“Mau, khiêng Thái tử gia lên, đi mau.”
Đang nói chuyện, một đội nhân mã đã đánh qua đây.
“Chúng ta chỉ có mấy trăm người, bọn chúng xem ra... hơn nghìn.”
Nghe thấy lính trinh sát bẩm báo, sắc mặt tất cả mọi người càng thêm khó coi.
“Việc không nên chậm trễ,” Mã Thụy nói, “Chúng ta chia ra làm việc, các ngươi đi tìm Vinh Quốc Công, ta đưa thi thể của Thái tử nghĩ cách rời đi, nếu như mọi người đều bình an, chúng ta tập hợp tại Bình Dương.”
Tri phủ Tư Châu nhìn Mã Thụy: “Như vậy sao được, các ngươi phải thoát thân thế nào...”
Mã Thụy nói mạnh mẽ: “Nếu như không thể truyền tin tức ra ngoài, để cho Kim quốc tấn công vào Đại Tề, tương lai chúng ta đều là tội nhân của Đại Tề.”
Vẻ mặt Tri phủ Tư Châu nghiêm túc: “Mã đại nhân nói có lý.”
“Vậy cứ như thế mà làm,” Mã Thụy nói, “Trước mặt có lối rẽ, các ngươi nấp trước đi, chúng ta dẫn quân phản loạn đi về phía trước, nhớ là đừng đi con đường cũ, bất kể xảy ra chuyện gì, đều phải đưa tin tức đến.”
Tri phủ Tư Châu gật đầu.
“Chư vị,” Mã Thụy chắp tay, “Có duyên sẽ gặp lại.” Nói rồi dẫn người rời đi.
“Ta cũng đi cùng ngươi,” Thư Vương đột nhiên đi lên trước, “Thái tử ở đâu... ta sẽ ở đó...”
Hiển nhiên Thư Vương đã điên rồi, Tri phủ tứ châu muốn kêu người kéo Thư Vương lại, nhưng đã không kịp nữa, đám người Mã Thụy đã thu hút sự chú ý của quân phản loạn, quân phản loạn một đường đuổi theo.
“Nấp cả đi,” Tri phủ Tư Châu nghiến răng, “Chúng ta cứ dựa theo an bài của Mã đại nhân, nhất định phải đưa tin tức cho Vinh Quốc Công, để Vinh Quốc Công đốt khói báo động ở biên cương.” Ông ta không thể để cho Mã Thụy uổng công trải qua nguy hiểm.
...
Một chạy, một đuổi.
Hơn ở chỗ Mã Thụy và Thư Vương đã sớm quen thuộc địa thế xung quanh, có thể kéo dài khoảng cách với quân phản loạn.
“Khá ổn rồi,” Thư Vương nói, “Để thi thể Thái tử ở lại đây đi.”
Đúng, ở nơi này.
Đây là đầu người bọn họ tặng cho Ninh Vương, đầu Thái tử.
Chỉ có như vậy trong kinh mới có thể biết được tin Thái tử chết nhanh nhất.
Mã Thụy gật gật đầu nhìn thuộc hạ bên cạnh.
Quân phản loạn đuổi theo cũng là một nhân vật có tiếng, từng dẫn cấm quân ở Kim Châu, từng gặp Thái tử, thậm chí còn có chút ân oán, nhất định hắn có thể nhận ra thân phận Thái tử.
Mấy người bước chậm lại, thấy phản quân sắp đến, mấy sĩ binh “cuống quít” đặt thi thể Thái tử xuống.
Tiếp theo lại chạy trốn.
“Đi xem xem là cái gì.”
Phản quân hiển nhiên phát hiện ra thi thể, lập tức cho người đi kiểm tra.
“Chết rồi, người chết.” Thuộc hạ lớn tiếng bẩm báo.
Người dẫn đầu phản quân nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh thi thể, mặc dù tử thi và người sống có chút khác nhau, nhưng đủ để cho hắn nhận ra thân phận người này. Thái tử, lại là Thái tử.
Thái tử chết rồi.
Mặc dù bắt sống Thái tử mới là kết quả Ninh Vương mong muốn, nhưng một trữ quân chết rồi, cũng đủ khiến cho lòng người phấn chấn.
“Ha ha ha,” Phản quân cười lên, một cước đạp lên người Thái tử, “Chết hay lắm, tên trữ quân mê muội này chết đi, đại nghiệp của Vương gia đã thành rồi.”
Phản quân nói xong giơ tay kéo tóc Thái tử, một đao xẹt qua cổ Thái tử, hung hăng lia mấy cái, cái đầu tròn xoe lập tức rơi xuống.
Đầu của Thái tử bị treo trên cột cờ.
...
Mã Thụy và Thư Vương chạy cả giờ mới dám dừng bước.
Hai người đều thở dốc.
“Thư Vương gia thật là lợi hại,” Mã Thụy khâm phục giơ ngón cái ra, “Con đường này may mà có ngài, nếu không...”
“Không có nếu không gì cả,” Thư Vương nhếch mép cười, “Cho dù ta không đến, ngươi cũng sẽ nghĩ đủ cách động thủ đi?”
Mặt Mã Thụy đỏ lên.
Thư Vương vỗ vỗ vai Mã Thụy: “Ngươi nhìn trúng Bùi Khởi Đường từ bao giờ?”
Mã Thụy lắc lắc đầu: “Không biết.” Nhưng có vài người, gặp một lần cũng đủ để cho người ta khâm phục. Huống chi tình cảnh Bùi Tứ nãi nãi ở Thái Nguyên đòi quân trướng chỗ hắn, hôm nay còn sờ sờ trước mắt.
“Có điều, đây cũng là việc ta nên làm,” Mã Thụy nói, “Ta cũng là Tri phủ Thái Nguyên, không thể để cho bách tính Thái Nguyên lại một lần nữa rơi vào họa Kim quốc.”
...
Hàn Chương đứng ở trước bản đồ nhíu mày suy nghĩ sâu xa, nếu như không phải là nhận được tin tức của Lang Hoa, có lẽ hắn đã mang kỵ binh đánh tới kinh thành rồi.
Hắn biết đối với Bùi Khởi Đường mà nói đây đích thực là một cơ hội tốt, nhưng nếu như vì vậy mà xảy ra tai hoạ, đời này hắn sẽ phải hối hận. Không riêng gì hắn, lòng Bùi Khởi Đường cũng nhất định đã như lửa đốt.
Chờ thêm một ngày, kinh thành lại thêm một phần nguy hiểm.
“Quốc Công gia, tin tức... tin tức đến rồi.”
Lính liên lạc lớn tiếng kêu, “Tri phủ Tư Châu tới đưa tin tức rồi.”
Ánh mắt Hàn Chương sáng lên lập tức bước lớn ra ngoài.
Tri phủ Tư Châu đã nằm ở trên mặt đất, mấy ngày đi đường khiến cho hắn đã dùng hết tất cả sức lực rồi.
“Các ngươi có tin chiến sự gì?” Giọng Hàn Chương trầm thấp vang lên.
Tri phủ Tư Châu nghiến răng ngồi dậy, nhìn Hàn Chương khí thế uy vũ bức người, Tri phủ Tư Châu chấn động tinh thần: “Quốc Công gia, Thái tử gia bị phản quân hại rồi.” Nói tới đây mắt hắn đỏ lên.
Mặt Hàn Chương đầy kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”
Tri phủ Tư Châu liên tục gật đầu: “Chúng ta... tận mắt nhìn thấy, Thái tử điện hạ thật sự bị... Hu hu hu....”
Tướng sĩ đi cùng đều khóc không thành tiếng, bọn họ đuổi theo đường xa như vậy, chính là tới truyền tin tức.
Hàn Chương hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Ngươi nói Thái tử... mất rồi?”
Tri phủ Tư Châu nói lại mọi chuyện cho Hàn Chương một lần: “Quốc Công gia, Thái tử gia chết ở trong tay Kim quốc và phản quân, vì Đại Tề... Thái tử gia nói...”
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, Hàn Chương cẩn thận lắng nghe.
Tri phủ Tư Châu nói: “Thái tử gia nói, đóng ải, cứu giá.”
Đóng ải, cứu giá.
Một là đối phó với Kim quốc, một là đối phó với Ninh Vương.
Nếu như nói Thái tử hồ đồ cả đời, như vậy chỉ có lần này là anh minh.
Nhưng Hàn Chương biết, đây sợ rằng không phải là ý của Thái tử. Nếu như Thái tử có thể thông minh như vậy, cũng sẽ không rơi đến bước đường ngày hôm nay.
“Quốc Công gia, chúng ta nên làm thế nào?” Phó tướng tiến lên hỏi.
Nếu như đóng ải, hắn sẽ phải đi Chân Định, Thái Nguyên chủ trì đại cuộc, vậy có nghĩa là hắn không thể đi kinh thành cứu giá.
“Quân của Hàn gia nhiều năm đóng giữ biên cương,” Hàn Chương nói, “Chúng ta không thể để cho biên cương có chút sơ xuất nào, chỉ có biên cương không sao, triều đình mới có thể yên tâm dẹp nội loạn.”
“Trở về biên cương.”
“Trở về biên cương.”
“Trở về biên cương.”
Các tướng sĩ bên cạnh hô to.
“Được,” Nội trong ba ngày chúng ta phải đốt khói báo động ở biên cương lên.”
...
Kinh thành.
Trong phòng Bùi gia, Bùi Đại nãi nãi ngồi xếp bằng ở trên đệm hương bồ, không ngừng niệm kinh phật.
Từ khi kinh thành bị bao vây, nàng ta chính là như vậy, một ngày chỉ ăn một bữa cơm, niệm từ sớm đến tối. Nàng ta đóng cửa không ra ngoài, cho đến khi đợi được kết quả cuối cùng.
Là Bùi Khởi Đường thắng hay là phụ thân thắng.
Là Ninh Vương thắng hay là Hoàng đế thắng.
Chuyện bây giờ đã rất rõ ràng, phụ thân là người của Ninh Vương, sở dĩ gây ra động tĩnh ở Quảng Nam là vì thu hút Bùi gia và cấm quân tới.
Như vậy, Ninh Vương mới có thể nhanh đạt được mục đích như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...