Dạo Bước Phồn Hoa

“Xem ra ngươi vẫn chưa mê muội đến mức tự tuyệt đường lui.”

Tiếng Thái hậu truyền tới.

Hoàng đế ngẩng đầu lên.

Thái hậu trang phục lộng lẫy, đôi mắt long lanh có thần, quét hết vẻ suy sụp những ngày qua.

Nhìn thấy tình hình như thế, chuông báo động trong lòng Hoàng đế vang lên, chẳng lẽ là Thái hậu xúi giục Vương Đàn.

Hoàng đế theo bản năng tìm vũ khí khắp nơi.

“Không cần tìm,” Thái hậu nói, “Nếu như Ai gia muốn hại ngươi, sẽ không cùng ngươi đi tới hành cung, vào giờ phút này cũng sẽ không đứng ở trước mặt ngươi mà không chút chuẩn bị.”

“Kẻ sau lưng Vương Đàn, nhất định là Ninh Vương,” Thái hậu nói rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, “Cái chết của Ninh Vương rất kỳ lạ, thi thể cũng bị thiêu cháy khó mà phân biệt, ngươi không cảm thấy trong này có vấn đề sao? Trước khi tất cả còn chưa tra rõ, lại dám đi tới hành cung ở. Nếu không phải ngươi mang theo đủ nhân thủ, chỉ sợ kiếm của Vương Đàn đã gác trên cổ ngươi rồi.”

Là Ninh Vương.

Hoàng đế như hiểu ra. Không phải hắn không nghi ngờ cái chết của Ninh Vương, là Tiêu Tu Dung trong mơ nhìn thấy Ninh Vương chết, hắn mới cho là Ninh Vương bị thiêu chết rồi.

Còn đi tới hành cung, cũng là vì... Tiêu Tu Dung.


Thái hậu nhìn về phía trong phòng: “Tiêu Tu Dung của ngươi dâu? Tìm nàng ta thẩm tra một chút là rõ ngay.”

Hoàng đế lúc này mới phát hiện, Tiêu Tu Dung vốn nên đang nghỉ ngơi trong đại điện giờ lại không rõ tung tích, một loại cảm xúc kỳ quái lập tức dâng lên trong lòng Hoàng đế.

Có chút chua xót, có chút khó chịu.

Tiêu Tu Dung, không thể nào, nàng sẽ không phản bội hắn, năm đó nàng chỉ là một vũ cơ, nếu không phải hắn dặn dò Ngự y cẩn thận chăm sóc, Tiêu Tu Dung sớm đã chết rồi. Tiêu Tu Dung là người duy nhất hắn cảm thấy không có tư lợi gì với hắn.

“Ai gia đã sớm nói, không phải tộc ta không đang tin, mà ngươi căn bản không phân biệt được thật giả,” Thái hậu khẽ mỉm cười, “Nếu như Tiêu Tu Dung muốn chút ban thưởng từ ngươi, nàng ta ham muốn chẳng qua chỉ là những thứ đó mà thôi, nhưng nàng ta lại không cần gì cả... Nữ nhân nào thật sự để tâm đến ngươi mà không cầu mảy may gì, làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, ngay cả điểm này cũng không hiểu.”

Mặt Hoàng đế căng đỏ lên, nếu như là thường ngày, hắn nhất định sẽ tranh cãi với Thái hậu, nếu không sẽ phất tay áo mà đi, nhưng thời điểm này...

“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương,” Thường An Khang quỳ xuống, “Hai vị mau nghĩ cách ra ngoài đi, còn chậm trễ nữa sợ là không kịp mất.”

“Sẽ không chậm đâu,” Thái hậu nhàn nhạt nói, “Vương Đàn mặc dù lợi hại, nhưng nhất thời cũng không thể giết chết được tất cả mọi người của Thị Vệ Ti, ngươi vẫn còn hai Chỉ huy sứ một lòng trung thành.”

Hoàng đế từ khi đăng cơ, liền đề phòng có người mưu phản, những năm này không làm gì khác, chính là bố trí kinh thành và trong ngoài hoàng cung như thùng sắt.

Ninh Vương mua chuộc được Vương Đàn đã là hao tổn tâm cơ rồi, muốn lấy được kinh thành, còn cần sử dụng binh mã bên ngoài kinh.

Bà ta đã sớm nghe nói Hoàng đế sửa mật đạo ở hoàng cung và hành cung, những người đó thường ngày làm mấy trò thần thần quỷ quỷ kia, hôm nay cũng nên sử dụng rồi.


Hoàng đế nói, “Đến mật đạo phía sau.” Nói rồi nhìn Thường An Khang.

Thường An Khang lập tức bưng ra một cái tráp.

“Đi đi, đến lúc bọn họ nên cống hiến rồi.”

Thường An Khang đáp một tiếng.

...

Vương Đàn không ngờ chuyện sẽ khó giải quyết như vậy, Thị Vệ Ti có bao nhiêu người giỏi, trong lòng ông ta biết quá rõ, nhưng không ngờ lúc thật sự đánh, những người thường ngày ngây ngây ngô ngô trong nha môn kia, trong chốc lát đều tinh thần hăng hái, tất cả đều thay đổi hết dáng vẻ.

Hoàng đế tại vị nhiều năm như vậy, vẫn bồi dưỡng không ít thân tín.

Tổn thất hàng loạt nhân thủ, cuối cùng mới đến gần được tẩm điện của Hoàng đế, Vương Đàn vội vã bước vào, trong dự liệu là Hoàng đế không có ở đây.

“Hẳn là có mật đạo,” Thuộc hạ tới bẩm báo, “Triệu chỉ huy sứ chưa dẫn người tiến vào, nhất định là tiếp ứng ở bên ngoài.”

Mật đạo thông đến nơi nào cũng không có ai biết, tìm kiếm khắp nơi ở hành cung, cũng phải tìm rất lâu.


Vương Đàn nói: “Chắc chắn bọn chúng sắp vào kinh, chúng ta dọc theo đường lùng bắt. Bắt được Hoàng đế rồi, đại sự của Ninh Vương sẽ thành công một nửa, tương lai các ngươi đều là công thần.”

“Tuân lệnh.”

...

Vừa mới mưa xong, không khí mát mẻ.

Hàng thị đưa áo khoác vào thư phòng của Từ Tùng Nguyên: “Lão gia nghỉ ngơi sớm đi, cứ lao lực như vậy cũng không phải là cách.”

Mấy ngày nay Từ Tùng Nguyên lật hết sách vở nhiêu năm nay không đọc ra, mặc dù tạm thời ở nhà “dưỡng bệnh”, nhưng còn bận rộn hơn ở trong nha môn. Mỗi ngày chui vào thư phòng không chịu đi ra, ăn cơm, ngủ đều phải để bà đến nói mãi, ông mới tạm thời buông những sách kia xuống.

Hàng thị khom người nhìn qua: “Lão gia rốt cuộc đã nhìn ra cái gì rồi.”

Từ Tùng Nguyên cau mày, “Ta đang đọc những văn thư có liên quan đến Quảng Nam mà Thái tổ và Tiên hoàng để lại,” Nói rồi dừng một chút, “Những quan thổ ty của Quảng Nam kia tuyệt đối không phải người lương thiện, thời khắc mấu chốt có thể xuất binh giúp đỡ hay không, cũng không ai nói chắc được. Bùi Khởi Đường chỉnh binh khai chiến với Chu Diễm, quân lương ở đâu ra? Nếu như không có dân bản xứ ủng hộ, sợ là không chống đỡ nỗi nữa.”

“Cũng không biết Khải Chi có gây rắc rối hay không.”

Hàng thị căng thẳng trong lòng: “Lão gia không thể nói cái gì tốt chút sao,” Nói tới đây mặt Hàng thị đỏ lên, “Thiếp có chuyện muốn nói cho lão gia biết, lão gia có muốn nghe không?”

Từ Tùng Nguyên ngẩng đầu lên: “Chuyện gì thế? Mau nói đi...”

Khóe miệng Hàng thị vểnh lên, đang định nói thì bên ngoài lại truyền tới một trận huyên náo, lập tức phá vỡ sự yên tĩnh của cả Từ gia.


Từ Tùng Nguyên đứng dậy, Hàng thị cũng xoay người phân phó hạ nhân: “Mau đi ra xem xem, rốt cuộc là làm sao?”

Hạ nhân vừa ra đến cửa, Từ Chính Nguyên đã như một trận gió xông vào: “Đại ca, không xong rồi.”

Mặc dù người Từ Chính Nguyên đầy mùi rượu, nhưng toàn thân lại vô cùng tỉnh táo, đôi mắt mở to, dường như vừa mới bò từ Điện Diêm Vương về vậy. Ông ta thở hổn hển nói tiếp: “Quan binh đánh rồi, ngay cả cổng thành cũng chặn lại, đã có không ít người chết, huynh nói chuyện này là thế nào?”

Hàng thị ngẩn người ra, Từ Tùng Nguyên chợt nhớ tới lúc Huệ Vương mưu phản, kinh thành bắt người khắp nơi. Những người đi theo Huệ Vương kia cũng muốn ở kinh thành đánh ra một con đường, cứu Huệ Vương ra ngoài, tấn công cấm quân trong kinh.

Nếu như không phải là loại chuyện này, ai dám đi đối phó với cấm quân.

“Mưu phản,” Từ Tùng Nguyên nói, “Lẽ nào là có người mưu phản!”

Nghe được hai chữ này, Từ Chính Nguyên chỉ cảm thấy đầu “ong” một tiếng: “Ai mưu phản? Huệ Vương, Khánh Vương, Ninh Vương đều chết rồi, còn ai có thể mưu phản?”

“Ta đến nha môn hỏi thăm một chút,” Từ Tùng Nguyên nhìn Hàng thị, “Mọi người tập hợp tất cả người nhà lại một chỗ, phòng thủ hai cửa nhà, đừng để cho bất cứ ai vào, ta hỏi được tin tức lập tức sẽ cho người đưa tin về.”

Từ Tùng Nguyên nói xong đi ra ngoài, Hàng thị mù mờ đứng tại chỗ, thấy Từ Tùng Nguyên đi qua cửa nguyệt lượng rồi, trong lòng bà bỗng nhiên tràn đầy sợ hãi, rất muốn kéo Từ Tùng Nguyên lại.

“Đại tẩu,” Nhưng Từ Chính Nguyên lại kêu một tiếng, “Tẩu đừng ngẩn ra nữa, lời vừa rồi của đại ca tẩu nghe không hiểu sao? Mau đi an bài quản gia trông cửa, đệ... đệ phải đi nói cho mẫu thân, tránh cho mẫu thân lo lắng.”

Hàng thị lúc này mới hoàn hồn lại, bà hít một hơi thật dài, nhìn hạ nhân, “Sai người phòng thủ cửa trước, cửa sau, tất cả Quản sự tới phòng ta, ta có chuyện phải dặn dò.”

Hàng thị bận bịu bố trí trong nhà, Từ Chính Nguyên một đường chạy về phòng, Từ Nhị thái thái đang trông ở cửa, thấy bộ dạng Từ Chính Nguyên hoảng hốt, định mở miệng hỏi, Từ Chính Nguyên đã vội nói: “Mau, thu dọn hết đồ quý giá lại, lát nữa nếu như xảy ra chuyện, chúng ta sẽ chạy trốn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận