“Con tiện nhân kia đâu? Lăn ra đây, lăn ra đây cho tiểu gia.”
Lưu Lê đập đồ xong, lập tức đi ra ngoài lục soát phòng bên cạnh.
Hạ nhân Mẫn gia tiến lên ngăn cản.
Lưu Lê trời sinh to khoẻ, có sức lực tốt, cương đao trong tay vung lên, hạ nhân Mẫn gia lập tức thấy máu, như vậy ai cũng không dám tiến lên nữa.
Mặt Lưu Lê hung ác: “Ai dám tới nữa, tiểu gia sẽ khiến các ngươi lập tức chết ở đây.”
“Lưu gia ngài hiểu lầm rồi, phu nhân nhà chúng ta không phải muốn huỷ hôn với ngài, mà là… lão gia bây giờ đã không còn rồi, cũng không thể không làm tang sự đã làm hỷ sự, ngài đợi Đại tiểu thư nhà chúng ta thủ hiếu xong, đương nhiên sẽ… thuận lý thành chương…”
“Chết rồi?” Lưu Lê trợn to mắt, “Các ngươi coi gia là kẻ ngu là, người nói chết là chết? Các ngươi dọa ai thế, thi thể đâu? Lôi ra ngoài cho gia xem xem.”
Lưu Lê hơi rượu xông lên đầu, vô cùng vô pháp vô thiên, tiếng bước chân nặng nề truyền tới, dường như đã đến cửa rồi.
Gia nhân ngoài cửa cũng không có chỗ nào né tránh, mấy người nhào tới quấn lấy Lưu Lê, nhưng Lưu Lê giống như một con dã thú nổi điên, không quan tâm gì cả vung vũ khí trong tay.
Mẫn phu nhân tim đập rộn lên, bảo vệ Mẫn Giang Thần sau lưng, không ngờ lão gia vừa qua đời, Mẫn gia đã luân lạc tới mức như vậy, tương lai dưới cửu tuyền bà phải ăn nói thế nào với lão gia đây.
Mẫn phu nhân dặn dò Mẫn Giang Thần: “Lát nữa hắn đi vào, con hãy chạy đi.” Bà cho dù liều mạng cũng phải bảo vệ A Thần.
Mẫn Giang Thần lắc đầu: “Không, con phải ở cạnh mẫu thân.”
Cửa bắt đầu lắc lư kịch liệt, Lưu Lê hiển nhiên sắp xông vào rồi.
Cửa gỗ khúc liễu đã không chịu nổi tấn công mạnh như vậy, không đến hai cái đã tan tành, “ầm” một tiếng, cánh cửa quả nhiên bị xô mở ra, Lưu Lê cao lớn mặt hung ác đứng ở cửa.
Nhìn thấy Mẫn phu nhân và Mẫn Giang Thần trong phòng, Lưu Lê nanh ác cười một tiếng: “Hoá ra đều ở đây.” Hắn nhấc chân lên đi vào trong phòng.
“Cút ra ngoài.” Mẫn phu nhân quát to một tiếng, nhưng không ngăn cản được Lưu Lê.
Thấy Lưu Lê sắp đi đến gần…
Mẫn Giang Thần nắm chặt khăn tay.
“Bắt hắn lại,” Tiếng uy nghiêm truyền tới, Mẫn phu nhân nghe được tiếng rút đao, sau đó mấy quan binh vây lại, quan binh và gia nhân không giống nhau, bọn họ biết như thế nào mới có thể chế ngự người có võ.
Thấy Lưu Lê bắt đầu bó chân bó tay, mất đi bộ dạng điên cuồng ngang ngược vừa rồi, Mẫn phu nhân tê liệt ngồi xuống đất.
Mẫn Giang Thần dìu Mẫn phu nhân, ngẩng đầu nhìn Lục Anh.
Lục Anh đứng ở nơi đó, sắc mặt lạnh lùng, dưới ánh đuốc hiện ra mấy phần uy nghiêm. Không biết thế nào bộ dáng ấy ở trong mắt Mẫn Giang Thần lại thân thiết mà ôn hoà như vậy, xoa dịu trái tim hỗn loạn của nàng.
Lục Anh đến rồi, hắn cuối cùng vẫn đến giúp Mẫn gia rồi.
“Mẫu thân, muội muội,” Mẫn Tử Thần đi tới, “Tên súc sinh kia có động thủ với mọi người không.”
“Vẫn ổn,” Mẫn phu nhân nói, “Hắn vừa mới xông vào…” Nếu như Tử Thần bọn họ đến muộn một chút, còn không biết sẽ là kết quả gì.
Mẫn Tử Thần nhướn môi: “Cái này phải cảm tạ Lục Anh, nếu không phải Lục Anh sớm có chuẩn bị, tìm nhân thủ ở cấm quân trước, chúng con cũng sẽ không chạy tới nhanh như vậy được.”
Mẫn phu nhân không khỏi lộ vẻ xúc động, trước đó Lục Anh nói chuyện của Lưu Lê, bà còn không tin, cho rằng Lục Anh đang giở trò gì, không ngờ thật sự là như vậy.
Lưu Lê bị trói lại nhưng vẫn hét lớn: “Các ngươi lại dám đối với tiểu gia như vậy, đợi ta bẩm báo với Lưu tướng rồi, sẽ tống tất cả các ngươi vào đại lao.”
“Lưu Lê,” Lục Anh đi tới, “Ta hỏi ngươi một câu, Mẫn đại nhân có phải bị thương trong tay ngươi không?”
Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Mẫn phu nhân suýt nữa kinh hô thành tiếng, Mẫn Giang Thần khó tin nổi nhìn Lưu Lê và Lục Anh.
Đến Lưu Lê trên mặt đất cũng không vùng vẫy nữa, hơi rượu trong mắt dường như cũng tan đi quá nửa, ngẩn người ra tại chỗ.
“Ngươi...” Lưu Lê hồi lâu mới nói, “Ngươi đang nói cái gì hả?”
Một người căn bản không coi Mẫn gia ra gì, nhưng vào giờ khắc này trên mặt tràn đầy thất kinh, dường như bị người ta vạch trần bí mật quan trọng nhất.
Lục Anh đi về phía trước hai bước: “Có phải là Lưu tướng lệnh ngươi động thủ với Mẫn đại nhân không…”
Mắt Lưu Lê mở lớn, vẻ mặt không thể tin được, mở miệng không biết phản ứng thế nào.
“Chặn miệng lại, đưa xuống trước đi, coi chừng cho kỹ.”
Lục Anh phân phó một tiếng, cấm quân tiến lên lập tức lôi Lưu Lê ra khỏi phòng.
Mẫn phu nhân nhìn Lục Anh run giọng nói: “Ngươi… Ngươi làm sao biết những thứ này, lão gia nhà chúng ta là bị Lưu Lê làm hại sao…” Tất cả đều xảy ra ở trước mặt bà, nhưng bà vẫn không dám tin.
Trong phòng không có người ngoài, Lục Anh mới nói: “Không phải Lưu Lê, mà là Lưu tướng, Mẫn đại nhân là bị Lưu tướng hại.”
Mẫn phu nhân càng không hiểu: “Tại sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Lục Anh nói: “Chỉ cần thẩm tra Lưu Lê kia tử tế, chúng ta sẽ có thể biết được sự thật.”
Trái tim Mẫn Giang Thần nhảy loạn, nàng lại suýt nữa thì gả cho kẻ thù giết cha.
“Nếu đã như vậy, chuyện không thể chậm trễ,” Mẫn phu nhân vội nói, “Sai người đi hỏi, hỏi rõ, bọn chúng rốt cuộc tại sao…” Kẻ thù đang ở trước mắt, bà hận không thể lập tức báo thù cho lão gia.
Mẫn Tử Thần bên cạnh nói: “Nếu muốn tra rõ, trước mắt vẫn không thể kinh động phủ nha, vạn nhất thật sự có liên quan đến Lưu Cảnh Thần, lộ ra tin tức gì, e rằng sẽ…”
Mẫn phu nhân chỉ cảm thấy cả người không còn sức. Hoàng thượng tín nhiệm Lưu Cảnh Thần như vậy, Mẫn gia lại luôn luôn bị coi là bè đảng của Thái hậu, không có chứng cứ xác thực, ầm ĩ đến chỗ Hoàng thượng ai thắng ai thua có thể tưởng tượng được.
“Nhưng tại sao chứ? Lão gia nhà chúng ta và Lưu Cảnh Thần luôn không có ân oán gì, tại sao ông ta lại hạ thủ với lão gia nhà chúng ta.” Mẫn phu nhân đến tận bây giờ mới biết mình bất lực thế nào, rời khỏi lão gia chuyện gì cũng không làm được.
Bỗng nhiên bà nghĩ đến: “Bằng không đi cầu Khánh Vương phi giúp đỡ.” Bây giờ cũng chỉ có phủ Khánh Vương mới có bản lĩnh như vậy.
“Phu nhân,” Quản sự tiến vào bẩm báo, “Có hai cỗ xe ngựa đến, nói là phủ Khánh Vương phái tới, người đánh xe cầm thiệp, mời người lên xe.”
Mẫn phu nhân vội đưa tay ra nhận lấy, nâng trong tay Quản sự quả nhiên là danh thiếp của phủ Khánh Vương.
Mẫn Tử Thần nhìn Lục Anh, đôi mắt Lục Anh âm u như đầm sâu.
“Đi thôi, chúng ta cầm đồ tốt lên xe ngựa,” Mẫn phu nhân cầm tay Mẫn Giang Thần, “Chúng ta đi theo Vương phi sẽ không sai được.”
Mẫn Tử Thần không khỏi nhíu mày: “Đã muộn thế này rồi còn muốn đi đâu? Những người đó có thể tin không? Bây giờ chiến tranh loạn lạc, mẫu thân làm sao có thể dễ dàng quyết định như vậy.”
Mẫn phu nhân có chút do dự, bà trầm tư chốc lát mới nói: “Khánh Vương phi đã nói trước với ta, chỉ cần xe ngựa của phủ Khánh Vương đến, kêu ta đừng do dự, lập tức đi theo, vương phủ sẽ bảo đảm bình an cho chúng ta.”
Mẫn Tử Thần hừ lạnh một tiếng: “Phủ Khánh Vương có thể bảo vệ được ai, sau khi chiến sự qua đi người đầu tiên Hoàng thượng muốn đối phó chính là Khánh Vương.”
Lúc Mẫn phu nhân đang do dự Quản sự lại tới nói: “Người của Vương phủ nói, nếu như người không lên xe, bọn họ sẽ đi.”
“Để bọn họ đi đi,” Mẫn Tử Thần nói, “Bây giờ phụ thân không còn nữa, cái nhà này sẽ do con trưởng con xử lý, chúng ta không thể hoàn toàn nghe theo, tin theo phủ Khánh Vương được.”
Mẫn phu nhân nhìn Mẫn Giang Thần: “A Thần con thì sao, con nghĩ thế nào.”
Mẫn Giang Thần cụp mắt: “Con… Con cũng không biết, chỉ là bất luận đi đâu, người một nhà chúng ta đều không thể tách ra.”
Mẫn Giang Thần vừa dứt lời, người bên cạnh Lục Anh đi vào thấp giọng bẩm báo: “Triệu chỉ huy sứ dẫn nhân mã đến Bùi gia rồi.”
Lục Anh gật gật đầu, nhìn Mẫn phu nhân: “Khánh Vương phản rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...