Khánh Vương phản rồi.
Mẫn phu nhân há miệng hồi lâu không nói được gì.
Mẫn Tử Thần không cảm thấy bất ngờ: “Mẫu thân bây giờ còn muốn theo phủ Khánh Vương sao? Bọn họ là mưu phản, là loạn thần tặc tử của Đại Tề, cho dù nói hoa mĩ thế nào đi nữa, bọn họ cũng là phản tặc.”
Sắc mặt Mẫn phu nhân khó coi, theo bản năng tìm bóng dáng Mẫn Hoài, bao nhiêu năm rồi, phàm là có chuyện lớn gì bà đều nghe lão gia, nhưng bây giờ lão gia không còn nữa, bà bỗng chốc không còn người tâm phúc. Cho nên bà chỉ có thể suy đoán, nếu như Mẫn Hoài còn sẽ như thế nào.
Mẫn phu nhân nói: “Nếu như lão gia ở đây, nhất định sẽ kêu… kêu… chúng ta đi theo Khánh Vương.”
Mẫn Tử Thần hiển nhiên không đồng ý: “Phụ thân một lòng vì Đại Tề nhiều năm như vậy, bây giờ người đã không còn, mẫu thân còn gán cho phụ thân cái tội danh phản bội sao...”
Mẫn phu nhân lập tức nói: “Ta làm sao có thể làm như vậy, ta chỉ là cảm thấy phụ thân con…”
“Mẫu thân không nên cảm thấy như vậy,” Mẫn Tử Thần chính nghĩa nói, “Mẫn gia chúng ta không thể làm bạn với người như vậy, bất kể tới lúc nào, đều phải có lập trường của mình. Như vậy xem ra nhà chúng ta càng phải phủi sạch quan hệ với phủ Khánh Vương.”
Mẫn Tử Thần nói xong nhìn Quản sự: “Ngươi ra ngoài nói với người của phủ Khánh Vương, chúng ta không đi.”
Quản sự đáp một tiếng vội vội vàng vàng ra ngoài, nhưng phát hiện chỗ vốn dừng xe ngựa lại trống không, người của phủ Khánh Vương đã không thấy đâu nữa.
Quản sự xoay người lại bẩm báo: “Xe ngựa của phủ Khánh Vương đã đi rồi.” Như một cơn gió, đến nhanh, đi cũng nhanh như vậy.
Mẫn Giang Thần ngẩng đầu lên, xe ngựa rời đi chính là thái độ của phủ Khánh Vương, người thông minh như Lang Hoa nhất định đã nghĩ đến tất cả tình hình có thể xảy ra.
Cho nên đây là lần cuối cùng phủ Khánh Vương giúp Mẫn gia, từ nay về sau Mẫn gia và phủ Khánh Vương không thể nào đứng chung một chỗ nữa. Không, phải nói Mẫn gia đã mất đi tư cách này.
Trong lòng Mẫn Giang Thần đau đớn, nàng cuối cùng vẫn là phụ lòng Lang Hoa, không biết Lang Hoa có buồn không, nhưng nàng cũng không có cách nào cả.
Mẫn Giang Thần nhìn Lục Anh bên cạnh.
Lang Hoa, muội hãy coi ta là một kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa đi, đừng nhớ lại lúc bọn họ thân nhau trước đây nữa, đừng đau lòng buồn bã vì nàng nữa, đây chính là mong đợi lớn nhất của nàng.
…
Phủ Thư Vương.
Thư Vương phi mới mơ mơ màng màng ngủ, liền bị một trận tiếng vang kinh động đến, ngoài cửa có mấy người đang thì thào, bà mặc dù không thể nghe rõ nhưng vẫn có mấy chữ lọt vào tai.
“Đồ… đi cửa sau... người yên tâm… một lát là có thể ra khỏi thành… chỉ cần ra khỏi thành... ai cũng không có cách nào truy xét…”
Người đang nói là trưởng sứ của vương phủ.
Trong lòng Thư Vương phi kinh sợ, Vương gia luôn không có tin tức, trong kinh lại gặp phải thay đổi lớn như vậy, có lẽ sẽ có người thừa cơ động thủ với vương phủ.
Nghìn phòng vạn phòng trộm trong nhà khó phòng, mặc dù bà không tin trưởng sứ vương phủ luôn một lòng trung thành có thể làm ra loại chuyện này, nhưng bà không thể không tin những lời chính tai nghe thấy đó.
“Lát nữa người tiến vào… rồi...”
Âm thanh càng ngày càng thấp, Thư Vương phi hỗn loạn, chẳng lẽ những người này không chỉ muốn cướp tiền còn muốn trói người, nghe nói rất nhiều sơn phỉ làm như vậy, để có càng nhiều của cải hơn.
Bà không thể để cho chuyện như vậy xảy ra, Thư Vương phi lập tức lấy ra một con dao ở tủ cạnh giường, lặng lẽ nấp ở trong màn.
Cửa quả nhiên bị từ từ mở ra, sau đó là tiếng bước chân khe khẽ, một bóng người đến gần giường.
Thư Vương phi run rẩy rút dao ra, đợi người kia vén màn lên thò người vào trong, lập tức hung hăng đâm về phía người kia.
“Ơ, người đâu.”
Âm thanh quen thuộc vang lên, Thư Vương phi “a” một tiếng ném vũ khí trong tay đi.
Thư Vương mặc một thân áo ngắn vải thô xoay người lại.
Phu thê đột nhiên gặp nhau khiến Thư Vương phi vừa mừng vừa sợ: “Vương gia… sao lại là người… người ăn mặc kiểu gì thế này.”
Suýt nữa thì chết ở trong tay lão thê, Thư Vương có loại cảm giác thoát chết trong gang tấc, nhưng ông đã không quan tâm đến một màn chấn động vừa rồi, lập tức kéo tay Thư Vương phi: “Chúng ta tối nay phải chạy trốn.”
Chạy trốn?
Thư Vương phi không rõ nội tình, tại sao phải chạy trốn?
“Không chỉ chúng ta phải chạy trốn,” Thư Vương chớp chớp mắt, “Nàng phải khiến những tông thất kia biết, chúng ta muốn lén lút chạy trốn.”
Nếu đã là lén lút chạy trốn, tại sao còn muốn những người đó biết.
Thư Vương phi chớp chớp mắt, Vương gia đây là đang mưu đồ cái gì.
“Châu báu trong nhà có thể mang thì mang cả đi, đừng để cho người khác nhìn ra chúng ta sợ hãi chạy trốn. Ta đã để lại nhân thủ, chỉ cần có người hỏi, cứ nói Kim quốc đã dẫn binh làm loạn ở phía bắc, xem ra ít ngày nữa sẽ đến kinh thành, chúng ta phải đến phía nam tránh nạn.”
Lý do như vậy?
Thư Vương phi nói: “Đây không phải là mở mắt nói mò sao? Làm sao có thể có loại chuyện này.”
Thư Vương trầm mặt xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đây chính là chuyện sắp xảy ra, nàng phải dựa theo ta nói mà làm, nếu không tương lai chúng ta sẽ luôn phải lưu vong, hơn nữa bất luận trốn thế nào cuối cùng cũng là khó thoát khỏi cái chết.”
Thư Vương phi gật gật đầu, bà tin Vương gia, nếu như không phải là tình thế nghiêm túc Vương gia tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
Thư Vương nói: “Việc không thể chậm trễ, chúng ta mau đi an bài đi.”
...
Triệu Liêu dẫn người qua lại không ngớt trong thành, trên bầu trời từng tia chớp vạch qua, giọt mưa lạnh buốt rơi lên mặt hắn, nhưng vẫn không khiến hắn tỉnh táo được, bởi vì tất cả những thứ này thật sự giống như nằm mơ, hắn cũng mong đây chỉ là một cơn ác mộng.
“Đại nhân chúng ta đi vào sao?”
Cửa lớn Bùi gia đã ở trước mặt, tất cả mọi người ngẩng đầu chờ phân phó của hắn.
“Tiến vào,” Triệu Liêu nuốt nước bọt khó khăn hạ quyết định, “Nhưng đừng tùy tiện làm bị thương người, càng không thể thất lễ với nữ quyến, đặc biệt là Khánh Vương phi.”
“Đại nhân người yên tâm,” Thuộc hạ nói, “Chúng ta đều biết.”
Cửa bị gõ, nhưng không ai lên tiếng đáp lại, mấy người nhìn nhau, càng thêm dùng sức vỗ: “Mở cửa, chúng ta là người của Thị Vệ Ti, Hoàng thượng có lệnh, truyền Khánh Vương tiến cung nói chuyện.”
Trong đêm tối, tiếng kêu đặc biệt rõ ràng, nhưng giống như đá chìm đáy biển, vẫn không có bất cứ hồi đáp nào.
“Đại nhân,” Thuộc hạ tiến lên nói, “Nói không chừng đã lộ tin tức rồi, chúng ta có cần xông vào không?”
Bọn họ không có lựa chọn thứ hai.
Triệu Liêu phất phất tay: “Cưỡng chế thi hành mở cửa.”
Cánh cửa dầy bị mở ra, nhà cửa của Bùi gia bao phủ ở trong bóng tối, ngước mắt nhìn lại không có bất kỳ bóng người nào. Thấy tình hình thế này, không biết thế nào Triệu Liêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vào giờ phút này hắn lại trông đợi Khánh Vương chạy trốn hoặc là nấp đi.
“Soát,” Triệu Liêu nói, “Tìm được người thì dẫn qua đây hỏi rõ ràng, Khánh Vương đi đâu rồi.”
Người của Thị Vệ Ti lập tức tản ra bốn phía, mưa càng lúc càng lớn dường như muốn dập tắt đuốc, mấy người qua lại không ngớt trong viện nhưng không có bất kỳ thu hoạch gì.
“Đại nhân, Khánh Vương liệu có dẫn người vào cung rồi không.”
Trong cung phòng bị nghiêm ngặt, không có mấy nghìn người dùng mấy ngày rất khó mà đánh hạ, Khánh Vương hẳn sẽ không làm như vậy, Triệu Liêu lắc lắc đầu.
Tâm tư của Khánh Vương từ trước đến giờ khó đoán, hắn quả thực không nghĩ ra, Khánh Vương muốn làm gì.
Triệu Liêu đứng ở hành lang cau mày suy nghĩ, trong bóng tối bỗng nhiên truyền ra một giọng nói: “Triệu chỉ huy sứ tìm Bổn vương sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...