Dựa vào cái gì.
Không có đan thư thiết khoán*, chỉ là một cái sắc phong bí mật, nếu như người Giao Ly không thừa nhận, bọn họ có thể làm gì.
* Đan thư là văn thư viết bằng son, thiết khoán là khoán ước chế bằng sắt, dùng để ban cho bề tôi có công mà truyền cho con cháu được miễn tội
Bọn họ không làm được gì cả.
Chu phu nhân lui về phía sau từng bước một.
Đàm Thịnh nói: “Chu gia cũng chưa từng muốn làm bề tôi của Giao Ly chúng ta, cái gọi là dựa vào chẳng qua là lót đường cho Ninh Vương mà thôi, ai biết Ninh Vương không đánh thắng trận... Bây giờ quay đầu muốn dựa vào Giao Ly chúng ta, các ngươi từng làm gì cho Giao Ly? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.”
Xung quanh lại là một tràng cười.
“Một người Tề muốn Giao Ly che chở... vậy phải xem xem ngươi có mấy phần bản lĩnh.”
Có người nhổ một cái: “Còn muốn ra lệnh cho chúng ta, cũng không tự nhìn xem mình là ai.”
Chu phu nhân chỉ cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, nữ quyến Chu gia thấy vậy cũng đều kinh hoảng, mấy nữ hài tử co rúm ở trong góc khóc nức nở. Hạ nhân Chu gia mặc dù đứng ở trước mặt Chu phu nhân nhưng không dám động thủ với người Giao Ly.
Thuyền đã rời bờ, cho dù bọn họ muốn trốn cũng không biết phải trốn đi đâu.
“Tùm” một tiếng, một nàng dâu nhào qua tay vịn mũi thuyền nhảy xuống nước, chỉ bắn lên mấy tia nước rồi không thấy dấu vết đâu nữa.
Chu phu nhân dường như cũng bị ngâm vào nước biển lạnh buốt, răng không tự chủ được run rẩy, cả người run lẩy bẩy.
Bà ta cũng muốn thoát khỏi biển khổ như vậy, nhưng bà ta không dám, bà ta không nỡ bỏ.
Biết rõ sẽ không có ai đến cứu bọn họ nữa, bọn họ tự rời khỏi đất Tề, lên thuyền lớn của người Giao Ly, chính là tự rước lấy nhục nhã. Ở đất Tề bọn họ tư thông với địch phản quốc, đến Giao Ly bọn họ chẳng qua cũng chỉ là tù binh, mặc cho người ta tùy ý lăng nhục, nhưng bà ta vẫn không thể chết, bởi vì bà ta còn có bọn nhỏ, bà ta chết rồi bọn nhỏ phải làm thế nào.
Nước mắt Chu phu nhân không ngừng rơi xuống, bà ta hoài niệm cuộc sống trước đây, lão gia chưa có mưu đồ ủng hộ lập Ninh Vương, mong tương lai với công lao phò tá vua được phong làm vương khác họ. Cuộc sống của bọn họ thoải mái như vậy, triều đình thỉnh thoảng khen ngợi, Thái hậu còn ban thưởng, Chu gia và Bùi gia gắn bó tương trợ, ít nhất ở Quảng Nam không kẻ nào dám ức hiếp người Chu gia.
Nhưng bây giờ, những thứ này đều bị hủy ở trong tay bọn họ.
Trái tim Chu phu nhân thắt lại.
“Đại nhân, phía trước có thuyền qua đây.”
Đàm Thịnh nghe lời này nhìn cách đó không xa, quả nhiên nhìn thấy mấy chiếc thuyền đang nhanh chóng tiến gần về phía này.
“Là Chu Diễm, Chu Diễm tới rồi.”
Tiếng của người Giao Ly khiến cho người Chu gia trong lòng lại dấy lên hy vọng, Chu phu nhân vật lộn đứng dậy nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một chữ “Chu” rất to trên thuyền, là lão gia, thật sự là lão gia.
Trong lòng Chu phu nhân vui vẻ, nếu như lão gia có thể đuổi kịp, đánh bại những kẻ Giao Ly này, bọn họ có thể được cứu rồi, bọn họ đều có thể không cần chết ở đây.
“Hoảng cái gì,” Đàm Thịnh nhàn nhạt nói, “Ngươi nhìn xem bọn chúng có bao nhiêu người, Chu Diễm là kẻ nào cơ chứ? Nếu như trong tay hắn vẫn còn mấy nghìn binh mã, tuyệt đối sẽ không yên ắng đuổi theo như vậy. Cho dù không có chiến thuyền, bọn chúng vẫn có thể dùng thuyền đánh cá bao vây chúng ta lại. Cách đó không xa chính là một ghềnh sông, ở đó phục kích không phải tốt hơn sao, có thể thấy Chu Diễm đã bại bởi Bùi Khởi Đường rồi, bây giờ chỉ là hồn bay phách lạc muốn đoạt lại gia quyến và của cải thôi.”
“Người như vậy giống như chó rơi xuống nước, không có gì phải sợ cả.”
Đàm Thịnh khẽ mỉm cười, khuất nhục nhiều năm cuối cùng quét sạch, có lẽ ông ta nên giết Chu Diễm, như vậy thì không có ai dám coi thường ông ta nữa.
Hoặc ông ta có thể chơi đùa cái khác.
Đàm Thịnh nhìn Chu phu nhân.
...
“Lão gia, bọn chúng ở đó, chính là ở đó, chúng ta đuổi kịp rồi.”
Phó tướng hô to, “Ngài xem trên thuyền có rất nhiều người, hình như có nữ quyến.”
Chu Diễm ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn qua, mặc dù hai thuyền còn cách xa, nhưng ông ta vẫn nhận ra Đàm Thịnh.
“Chèo thuyền nhanh lên,” Chu Diễm nghiến răng nghiến lợi, “Đuổi kịp bọn chúng, ta phải băm vằm bọn chúng ra.”
Chu Diễm vừa dứt lời, trên thuyền Giao Ly ném mấy khối đá lớn gào thét tới, xung quanh lập tức hỗn loạn, phó tướng sai người đổi hướng né tránh, nhưng vẫn có một hòn đá rơi lên thuyền.
“Ầm” một tiếng, giống như động đất núi đổ, cả chiếc thuyền giống như sắp bị đánh thành mảnh vụn, binh sĩ trên thuyền lảo đảo vùng vẫy trên nước, sau đó “ùm ùm” rơi xuống nước, Chu Diễm cũng gần như không đứng nổi nữa.
“Thuyền của bọn chúng là chiến thuyền, đã chuẩn bị vũ khí rồi...”
Phó tướng lớn tiếng kêu lên: “Tướng quân, chúng ta nên làm thế nào đây?”
Nên làm thế nào? Đối phó với Bùi Khởi Đường bọn họ chạy thục mạng, bây giờ đối mặt với người Giao Ly bọn họ cũng khoanh tay chịu trói, chẳng lẽ ông ta thật sự đã đến bước đường cùng rồi.
“Phu nhân, trong tay Đàm Thịnh là phu nhân.”
Chu Diễm còn chưa lấy hơi, liền nghe bên tai một trận kinh hãi, ông ta ngẩng đầu lên, nhiệt huyết cả người cơ hồ tất cả đều xông lên mặt. Đàm Thịnh ôm một nữ tử đứng ở đầu thuyền, đó là... là thê tử của ông ta.
Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục.
Trên trán Chu Diễm nổi đầy gân xanh, hận không thể lập tức xông đến bên cạnh Đàm Thịnh, nhưng ông ta không làm được, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, nghe tiếng cười trắng trợn của người Giao Ly.
Tại sao ông ta lại luân lạc đến mức này, ông ta rốt cuộc đã làm sai điều gì? Chu gia cần cù chăm chỉ những năm này, giờ đây đến tay ông ta, ông ta muốn một cái vinh hiển thì có gì sai? Ông ta lá mặt lá trái với Giao Ly, đó là bởi vì ông ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, ông ta muốn phù trợ Ninh Vương leo lên hoàng vị. Một khi ông ta thành công thần tòng vua rồi, còn kẻ nào tranh cãi ông ta làm sao mới có thể đạt được kết quả như vậy.
Nhưng bây giờ tất cả đều sụp đổ rồi.
Tiếng cười của Giao Ly rung trời.
Nơi này là Đại Tề, đất của Đại Tề. Tất cả đều tại ông ta, vạt áo Chu Diễm đẫm mồ hôi, bởi vì ông ta là Tướng quân canh giữ biên ải, là ông ta để người Giao Ly vào Đại Tề.
Chu Diễm há miệng, phun ra một ngụm máu.
“Tướng quân, Tướng quân.” Phó tướng gào thét tiến lên đỡ lấy.
“U u” tiếng kèn lệnh không biết từ nơi nào truyền tới, đinh tai nhức óc, át đi tiếng gào thét của nữ quyến Chu gia, ép tiếng cười của người Giao Ly xuống.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía ghềnh sông.
Lau sậy bị đẩy ra, mười mấy con thuyền nhỏ xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đàm Thịnh thấy vậy bỏ Chu phu nhân trong tay ra, hốt hoảng nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào trên mặt sông lại nổi lên sương mù. Gió thổi sương mù, thổi sóng nước, sau đó từng chiếc từng chiếc chiến thuyền như lưỡi đao sắc bén lao ra.
“Đại nhân, có mai phục, có mai phục, là thuyền của người Tề.”
Bởi vì đây là tiếng kèn lệnh tấn công của quân đội người Tề.
Binh sĩ Giao Ly sợ hãi hô to, tất cả mọi người đều cầm vũ khí lên.
Thay đổi đột nhiên khiến cho người Giao Ly hoàn toàn ngẩn ra giống như bức điêu khắc.
Chu phu nhân ngã xuống đất, ánh mắt sáng lên, trên khuôn mặt tuyệt vọng lộ ra nụ cười: “Là chúng ta, là quân đội của chúng ta.” Là quân Tề, quân Tề đến rồi, bà ta từ trước đến nay chưa hề trông mong quân Tề như vậy.
Tay chân Đàm Thịnh lạnh như băng, bọn họ bây giờ giống như côn trùng bị mạng nhện vây hãm lại, mặc dù trên thuyền có vũ khí, nhưng cũng khó mà ứng đối với tất cả thuyền bè xung quanh. Hơn nữa thủy quân Đại Tề xuất hiện ở đây sẽ có một kết quả đáng sợ hơn, bọn chúng có thể từ nơi này tiến vào sông Phú Tương, có thể tấn công vào Giao Ly.
Ông ta chẳng những không có cách nào thoát khỏi cục diện bao vây trước mắt, ông ta sẽ còn vì vậy mà trở thành tội nhân của Giao Ly, bởi vì ông ta không cảnh báo với Vương thượng. Trong chớp mắt long trời lở đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...