Dạo Bước Phồn Hoa

Mặt Hàng thị biến sắc, trong đầu hiện ra bộ dạng Từ lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi mắng bà và Lang Hoa.

Vui vẻ yên tâm sao? Sẽ không, đối với lão phu nhân mà nói hẳn là hoạ vô đơn chí!

Lão phu nhân từ đầu đến cuối không chịu tin Lang Hoa là cháu gái của bà ta, nghe nói lão gia và bà định đi giúp Cố gia liền lập tức tách ra. Bây giờ biết Lang Hoa làm Khánh Vương phi… không biết trong lòng cảm thấy thế nào, nhất định sẽ không phải là vui vẻ!

Từ Quận vương phi nhìn ra một ít manh mối trên mặt Hàng thị: “Ta là cảm thấy phủ đệ của Khánh Vương lúc chưa ra khỏi kinh cách chỗ ta không quá xa, mới… tự quyết định.” Bà ta nghe được tin tức mới có cái ý này.

Hàng thị không biết nói gì cho phải, Lang Hoa nói: “Từ lão phu nhân đồng ý chuyển qua rồi sao?”

Từ Quận vương phi gật gật đầu: “Đồng ý rồi, tối hôm qua ta còn đưa quần áo và đồ dùng hàng ngày qua đó, lão phu nhân rất vui mừng, có phải ta… làm sai chỗ nào rồi không.”

Lang Hoa lắc lắc đầu: “Không sai, chỉ là chúng ta đã tách ra rồi.”

Sắc mặt Từ Quận vương phi tái nhợt: “Cái này… ta không rõ… sao lại tách ra rồi.”

Thư Vương phi đang uống trà, lập tức buông chén trà xuống: “Cái này ta từng nghe nói, Từ lão phu nhân rất thương vị từng là Từ Đại tiểu thư kia, hình như luôn không tin Lang Hoa mới là người của Từ gia. Chẳng lẽ đến bây giờ còn hồ đồ? Chao ôi, vậy cũng không đúng, mọi người nói có phải không, thật thì không phải giả, giả thì không phải là thật, vốn chính là người một nhà, tại sao còn phải ầm ĩ chuyện tách ra như thế, lại ở giờ phút quan trọng này...”

Người nói vô tình người nghe cố ý, trên trán Từ Quận vương phi nổi một tầng mồ hôi lạnh. Lời của Thư Vương phi tuy khó nghe nhưng đều là nói thật. Quan trọng nhất chính là, Khánh Vương phi và Từ phu nhân không ngăn cản Thư Vương phi.


Tám phần chính là như thế.

Bà ta vốn muốn lấy lòng không ngờ lại sai rồi, nếu để Khánh Vương phi cho là bà ta cố ý dựa vào Từ lão phu nhân, có ý đồ gì khác, vậy thì bà ta có cái trăm miệng cũng không thể bào chữa được.

Nhưng việc đã xảy ra rồi, sợ rằng bên Từ gia đã lục tục chuyển chỗ. Nếu như bà ta đuổi người đi, há chẳng phải là càng… không nói rõ ràng sao? Lỡ bị cho rằng bà ta đang nịnh bợ Khánh Vương phi, bà ta không sợ mất mặt, chỉ sợ Khánh Vương phi sẽ trách bà ta. Rất nhiều chuyện chỉ có thể nói riêng, không thể gióng trống khua chiêng. Từ lão phu nhân dù gì cũng là trưởng bối của Từ gia, bà ta không thể để cho Khánh Vương phi khó xử.

Từ Quận vương phi không khỏi hối hận vì sự khôn vặt của mình, sao bà ta lại nhất thời nóng đầu quyết định như vậy chứ.

Nghĩ tới đây, Từ Quận vương phi cũng có chút ngồi không yên.

Nhưng Thư Vương phi không nhìn ra sự khó xử của Từ Quận vương phi, mím mím môi: “Có chỗ nào chúng ta có thể giúp không, Khánh Vương phi chỉ cần nói, ta… Ôi chao, chỉ cần nghĩ đến Ninh Vương giết Thái tử, trong lòng ta liền không yên ổn, thật sự sợ Vương gia nhà chúng ta ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm gì. Chiến sự sớm lắng lại, cũng có thể ra nghe ngóng tình hình. Vương gia nhà chúng ta mặc dù cái gì cũng sai, nhưng ông ấy là người chủ sự của nhà chúng ta, ông ấy không có ở đây… ta… buổi tối ngủ cũng không yên.”

Nhắc tới Thư Vương, mặt Thư Vương phi đầy lo lắng.

Lang Hoa chỉ cảm thấy trong lòng hâm mộ, nếu như phu thê hai người có thể như vậy, không phải là một loại phúc sao?

“Vương phi yên tâm,” Lang Hoa nói, “Thư Vương vì người cũng sẽ chăm sóc tốt cho mình.”

Đây là nói thật, nếu Thư Vương không cho Thư Vương phi chạy ra khỏi kinh thành, trong lòng chắc có mấy phần suy nghĩ, nhất định sẽ nghĩ đủ cách trở lại kinh thành.


Thư Vương phi gật đầu liên tục: “Vậy thì mượn lời chúc lành của Khánh Vương phi.”

Từ Quận vương phi đã không nghe rõ những lời này nữa, lát sau đã đứng lên: “Khánh Vương phi còn bệnh, ta cũng không quấy rầy nhiều nữa. Ba ngày sau còn có lễ nghi và nghi thức, chắc chắn sẽ vô cùng vất vả, Khánh Vương phi nhất định phải điều dưỡng cho tốt.”

Thư Vương phi vốn còn muốn ngồi một lúc, bị Từ Quận vương phi nói như vậy có chút không tình nguyện: “Không phải đã nói, không vội đi...”

“Khánh Vương phi còn có rất nhiều việc nữa.” Từ Quận vương phi nói.

Thư Vương phi chỉ đành đứng dậy.

Hàng thị tiễn hai người ra ngoài, trở lại phòng nhìn thấy Lang Hoa đã cầm một quyển sách ra đọc, Hàng thị lặng lẽ thở dài.

“Mẫu thân đừng buồn,” Lang Hoa ngước mắt lên, “Giữa người và người là duyên phận, có lẽ con và lão phu nhân không có duyên. Cho dù con từ nhỏ lớn lên ở Từ gia, lão phu nhân cũng chưa chắc sẽ thích con, người cũng không cần tự trách.”

“Đứa nhỏ này,” Hàng thị dùng khăn lau lau mắt, “Chính là quá thông minh, trong lòng như gương sáng.”

Lang Hoa cười nói: “Thông minh còn không phải là chuyện tốt sao.”

Hàng thị ngồi ở bên cạnh Lang Hoa, dùng tay chải tóc mai cho Lang Hoa: “Ta sợ con quá mệt mỏi.”


Lang Hoa nằm xuống nắm tay Hàng thị: “Sẽ không đâu,” Thật ra nàng đã rất thoải mái rồi, làm rất nhiều chuyện nàng muốn làm, sau này sẽ còn tiếp tục như vậy, “Con là cháu gái của tổ mẫu, con gái của phụ thân, con của mẫu thân và cha, thê tử của Khánh Vương, còn là Bùi Tứ nãi nãi, con làm sao cảm thấy mệt mỏi được.”

Kiếp trước, nàng chỉ là một Cố Lang Hoa mù mà thôi.

Nàng đã có được nhiều như vậy...

Hàng thị không hiểu rõ lắm ý của Lang Hoa, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vai Lang Hoa: “Chỉ cần con cảm thấy tốt, mẫu thân sẽ cảm thấy tốt.”

Lang Hoa yên lặng cười, nàng đương nhiên là cảm thấy tốt rồi.

...

Từ Quận vương phi ngồi trên xe ngựa túm chặt khăn trong tay, lòng đau co rút lại.

Nếu như bàn bạc với Quận vương, Quận vương nhất định sẽ mắng bà ta là một kẻ đần độn, bà ta phải nghĩ cách bổ cứu cho mình trước.

“Vương phi, nếu không chúng nô tỳ ra mặt đuổi người Từ gia ra ngoài,” Ma ma quản sự nói, “Từ lão phu nhân kia cũng đúng là da mặt dầy, rõ ràng không nhận Khánh Vương phi, tối qua hà cớ gì lại nhận đồ của chúng ta? Những đồ ăn đó bà ta ăn không cảm thấy bị nghẹn khó chịu sao?”

Từ Quận vương phi nói: “Có lẽ Từ gia bên đó không biết ta là nể mặt Khánh Vương phi.”

“Không biết?” Ma ma quản sự nhấc cao giọng, “Chẳng lẽ Từ lão phu nhân cho là Vương phi nể mặt bà ta sao? Có điều có một số việc không nhắc tới mọi người cũng không biết.”


Ánh mắt Từ Quận vương phi dần dần sáng lên: “Phải nói cho rõ ràng.”

Ma ma quản sự gật gật đầu: “Lão phu nhân không biết chúng ta phải nói cho rõ, không sợ Từ lão phu nhân giả ngu.”

Từ Quận vương phi mím mím môi: “Việc không nên chậm trễ, lập tức đi làm.”

Từ lão phu nhân sai người dìu đến viện xem một lần, chỉ cảm thấy vô cùng hài lòng. Mặc dù không lớn như nhà Từ gia trước đây nhưng lại hết sức tinh xảo, đình đài lầu gác đều được chú trọng chau chuốt. Vườn sau lại còn có đảo giữa hồ, phía trên dựng đình nghỉ chân, xung quanh trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, ngồi ở chỗ đó ngắm cảnh nhất định sẽ cảm thấy tâm tình thoải mái.

Từ lão phu nhân không khỏi xúc động, Từ Quận vương phi thật là một người tuyệt vời, sắp xếp chu đáo như vậy, có thể thấy tương lai phủ Từ Quận vương tiền đồ vô lượng.

Từ Quận vương phi đối với bà ta như vậy, bà ta cũng sẽ có đi có lại, ở trước mặt Lưu tướng nói mấy câu tốt đẹp.

“Lão phu nhân,” Quản sự của phủ Từ Quận vương tới nói, “Vương phi nhà chúng ta đã chuẩn bị xong đồ cho người rồi.”

Từ lão phu nhân có chút ngại: “Đã đủ rồi, Vương phi ngàn vạn lần đừng sắp xếp nữa, cái này bảo chúng ta phải làm sao cho phải.”

“Vương phi nhà chúng ta nói rồi, cái này nhất định phải làm,” Quản sự thấp giọng nói, “Người vẫn là đi xem xem, những thứ đó đã đủ chưa.”

Từ lão phu nhân chỉ đành đi theo Quản sự vào nhà chính xem, trên bàn bày mấy cái rương gỗ đàn hương, bên trong đặt một cây ngọc như ý, còn có ít đồ trang sức, đồ nữ trang, nhìn hết sức xinh đẹp, ngay cả nén bạc nhỏ bên cạnh cũng là chế tác tinh xảo. Còn có túi tiền nhỏ nhắn phía trên thêu trăm tử trăm phúc, mấy đôi giày xinh xắn dùng chỉ vàng thêu viền, dưới ánh mặt trời phát sáng lấp lánh.

Từ lão phu nhân nhìn ngẩn người ra.

“Lão phu nhân xe ngựa cũng chuẩn bị xong rồi, người cầm những thứ này đến Bùi gia đi,” Quản sự nói, “Vương phi nhà chúng ta nói rồi, người trong nhà luôn phải tặng quà mừng trước người ngoài.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui