Dạo Bước Phồn Hoa

“Vương gia, Vương phi, Bùi Tứ nãi nãi đưa thiệp tới.”

Thư Vương phi nghe thấy trên mặt liền vui mừng, nhìn Thư Vương: “Không nói với ông nữa, thiếp phải đi nói chuyện với Bùi Tứ nãi nãi đây, tránh phải nghe ông nói những lời mơ mơ hồ hồ này.”

Thư Vương cười ha ha một tiếng, nhìn bóng lưng lão thê không khỏi lắc đầu, lời Bùi Tứ nãi nãi nói bà ấy có thể nghe hiểu sao?

Lang Hoa và Thư Vương phi ngồi một lúc.

Lang Hoa cười nói: “Thật ra thì lần này ta tới là muốn bái kiến Vương gia.”

Thư Vương phi lập tức cảnh giác, có phải Vương gia lại gây ra hoạ gì rồi không, sau đó truyền tới tai Bùi Tứ nãi nãi.

Thư Vương phi còn chưa nghĩ ra kết quả, Lang Hoa nói tiếp: “Ta là tới xin Thư Vương gia giúp đỡ.”

Thư Vương phi có chút kinh ngạc, một Vương gia vô công rồi nghề lại vẫn có thể giúp đỡ?

Thư Vương vào nhà, Lang Hoa đứng dậy hành lễ.

Thư Vương phân phó Thư Vương phi: “Chuẩn bị triều phục cho Bổn vương, Bổn vương muốn vào cung.”

Có mấy lời không nhất định thì phải nói rõ, Lang Hoa nhìn Thư Vương: “Chuyện Thái tử kính nhờ Vương gia.”


“Bùi Tứ nãi nãi yên tâm,” Ánh mắt Thư Vương lóe sáng, “Bổn vương cầm bổng lộc nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng có chuyện có thể làm rồi.”

Hoàng thất ra mặt hỏi thăm chuyện thái tử là thích hợp nhất, bất kể là ai chỉ cần nắm được Thái tử là có thể khuấy lên một cơn phong ba, bọn họ nhất định phải có đề phòng.

...

“Hoàng thượng,” Thường An Khang tiến lên phía trước nói, “Thư Vương gia tới.”

Trong Điện Cần Chính đang thảo luận chuyện Thái tử, Thư Vương chạy qua đây làm gì.

Hoàng đế nhíu mày, lão Vương gia này, có thể đừng góp cái náo nhiệt được không, hắn bắt đầu hối hận không nên cho Thư Vương cái quyền lúc nào cũng có thể tiến cung yết kiến này.

“Kêu Thư Vương ngày khác hãy đến yết kiến.” Hoàng đế phất phất tay áo.

Thường An Khang thấp giọng nói: “Thư Vương gia nói, là bởi vì Thái tử gia... nói thế nào hôm nay cũng phải gặp được Hoàng thượng.”

Tiếng nói của Thư Vương rất có trọng lượng ở trong dòng họ, nếu như không gặp ông ta, khó bảo đảm ông ta sẽ nói ra cái gì, Lưu Cảnh Thần nghĩ tới đây tiến lên một bước: “Không bằng truyền Thư Vương gia vào hỏi xem, chuyện Thái tử gia xử lý như thế nào thì tốt.” Cho dù Hoàng thượng muốn đón Thái tử về, cũng phải có người cùng diễn, mới có thể càng thuận lợi hơn.

Ánh mắt Hoàng đế sáng lên, người khác hắn khó mà nói, nhưng Thư Vương hắn vẫn có thể đối phó.

“Hoàng thượng,” Thư Vương bước lên đại điện, lập tức quỳ xuống đất, “Hoàng thượng, tối hôm qua thần mơ thấy Tiên hoàng, hôm nay thần tới để truyền lời thay Tiên hoàng.”


Hoàng đế có chút không vui.

Tất cả mọi người ở đây đều cúi đầu xuống.

Lưu Cảnh Thần không khỏi lắc đầu, Thư Vương này vẫn không biết nói chuyện như vậy, truyền lời thay Tiên hoàng, lời như vậy ông ta lại có thể nói ra miệng.

Đại điện phút chốc yên tĩnh lại.

Nhiệt tình của Thư Vương bị ngăn lại, tiếp tục nói: “Trước khi Tiên hoàng đi từng kéo tay thần nói, Hoàng thượng còn trẻ, trong họ hàng hoàng thất có chuyện gì, những trưởng bối chúng ta nhất định phải giúp đỡ...” Nói đến đây Thư Vương lau lau khóe mắt, “Nhưng những năm này Huệ Vương làm loạn, Khánh Vương bị hãm hại, Thái tử bị bắt đến Kim quốc, ngay cả trưởng Công chúa Đông Bình cũng suýt nữa xảy ra chuyện ở Tây Hạ. Thần là một Vương gia không có bản lĩnh nên đành chịu bó tay với những chuyện này.”

“Quả thực là không nên.”

Thư Vương nhìn vô cùng đau đớn.

Hoàng đế ho khan một tiếng: “Lần này kết hôn với Tây Hạ, Phủ Thư Vương cũng lập công lớn.”

“Đó có tính là gì,” Thư Vương nói, “Công chúa Phúc An chỉ làm chuyện nên làm thôi.”

Lời này ngược lại khiến cho người ta không ngờ.

Hoàng đế có chút kinh ngạc.


Thư Vương nói tiếp: “Còn có một chuyện vô cùng quan trọng, nếu như thần không làm tốt, tương lai không có mặt mũi đi gặp Tiên hoàng nữa.”

Tất cả mọi người đều nhẫn nại đợi Thư Vương nói tiếp.

Thư Vương chậm chạp mãi mới mở miệng: “Tối hôm qua Tiên hoàng báo mộng cho thần, nói huyết mạch hoàng thất tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài, nếu không tương lai chúng ta phải ăn nói thế nào với tổ tông?”

Trái tim Lưu Cảnh Thần vốn đang treo lên lập tức hạ xuống đất, Thư Vương lần này coi như cũng làm một chuyện tốt rồi.

Hoàng đế nói: “Thư Vương nói là Thái tử?”

Thư Vương gật đầu khẳng định: “Thần nghe Tiên hoàng nói như vậy, sợ toát hết mồ hôi lạnh, cẩn thận nghĩ lại, huyết mạch hoàng thất chúng ta lưu lạc ở bên ngoài cũng không có ai khác, chỉ có Thái tử ở trong tay người Kim. Tiên hoàng nói, không phải là Thái tử thì có thể là ai? Tiên hoàng vì giang sơn xã tắc Đại Tề mới báo mộng cho thần. Chuyện này không thể coi thường, liên quan đến quốc vận của Đại Tề chúng ta, thần không dám thờ ơ, vội vàng vào cung báo cáo với Hoàng thượng.”

“Sứ thần Kim quốc tới nước Tề có phải đã nhắc tới Thái tử gia rồi không? Nếu như bọn họ cầu hoà, nhất định phải đưa Thái tử gia về Đại Tề, nếu không Hoàng thượng tuyệt đối không thể đáp ứng.”

Lưu Cảnh Thần không thể không bội phục bản lĩnh trợn mắt nói dối của Thư Vương. Chuyện Kim quốc đưa Thái tử trở về nước cầu hoà sớm đã truyền khắp kinh thành rồi, Thư Vương nói như vậy, ngược lại giống như Đại Tề muốn ép Kim quốc khuất phục vậy.

Thư Vương nói: “Xin Hoàng thượng nhất định phải giao chuyện này cho thần làm, thành toàn cho tâm tư của thần, nếu không thần sẽ quỳ ở đại điện này.”

Lưu Cảnh Thần suýt nữa cười khổ ra tiếng, lời này của Thư Vương nghe là biết đang hù dọa người, Thư Vương muốn học những Ngự sử giám quan kia nói năng có khí phách, nhưng lại không học được bộ dạng.

“Hoàng thượng,” Lưu Cảnh Thần nói, “Vi thần cho là Thư Vương gia một lòng lo nghĩ cho Đại Tề, chuyện này giao cho Thư Vương gia càng thỏa đáng hơn.”

Thư Vương ra mặt đại diện cho hoàng thất, nếu như có người dị nghị, chỉ cần đẩy Thư Vương ra ngoài. Thái tử cho dù bị phế vẫn là hoàng thất, một điểm này không ai thay đổi được.


Hoàng đế cố ý nhíu mày: “Nhưng đây là chuyện cực khổ, khó tránh khỏi ngựa xe vất vả.”

“Thần không sợ vất vả,” Thư Vương ngẩng mặt lên, ánh mặt trời chiếu rọi khiến ánh mắt ông ta như phát sáng, “Thần chỉ muốn làm chút chuyện cho Đại Tề, mới có thể không phụ lòng tổ tông, không phụ lòng Tiên hoàng.”

“Cũng không uổng công thần sinh ra ở hoàng gia, thần thường nghĩ, phải làm một chuyện xứng với thân phận của mình, không ngờ chẳng mấy chốc thần đã già, cảm kích trời xanh cho thần một cơ hội vào lúc này, để cho thần được toại nguyện mong muốn.”

Nếu như chỉ nhìn thấy tình cảnh như vậy, Hoàng đế suýt nữa sẽ tin tưởng Thư Vương thật sự có lòng đền nợ nước, hắn hình như cảm thấy mình luôn nhìn lầm Thư Vương, Thư Vương thật ra không phải cái gì cũng sai.

“Hoàng thượng,” Thư Vương nhìn hai bên nói tiếp, “Nghe nói Kim quốc lần này đưa tới không ít quà mừng, những thứ này đều là cho Công chúa Phúc An.”

Hoàng đế suýt nữa thì bật cười, ý nghĩ trước đó lập tức mất hết.

Thư Vương là vì những thứ quà mừng này mới xung phong đi đón Thái tử, chỉ cần chuyện này thành rồi, quà mừng của Kim quốc đương nhiên phải giữ lại.

Thư Vương nói: “Công chúa Phúc An đã lên đường, những thứ này không bằng chuyển giao cho thần đi...”

Hoàng đế nhìn Lưu Cảnh Thần: “Lưu tướng sai Lễ bộ đưa danh mục quà tặng đến Phủ Thư Vương, những chuyện này đều giao cho Thư Vương xử lý đi!”

Không đợi Lưu Cảnh Thần nói gì, Thư Vương đã bái lạy: “Thần tạ ân điển của Hoàng thượng, ngày mai thần lập tức lên đường đi đón Thái tử.”

Hoàng đế phất phất tay: “Đi đi!”

Thư Vương vui vẻ lui ra ngoài.

Thư Vương đi đến cửa cung, phân phó quản sự bên cạnh: “Lập tức đến điền trang chọn người, ta muốn một đội hộ vệ, một đội hộ vệ có thể giết người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận