Lang Hoa đang bận rộn trong Vệ sở.
Trải qua chuyện Vương Đàn, sơn phỉ làm loạn như vậy, đầy đường đều là bách tính bị thương, hôm nay lại thêm thương binh, nhân thủ của Vệ sở đã không đủ rồi. May mà có kinh nghiệm ở Trấn Giang và Thái Nguyên, Lang Hoa tìm được không ít bà tử tới giúp đỡ, tuy là như vậy, cũng là giật gấu vá vai.
“Lang Hoa.”
Giọng nói quen thuộc truyền tới.
Lang Hoa quay đầu nhìn thấy Lục Anh.
“Đây là thương binh,” Lục Anh chỉ huy khiêng thương binh vào Vệ sở, “Phía sau vẫn còn, sợ là...” Hắn nhìn bốn phía, “Nơi này không sắp xếp được nữa.”
Lang Hoa đã rất lâu chưa nhìn thấy Lục Anh rồi, không ngờ lại gặp ở đây.
Lục Anh toàn thân giáp trụ là đang giúp võ tướng trong kinh cùng nhau kháng địch sao?
Lang Hoa không nghĩ quá nhiều, lập tức phân phó y công: “Đưa thương binh đã xử lý xong vết thương đến quân trướng bên cạnh, dọn chỗ này, đợi thương binh phía sau.”
Thương binh được lần lượt khiêng vào, Lục Anh ngẩng đầu lên nhìn Lang Hoa.
Giọng nói, cách làm việc của mỗi người đều vô cùng khác nhau, hắn cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, vô cùng quen thuộc với Lang Hoa, nhất là lúc nàng bận rộn, cả người như phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trình Di khuyên nhủ hắn đừng lãng phí thời gian lên người Lang Hoa, hắn không nghe, bây giờ suy nghĩ lại, là bởi vì hắn biết cho dù có vùng vẫy cũng không thay đổi được.
Nhìn Lang Hoa không có chút rối loạn nào, cũng chỉ gật đầu với hắn một cái liền rời đi, trong lòng Lục Anh cảm thấy mất mát.
Hắn đang trông đợi cái gì? Trông đợi Lang Hoa sẽ nhờ hắn giúp đỡ, hoặc là giống như trước đây, cùng nhau phân tích thời cuộc với hắn sao...
Đều đã qua rồi.
Nàng đã là thê tử của Bùi Khởi Đường.
Trong lòng Lục Anh quặn đau, vết thương máu chảy đầm đìa một lần nữa bị rách ra.
Lục Anh dừng một chút mới nói: “Ta đến cửa tây nhìn thấy mấy hiệu thuốc, mặc dù đã bị cướp gần hết rồi, nhưng vẫn còn ít dược liệu vụn, không bằng sai người đem chỗ còn dư lại tới nơi này, biết đâu có thể có tác dụng...”
Lang Hoa nghe thấy lời này, trên mặt lóe lên sự vui mừng, sau đó vẻ mặt trở nên khách khí mà lễ phép: “Chúng ta bây giờ chỉ thiếu những thứ này, làm phiền Lục Tam gia chỉ đường, ta sai người qua lấy.” Bất kể dược liệu gì cũng đều có thể có ích.
Nàng đã sai người cố gắng đi tìm, cho dù là một chút xíu cũng không thể bỏ qua.
Lục Anh gật gật đầu: “Người bên này của nàng vốn cũng không đủ, ta dẫn người đi lấy là được rồi.”
“Vậy thì làm phiền Lục Tam gia.” Lang Hoa nói xong liền đi xem thương binh bên cạnh.
Chỉ có như vậy, ranh giới rõ ràng.
Lục Anh mỉm cười, đây là gặp chiến loạn, nếu như là thường ngày có lẽ nàng sẽ chẳng nói với hắn một câu.
Vệ sở tất cả như thường, Lang Hoa không hề hỗn loạn, xem ra trong lòng nàng đã có suy tính, nên ứng phó với cục diện trước mắt như thế nào.
Bùi Khởi Đường ở Quảng Nam xa xôi, nhưng Lang Hoa lại mạo hiểm nguy trở lại trong kinh, không chỉ là vì Cố lão thái thái, còn vì muốn lót đường cho Bùi Khởi Đường.
Đây chính là “phu thê đồng tâm” trong miệng người khác.
Sự việc sẽ phát triển đến mức nào đây?
Bùi Khởi Đường muốn lấy thân phận gì trở lại kinh thành, cái này cũng quan trọng như Ninh Vương phản loạn.
Lục Anh suy nghĩ rồi xoay người rời khỏi Vệ sở: “Đi thôi, đến cửa tây lấy những dược liệu kia.”
...
“Từ từ nào, đừng gấp.” Trong Vệ sở một mảnh huyên náo.
Mấy bà tử không ngừng kêu, cẩn thận tách tất cả bệnh nhân ra.
“Đại tiểu thư ta tới thay người đây.” Lang trung để rương thuốc xuống, “Người phải đi nghỉ một chút đi.”
Lang Hoa gật gật đầu, thời gian lâu quá hai tay sẽ run rẩy không khống chế được, quả thật cần nghỉ ngơi, đây là quy củ nàng lập ra.
Tiếng công thành huyên náo bên ngoài cũng dần dần dừng lại, cho dù Ninh Vương có vội vã đi nữa, những tướng sĩ kia dù sao cũng không phải làm bằng sắt. Công thành kết thúc, bên trong thành cuối cùng cũng có thời gian nghỉ xả hơi.
Lang Hoa mới vừa đi ra Vệ sở đã nhìn thấy một đoàn người đi qua đây, đi ở phía trước là Thư Vương phi, phía sau có mấy khuôn mặt quen thuộc, là mấy ngoại mệnh phụ Lang Hoa đã gặp ở Từ Ninh Cung.
Thư Vương phi quan sát Lang Hoa từ đầu đến chân một phen: “Cứ bận như thế cũng không được, cơ thể sẽ không chịu nổi.”
Nhân lúc Thư Vương phi nói chuyện, hai ngoại mệnh phụ nhìn Vệ sở cách đó không xa, thương binh qua lại khiến cho người ta nhìn mà kinh hãi, có điều lại trật tự ngay ngắn, bà tử đứng ở cửa tỉ mỉ kiểm tra thương binh.
Theo lý thuyết, nơi này hẳn là nơi đáng sợ nhất, không ngừng có người chết bị mang ra ngoài, nhưng các nàng lại cảm thấy khá tốt.
Bởi vì mấy ngày nay, người chết thấy quá thường xuyên, không dễ dàng nhìn thấy loại tình cảnh đâu vào đấy thế này, không khỏi khiến cho người ta thở phào nhẹ nhõm.
Thư Vương phi giới thiệu phu nhân bên cạnh cho Lang Hoa: “Đây là Thọ Vương Thế tử phi, vị kia là Từ Quận vương phi.”
Thọ Vương Thế tử phi yên lặng quan sát xung quanh, nhưng Từ Quận vương phi đã không đợi được nói: “Bùi Tứ nãi nãi… ngươi nói thi thể ở đông thành bên kia đều chưa khiêng hết, bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, liệu có nổi lên bệnh dịch hay không?”
Mấy thi thể ở vương phủ cũng chưa dọn dẹp sạch sẽ, người của triều đình không đủ, bọn họ chỉ có thể sai gia nhân qua giúp đỡ, kết quả gia nhân trở về nói, trên nghĩa trang thi thể chất thành đống, mỗi ngày số lượng chôn có hạn, có mấy thi thể đã bốc mùi...
Từ Quận vương phi nghĩ nghĩ liền cảm thấy đáng sợ, Quận vương gia cũng đưa tấu chương lên, xin triều đình phái thêm người, nhưng không có bất kỳ hồi âm gì, mọi khi lúc này Thái hậu nương nương sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng lần này… Từ Ninh Cung cũng không có động tĩnh gì.
Thái hậu nương nương tuổi tác càng ngày càng cao, hình như cũng không còn tinh thần ứng đối những chuyện này nữa, bọn họ đang lo âu thì Thư Vương phi nhắc đến Bùi Tứ nãi nãi.
Theo lý mà nói, thế nào cũng không tìm đến Bùi Tứ nãi nãi, có nhiều nội mệnh phụ và ngoại mệnh phụ đứng ở đó, thân phận của Bùi Tứ nãi nãi căn bản không đáng nhìn. Nhưng Thái hậu lại giao tư kho cho Bùi Tứ nãi nãi, nếu không có mấy phần bản lĩnh, làm sao có thể đươc Thái hậu nhìn trúng.
Từ Quận vương phi đang suy nghĩ, giọng Lang Hoa truyền tới: “Thi thể không xử lý tốt thì sẽ dẫn tới bệnh dịch, đặc biệt là kinh thành đang bị vây chặt, nguồn nước trong thành một khi bị ô nhiễm, dịch chứng sẽ khó mà khống chế.”
Sắc mặt Từ Quận vương phi lập tức trở nên khó coi: “Vậy… vậy phải... làm thế nào mới được.”
Lang Hoa nói: “Phải dùng vôi sống chôn cất thi thể, còn phải dùng thuốc phòng ngừa bệnh tật trước, chỉ dựa vào nghĩa trang đương nhiên là không đủ, nhất định phải điều động người giúp đỡ mới được.”
Từ Quận vương phi nói “Thị Vệ Ti đã điều đi không ít người.”
“Không phải vẫn còn có hộ vệ sao?” Lang Hoa nói, “Cao môn đại hộ đều có hộ vệ và gia nhân.”
Ánh mắt Từ Quận vương phi lóe lên: “Sau khi sơn phỉ đến mọi người đều bị doạ vỡ mật, trong nhà dù sao cũng phải giữ lại những người này.”
Lang Hoa tiếp lời: “Ninh Vương tấn công vào, hoặc là bệnh dịch nổi lên, hộ vệ có thể bảo vệ trong nhà bình an sao?”
Từ Quận vương phi lắc lắc đầu.
“Vậy thì đúng rồi,” Lang Hoa nói, “Đông thành bây giờ đã thành đống đổ nát, không bằng mở đại trạch ở bắc thành và tây thành ra, mọi người tập trung lại một chỗ, sẽ bớt đi không ít nhân thủ hộ vệ, người thừa ra là có thể làm những chuyện khác. Trong thành này mỗi ngày phải tiêu hao không ít lương thực, nhưng vẫn không có đủ người xử lý cục diện ngày hôm nay, còn tiếp tục như vậy nữa, tình hình sẽ càng không lạc quan.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...