có lẽ không tính là gì, nhưng với bản lĩnh của Khánh Vương, giơ tay là có thể lấy đi tính mạng của hắn.
Cứ như vậy toàn bộ Thị Vệ Ti đều sẽ loạn hết cả lên.
Triệu Liêu đầm đìa mồ hôi lạnh, không phải vì sợ hãi mà là không thể không e sợ sự lợi hại của Khánh Vương.
“Ở đây, Khánh Vương ở đây.”
Phó tướng bên cạnh đã hô lên, tất cả mọi người đều tập trung qua bên này, chỉ cần trong giây lát sẽ vây lấy Khánh Vương chật như nêm cối.
Giọng nói lanh lảnh từ đỉnh đầu truyền tới, mũi tên chằng chịt nhắm chuẩn vào người trong viện, chỉ cần ra lệnh một tiếng, Thần Tí Cung chạm một cái là sẽ bắn.
Phó tướng định cầm lấy đao, chợt cảm thấy một cỗ khí tức uy nghiêm gào thét mà tới, mũi tên sượt qua má hắn, cắm sâu trên mặt đất.
Đây là hạ thủ lưu tình, nếu không thi thể trong viện đã sớm chất đống thành núi.
Đang lúc cấm quân kinh ngạc, mấy người nhảy từ trên chóp tường xuống, kiếm trong tay giống như linh xà đâm tới bọn họ, cả viện rơi vào một mảnh hỗn loạn.
Triệu Liêu chưa từng nghĩ sẽ gặp phải chống cự như vậy, hắn làm sao lại cảm thấy Khánh Vương sẽ không mưu phản chứ, hắn đúng là ngốc.
Sai một chiêu, cả trận đều thua.
“Nhanh, phát tin cầu viện.” Triệu Liêu phân phó phó tướng, tình hình trước mắt chỉ có điều nhiều nhân thủ tới hơn mới có thể xoay chuyển cục diện.
Nhân thủ bên cạnh đều bị người của Khánh Vương ứng phó, Triệu Liêu không khỏi thở dài, Lý Thường Hiển và Ninh Vương, thậm chí là Chu gia đều bại trong tay Khánh Vương là có nguyên nhân.
Bất kể là lúc nào, Khánh Vương đều tự xuất hiện ở chỗ nguy hiểm nhất, cho dù là một mình một ngựa cũng phải lấy được một thành quan trọng nhất.
Hắn vô tình làm tổn hại đến thể diện của Hoàng thượng nhưng Hoàng thượng vĩnh viễn không bằng Khánh Vương, đặc biệt là vào lúc như vậy.
Triệu Liêu khẽ nghiến răng đâm một kiếm về phía Khánh Vương, mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào cơ thể người kia nhưng một cỗ lực đạo lại truyền tới, đánh nghiêng mũi kiếm của hắn.
Triệu Liêu ngẩng đầu lên nhìn, là một cây gậy gỗ bình thường, mà cây gậy này là cầm ở trong tay Khánh Vương.
Ánh mắt Bùi Khởi Đường rơi lên người Triệu Liêu, vào giờ phút này trên người Triệu Liêu mặc dù mang theo sát khí nhưng trong mắt lại chứa một tia suy sụp. Bùi Khởi Đường giơ tay ném một thứ đồ cho Triệu Liêu, Triệu Liêu theo bản năng bắt lấy.
Da dê mềm mại, dựa theo ánh đuốc nhìn, đó là dư đồ phương Bắc của Đại Tề.
Mấy ngày trước, hắn và Khánh Vương cả đêm khêu đèn xem sa bàn và dư đồ, khi đó Khánh Vương hỏi hắn: “Nếu bây giờ người Kim đến xâm lược, đại quân dồn ép kinh thành thì nên làm thế nào?”
Hắn luôn nhiều lần suy nghĩ vấn đề này.
Nếu như mọi khi hắn nhất định sẽ dốc hết binh lực canh phòng kinh thành, nhưng bây giờ kinh thành bởi vì loạn Ninh Vương, quân tư, nhân lực đều bị tiêu hao gần hết, tử thủ kinh thành nhất định sẽ không có cách nào đối kháng với người Kim.
Bùi Khởi Đường trầm giọng nói: “Có kết quả rồi chứ?”
Triệu Liêu bất tri bất giác thốt lên: “Không thể đi phía đông Kinh Đông, bên đó đóng giữ lỏng lẻo, không bằng đi phía tây Hà Bắc… địa thế của Tương Châu tốt hơn chút, lại có quân đồn chuẩn bị cho sương quân, mặc dù không tính là trọng trấn biên ải nhưng cũng có thể thủ thành.”
Bùi Khởi Đường nói: “Để ngươi dẫn binh qua đó, có thể thủ nửa tháng không?”
“Có thể.”
Triệu Liêu vô cùng có lòng tin: “Người trong tộc ta ở Tương Châu, ta biết tình hình nơi đó.” Triệu gia bọn họ từng lập chiến công hiển hách cho Đại Tề, từng áp chế người Liêu quốc. Hắn mặc dù coi như là hưởng bóng của tổ tiên mới có địa vị ngày hôm nay nhưng cũng không phải là có tiếng mà không có miếng.
Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Hơn nữa ngươi đối với sương quân ở đó luôn chiếu cố nhiều, cho dù bọn họ bất mãn đối với triều đình, cũng sẽ giúp đỡ ngươi. Nhưng để cho người khác qua Tương Châu... Đó chính là nội địa của Đại Tề, binh mã xung quanh đã bị Ninh Vương trưng dụng, còn thừa lại đều là bách tính vô tội.”
Nếu để cho người khác qua Tương Châu.
Không, hắn sẽ không để cho người khác qua Tương Châu.
Triệu Liêu nói: “Chúng ta có thể thủ được.”
Bùi Khởi Đường gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ kỳ vọng: “Nếu như người Kim đến xâm lược, ngươi liền dẫn người đến Tương Châu.
Triệu Liêu vừa định gật đầu, nhưng không khỏi ngẩn ra, Khánh Vương lại vào lúc gươm súng sẵn sàng hỏi hắn vấn đề này.
Đây là vì cái gì chứ?
Bọn họ hẳn nên chém giết đến ngươi chết ta sống mới đúng.
Làm sao ngược lại… hắn đang nghe Khánh Vương nói chuyện, hơn nữa còn đồng ý đến Tương Châu.
Hắn nhất định là hồ đồ rồi.
Triệu Liêu đang suy nghĩ, một người bị ném ra từ trong đám người hỗn loạn, người đó hiển nhiên đã ngất xỉu, nằm trên đất không động đậy.
Mượn ánh đuốc, Triệu Liêu nhìn thấy mặt người kia.
“Đây là...”
Gương mặt này hắn biết, bởi vì trước đó vài ngày bọn họ luôn dựa theo bức họa tìm kiếm nàng ta khắp nơi.
Đúng, nàng ta chính là Tiêu Tu Dung, nếu như không phải là Tiêu Tu Dung sàm ngôn, Hoàng thượng sẽ không dễ dàng tin Ninh Vương bị thiêu chết ở cung điện như vậy.
Bùi Khởi Đường nói: “Nàng ta là người Kim.”
Triệu Liêu hiểu ra, cho nên Khánh Vương nói nhất định không có lửa làm sao có khói, người Kim thật sự có thể sẽ vào lúc này thừa dịp mà vào.
Hoàng thượng không phát giác ra những thứ này, chẳng những không dẹp loạn nội loạn, ngược lại liên tiếp bới ra rắc rối.
Người Kim thật sự xuất binh, bọn họ sẽ giống như dê con chờ làm thịt.
Hắn nên một lòng trung thành đi theo Hoàng thượng, hay là nên tin tưởng Khánh Vương.
Tiếng ồn ào náo động từ bên ngoài truyền tới, hiển nhiên là viện quân đến rồi.
Bùi Khởi Đường nói: “Nhân thủ Thị Vệ Ti có thể điều động đều ở đây?”
Trừ nhân thủ phòng vệ bình thường ra, coi là vậy đi.
Triệu Liêu gật gật đầu.
Bùi Khởi Đường phân phó: “Trong vòng nửa giờ, giữ hết bọn họ lại trong viện.”
“Tại sao?” Triệu Liêu nói, “Trừ những người chúng ta này ra, trong cung vẫn có không ít nhân thủ, Khánh Vương hẳn biết Hoàng thượng những năm này bồi dưỡng không ít hộ vệ. Khánh Vương gia, cho dù là Hoàng thượng đổ oan cho người, người cũng không nên làm… làm…” Chỉ dựa vào người trong tay Khánh Vương rất khó giành thắng lợi.
Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười, vẻ mặt lạnh lùng: “Hắn không đổ oan cho ta, ta không ép hắn thoái vị. Chỉ có điều, hắn không phải là đối thủ của ta, ta không muốn lãng phí một chút tinh thần nào trên người hắn.” Tìm sai đối thủ thì sẽ phải trả giá, hoàng vị chẳng qua chỉ là một mồi nhử, mồi nhử Kim quốc ném cho Ninh Vương và hắn. Bây giờ hắn phải trả lại cái mồi nhử này cho Kim quốc.
Hơn nữa hắn còn có người hắn phải bảo vệ.
Triệu Liêu hoàn toàn suy sụp, hắn vẫn luôn thua, người thua không chỉ là hắn mà còn có Hoàng thượng. Hoàng thượng cho rằng Khánh Vương bố trí nhân thủ ở kinh thành là muốn nổi loạn bức vua thoái vị nhưng thật ra Khánh Vương chỉ là muốn ra khỏi kinh.
Dẫn người rời khỏi kinh thành.
Vào giờ phút này bao vây người của Thị Vệ Ti cũng là muốn để cho tất cả mọi người an toàn rời khỏi, bên ngoài kinh nhất định sẽ có người tiếp ứng.
Nếu như có nhiều người nguyện ý đi theo Khánh Vương hơn, kinh thành rất nhanh sẽ biến thành một tòa thành trống.
Còn lại một mình Hoàng thượng không còn nghi kỵ cũng không còn thù địch, nhưng hắn cũng chẳng còn gì nữa.
Có lẽ Hoàng thượng sẽ biến thành Hoàng đế đầu tiên bị các thần tử vứt bỏ.
...
“Làm sao còn chưa có tin tức.”
Hoàng đế không thể chờ nổi nữa: “Triệu Liêu rốt cuộc đang làm gì hả.”
Trong đại điện, đám người Lưu Cảnh Thần nhìn nhau không ai nói gì.
Đô Ngu Hậu mới nhậm chức lập tức nói: “Triệu chỉ huy sứ từ Bùi gia đuổi tới Cố gia, lại đến cổng thành, gần như tra khám khắp kinh thành một lượt. Khánh Vương đã sớm mua chuộc được cấm quân ở cổng thành, cấm quân lén mở cổng tây thành r. Người phòng thủ ở cổng tây thành bị thương không ít, bọn họ từng chịu ân huệ của Khánh Vương phi nên chẳng những thả nữ quyến của Khánh Vương đi, còn che giấu cho Khánh Vương lúc chúng ta qua kiểm tra.”
Hoàng đế nghe rồi ánh mắt phát sáng: “Đã nghe thấy chưa, hắn còn không có gan như Ninh Vương, nghe thấy Trẫm muốn bắt hắn liền lập tức trốn đi.” Uổng công hắn lo lắng như vậy, bây giờ xem ra chẳng đáng để nhắc tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...