Dạo Bước Phồn Hoa

Nghe thấy lời của Tiêu Ấp, Lang Hoa chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, dự cảm xấu lập tức chiếm cứ trái tim.

Lang trung không dám động thủ, vết thương như vậy có thể tưởng tượng được.

“Đi mau.” Lang Hoa phân phó Tiêu Ấp.

Tiêu Ấp tiến lên dẫn đường.

Viện dừng chân vừa hay nằm ở đúng phía nam kinh thành. Viện nhìn không lớn nhưng xây vô cùng chú trọng, bên trong trang trí không kém gì nhà giàu có.

Sau khi Bùi Tư Thông nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, viện này là ai mua lại, tại sao Lang Hoa phải bảo bọn họ trốn ở chỗ này.

“Tứ nãi nãi trở lại rồi.” Hạ nhân tiến lên bẩm báo một tiếng.

Bầu không khí trong phòng vốn nặng nề bỗng nhiên lộ ra một tia hy vọng.

Ngay cả lang trung lo lắng đứng ở bên cạnh dường như cũng cảm nhận được cái gì, lông mày cau chặt hơi giãn ra. Ông ta nói người này không cứu được nữa, nhưng không ai tin, nếu như có thể có một người sáng suốt tới, có lẽ có thể thấy rõ tình hình bệnh nhân.

“Tổ mẫu…Từ... đại nhân thế nào rồi?”

Lang Hoa vào nhà không quan tâm gì khác, trước tiên nhìn Từ Tùng Nguyên trên giường.

Cố lão thái thái lắc lắc đầu: “Đều là vì cứu chúng ta nên mới… lang trung dùng thuốc cầm máu, nhưng không có tác dụng, mọi người chúng ta đều không có cách nào.”

Lang Hoa cảm thấy tay Cố lão thái thái khẽ phát run.

Trong phòng có mùi máu tanh, mặt đất bên cạnh là một chậu máu, vải nhuốm máu ném ở một bên, Hàng thị ngồi ở trên giường nắm chặt tay Từ Tùng Nguyên.


Máu tươi theo vạt áo rơi xuống đất, một giọt, hai giọt, ba giọt.

Giống như hạt cát rơi xuống trong đồng hồ cát, mặc dù rơi chậm chạp, nhưng cuối cùng vẫn sẽ rơi cạn cả đồng hồ cát.

Mà đó chính là thời gian của Từ Tùng Nguyên.

Tất cả thời gian ông còn lại ở thế giới này.

“Lang Hoa.”

“Lang Hoa.”

Lang Hoa tựa như cảm thấy mình đang ngồi xếp bằng ở trên giường, trong tay cầm mấy bông hoa thược dược, đang liều mạng khóc, lớn tiếng khóc, dùng tất cả sức lực, không ngừng vắt hết nước mắt trong mắt ra. Âm thanh kinh thiên động địa dường như muốn trấn áp tất cả mọi người bên cạnh.

Giọng Hàng thị nghẹn ngào truyền tới: “Con gái nhà ai khổ cực như vậy, chỉ cần lão gia quay về sẽ ngồi ở trong thư phòng, nghe lão gia giảng cái này nói cái kia, hơi thất thần là lão gia sẽ giáo huấn. Cho dù là con trai cũng không cần dạy dỗ như vậy, thấy những bông hoa này mà thích thì có làm sao? Lão gia còn ép nó như vậy, không bằng ép chết thiếp thân đi.”

Lang Hoa nhìn thấy mặt Từ Tùng Nguyên xanh mét.

Nước mắt rơi xuống ngón tay nàng, nàng nhẹ nhàng vê vê, quệt nước mắt lên cuống hoa, hoa thược dược nhẹ nhàng run rẩy trong tay nàng.

Nàng vẫn ra sức khóc.

Hàng thị kéo nàng vào trong lòng.

Từ Tùng Nguyên nói: “Lang Hoa thông minh, ta mới muốn dạy nó, tương lai lỡ ngày nào đó chúng ta không còn nữa, nhưng những thứ này vẫn còn, nó sẽ dùng tới.”

“Lang Hoa.”

Lang Hoa cảm thấy tay bị người ta lắc lắc.

“Lang Hoa con đừng cuống,” Cố lão thái thái nói, “Tay con run thế này, cũng không có cách nào giúp được.”

Tay run thế này.

Lang Hoa lúc này mới phát hiện, hoá ra tay run không phải tổ mẫu mà là nàng.

Sau khi trùng sinh, nàng rất ít khóc, cũng rất ít sợ hãi, vì nàng biết những thứ đó đều vô ích, chỉ có người quan tâm nàng mới vì tiếng khóc của nàng mà lo lắng, sợ hãi cũng chỉ khiến cho mình trở nên hèn yếu.

Lang Hoa đi tới, hỏi lang trung: “Đã dùng thuốc gì rồi? Vết thương ở chỗ nào?”

Lang trung giơ tay ra chỉ: “Ngực có hai vết thương không nghiêm trọng, dưới nách bên phải thì rất sâu…”

Lang Hoa hít một hơi dài: “Đã khâu lại chưa?”

“Chưa,” Lang trung lắc lắc đầu, “Không thể tháo vải ra, đến lúc đó máu lập tức tràn ra, hậu quả khó lường.”

Bởi vì Từ Tùng Nguyên đã chảy quá nhiều máu, tùy tiện kiểm tra vết thương, có thể sẽ cho ông ta một đòn trí mạng.


Cho dù là Hồ tiên sinh ở đây, gặp phải loại chuyện này, hẳn cũng không động thủ.

Trái tim Lang Hoa nhảy loạn lên.

Lang trung khom người nói: “Nên làm ta đã làm cả rồi, tiếp theo cũng chỉ có thể theo ý trời thôi, bên ngoài còn có bệnh nhân khác, ta cũng phải đi rồi.”

Lang Hoa không ngăn cản, Hàng thị cũng không nhịn được nữa hai vai run rẩy khóc thút thít, đến lúc này ai cũng hiểu sẽ có kết quả gì.

“Được rồi.” Giọng Từ Tùng Nguyên rất nhẹ, không nghe kỹ căn bản không biết ông đang nói cái gì, “Văn thư… tách ra… bà giữ… lấy, tương... lai sẽ có... tác dụng, nếu…như mẫu thân… hối hận, thì... thì kêu… Khải Chi… đến trong tộc... mời Bùi đại nhân... cũng làm... làm chứng… bọn họ sẽ không làm khó bà… bà phải sống tốt… sau này… nghĩ cho mình… nhiều hơn…”

Từ Tùng Nguyên nói xong nhìn Lang Hoa, môi run rẩy hồi lâu mới nói: “Lang Hoa… ta cũng… yên tâm rồi.”

“Không được,” Hàng thị nhào lên người Từ Tùng Nguyên, “Không được… thiếp còn chưa chuẩn bị xong… lão gia... không được…” Bà còn chưa từng nghĩ đến, Từ Tùng Nguyên rời đi thì bà sẽ như thế nào.

Từ Tùng Nguyên nói: “Con người sớm muộn... đều phải có ngày này, hôm nay… mọi người đều ở đây… ta rất yên tâm.”

Lang Hoa đứng tại chỗ, tất cả trước mắt xa lạ đến thế, giống như đang xảy ra ở trong mơ của nàng, nàng cũng chỉ là một người xem, trong lòng không có bất kỳ chấn động nào.

Cuối cùng nàng đối diện với ánh mắt của Từ Tùng Nguyên.

Từ Tùng Nguyên định lộ ra một nụ cười, sau đó an ủi nàng: “Lang Hoa... không sao… đừng thương tâm.”

Ba đời.

Một đời là phụ mẫu và con cái, một đời chỉ là quen thuộc tên của đối phương, đời này luôn giữ khoảng cách không gần không xa, không ngờ tất cả đều kết thúc ở đây.

Đời tiếp theo thì sao? Nếu như còn có kiếp sau, bọn họ sẽ là ai?

Trước mắt Từ Tùng Nguyên dần dần mơ hồ, cuối cùng tất cả mọi người đều sẽ chết đi, sau đó quên mất nhau.

“Phụ thân.” Lang Hoa không tự chủ được mở miệng, giọng nàng mặc dù khàn khàn, nhưng mỗi một chữ nói ra đều rất rõ ràng.


Trên mặt Từ Tùng Nguyên hiện lên vẻ kinh ngạc, đôi mắt đã dần dần tối đi của ông trong nháy mắt có ánh sáng.

Giống như là lần đầu tiên nghe thấy con gái bi bô tập nói, thốt ra được tiếng gọi như thế.

Phụ thân.

Từ đây ông có con gái rồi.

“Phụ thân.” Lang Hoa lại gọi một tiếng, “Con phải cứu người, bất kể có thành công hay không, chúng ta cũng phải thử xem.”

Bởi vì con sợ, bất kể người ổn hay là không ổn.

Đời tiếp theo cũng chưa chắc đã gặp được nhau nữa.

Cho nên con phải dùng hết toàn lực, giữ người lại bên cạnh con.

Nước mắt nóng bỏng trào ra, Lang Hoa dùng tay áo lau lau khóe mắt phân phó A Quỳnh: “Cầm hòm thuốc của ta qua đây, chuẩn bị kéo, kim khâu, sợi dâu và nước nóng, mọi người rửa tay rồi qua giúp đi…”

Lang Hoa nói xong nhìn Cố Thế Hoành: “Phụ thân dẫn tổ mẫu ra ngoài trước đi, để cho tổ mẫu nghỉ ngơi thật tốt.”

Đám người Bùi Tư Thông lần lượt đi ra ngoài, Lang Hoa ngồi ở trên giường cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Từ Tùng Nguyên, có lẽ thương thế kia còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của nàng, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của Từ Tùng Nguyên từng chút từng chút tan biến.

Lang Hoa nhìn Từ Tùng Nguyên bằng ánh mắt sâu thẳm, “Khải Chi ở Quảng Nam vẫn chưa có tin tức… Ninh Vương làm loạn, chúng ta chẳng những phải khiến hắn thua không còn manh giáp, còn phải mượn cơ hội này tăng cường cho mình... Người cảm thấy con gả cho Bùi Khởi Đường thì không sao rồi, nhưng cũng không phải như người nghĩ, Bùi Khởi Đường là Tề Đường, Hứa thị nói đều là thật.”

“Người phải giúp chúng con.”

Lang Hoa biết mình nói như vậy rất buồn cười, nhưng nàng hy vọng sẽ hữu dụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui