Dạo Bước Phồn Hoa

Trên đời này không có bí mật nào là vĩnh viễn cả.

Lời sứ thần Kim quốc nói với Bùi Tư Thông rất nhanh truyền tới Điện Cần Chính.

Trên trán Hoàng đế nổi đầy gân xanh: “Đây là thật sao?”

“Hẳn là không sai,” Lưu Cảnh Thần thấp giọng nói, “Nếu không sứ thần Kim quốc tại sao lại nghĩ đủ cách lấy lòng Bùi gia, Kim quốc là thấy rõ lợi ích Tây Hạ và Đại Tề kết giao. Sau khi đại chiến Thái Nguyên qua đi, trong Kim quốc nổi lên dịch chứng, chết không ít người. Lúc Thái Nguyên chúng ta đặt nồi nấu thuốc ở cổng thành, đã có người Kim lén chạy ra ngoài xin thuốc. Lần này sứ thần Kim quốc tới Đại Tề liền muốn cầu ban thưởng sách thuốc, còn hy vọng chúng ta phái y quan đến truyền bá y thuật giống như đối với Tây Hạ vậy.”

“Tây Hạ là có Đông Bình ở đó,” Hoàng đế nói, “Kim quốc vọng tưởng... lúc bọn chúng bắt Thái tử có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không.”

Lưu Cảnh Thần cúi đầu nói: “Người Kim biết chắc chắn Hoàng thượng sẽ không đồng ý, cho nên mới dùng tình báo của Giao Ly để trao đổi.”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Tính toán của bọn chúng ngược lại rất tinh vi.”

Nếu quả thật là như vậy, bây giờ càng khiến cho hắn tức giận là Chu gia và Giao Ly. Tướng quân phòng thủ biên cương mà ông ta phó thác trọng trách, lại phản bội ông ta đi làm Hình Quốc Công của Giao Ly.

Vô cùng nhục nhã.

Đại Tề từ khi lập nước tới nay chưa từng xảy ra loại chuyện này.

Hoàng đế giận đến xanh mặt: “Trẫm phải tru di cửu tộc hắn.”


Lưu Cảnh Thần cũng không ngờ Chu Diễm sẽ làm như vậy: “Chu gia vốn là công thần mấy triều, triều đình luôn không bạc đãi ông ta, làm sao có thể... đúng là phụ lại hoàng ân.”

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Lập tức sai người đi điều tra.”

Lưu Cảnh Thần đáp một tiếng: “Chu gia dù sao cũng quản lý tây lộ Quảng Nam nhiều năm như vậy, thần sợ rằng sẽ xuất hiện chuyện như lúc người mới đăng cơ.”

Lần đó thuỷ quân Phúc Kiến thảm bại mà về, khiến cho Hoàng đế đến bây giờ còn nhớ như in, mấy vạn thuỷ quân thua trong tay mấy chục nghìn người Giao Ly.

Năm đó cũng bởi vì chuyện này, tất cả mọi người đều nghi ngờ tân đế như hắn. Huệ vương lấy cái này xúi giục quần thần, thậm chí có người nghi ngờ hắn là giả mạo chỉ dụ vua mà đăng cơ. Hắn muốn hạ chiếu thư trị tội, lại chỉ có mấy triều thần ngăn cản, những người còn lại tất cả đều cúi đầu không nói, giống như bất luận hắn nói cái gì, vĩnh viễn chỉ nhận được sự lạnh nhạt và rời bỏ.

Từ đó về sau hắn liền nản chí ngã lòng, không còn nhiệt tình đối với triều chính nữa.

Thù hận nhiều năm trong chốc lát bị khơi lên.

Hoàng đế nói: “Bùi Khởi Đường không phải ở Quảng Nam sao? Bùi gia ở tây lộ Quảng Nam có ít quan hệ, những võ tướng địa phương kia chẳng lẽ đều nghe hiệu lệnh Chu gia.”

Lưu Cảnh Thần mím mím môi: “Hoàng thượng... Bùi gia đã rời khỏi Quảng Nam mấy năm rồi, Bùi Tư Thông những năm trước luôn nghỉ hưu ở nhà, sau khi vào quan trường chỉ là quan văn nhàn rỗi. Bùi Khởi Đường tuy nói có chút công trạng, nhưng chỉ là thắng trận ở Tây Hạ... trước giờ chưa từng thống lĩnh thuỷ quân.”

“Sai Đề đốc Thượng Tề của thuỷ quân Phúc Kiến đi, nếu như Thượng Tề dám bại trận, cũng không cần tới gặp Trẫm nữa,” Tóc Hoàng đế gần như dựng đứng lên, “Lần này, nhất định phải thắng Giao Ly... Trẫm muốn khiến Chu gia chết, Trẫm muốn sao trảm* cả nhà Chu gia, để cho người Chu gia biết kết quả của việc phản bội Đại Tề ta.”

*Sao trảm: tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.


Lưu Cảnh Thần nhíu mày, mặt đầy lo lắng: “Vi thần sợ Giao Ly lần này đã chuẩn bị trong ứng ngoài hợp với Chu gia, tây lộ Quảng Nam, đông lộ Quảng Nam chỉ sợ đều nguy khốn, hướng bắc lại có phủ Giang Lăng, chúng ta không thể không phòng.”

Qua phủ Giang Lăng chính là kinh thành.

Hoàng đế vuốt ve ngọc rồng trong tay: “Khẩn cấp đưa tin chiến sự, sai Vinh Quốc Công, Tuyên Uy Tướng quân, Minh Uy Tướng quân, Định Viễn Hầu tới gặp Trẫm. Một Giao Ly nhỏ bé lại dám nhiều lần quấy nhiễu Đại Tề ta, Trẫm phải cho chúng xem xem sự lợi hại của cấm quân Đại Tề ta.”

...

Trở lại Bùi gia.

Bùi Tư Thông và Bùi phu nhân vừa ngồi xuống, Bùi Đại nãi nãi đã xông vào phòng.

“Phụ thân... những điều người Kim kia nói không phải là thật, phụ thân con không thể nào làm ra loại chuyện này, nhất định là Kim quốc và Giao Ly cùng nhau xúi giục...”

Bùi Đại nãi nãi khóc cả người run rẩy, không thể nào, thật sự không thể nào. Nếu như Chu gia muốn nương nhờ vào Giao Ly, nàng ta làm sao lại không biết gì cả, đệ đệ lúc đi cũng không nói gì với nàng ta.

Cái gì mà Hình Quốc Công...

Sắc mặt Bùi Tư Thông u ám: “Không chỉ như vậy, Giao Ly còn phong hai phủ cho hắn, hơn nữa đồng ý giao tây lộ Quảng Nam và đông lộ Quảng Nam cho hắn cai quản.”


Tây lộ Quảng Nam và đông lộ Quảng Nam đều là đất của Đại Tề, nhưng lai bị vua Giao Ly ban thưởng cho Chu gia, nực cười biết bao.

Bùi Tư Thông siết chặt nắm tay, ông ta hận không thể lập tức lên đường đến Quảng Nam, tự tay chém đầu Chu Diễm, có thân gia như vậy, ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt.

Bùi Đại nãi nãi nhũn cả người xuống.

Hạ nhân kinh hãi kêu một tiếng, lập tức tiến lên đỡ.

“Không thể nào,” Ngực Bùi Đại nãi nãi lạnh như băng, “Phụ thân con tại sao phải làm như vậy...”

Trên mặt Bùi Tư Thông hiện lên một tia cười nhạt: “Trước đây Chu Diễm từng oán hận với ta, Chu gia cũng là công thần khai quốc, mặc dù chức quan không cao nhưng theo Thái tổ nam chinh bắc chiến, trải qua mấy triều. Những thứ huân quý kia như phù dung sớm nở tối tàn, Chu gia lại vẫn sừng sững không đổ, Chu gia trả giá nhiều năm vất vả như vậy, chẳng lẽ không đổi được một cái tước vị.”

Khi đó ông ta cũng không để ở trong lòng.

Tước vị mà thôi, con cháu hậu bối nếu như chỉ có thể dựa vào tước vị mà sống, vậy thì cách ngày bại gia cũng sẽ không xa. Ông ta đời này chỉ có thể quản tốt chuyện đời này, bận tâm quá nhiều, ai biết sau khi nhắm mắt để lại cho con cháu là phúc hay họa.

Có lẽ Chu gia vì Đại Tề chết quá nhiều người, cuối cùng không bỏ được cái chấp niệm này.

Bùi Tư Thông nhìn Bùi Đại nãi nãi: “Con có phải còn định trở về Quảng Nam, xin tha thứ cho người nhà mẹ đẻ con không.”

Bùi Đại nãi nãi không biết nên làm thế nào, vẻ hoài nghi cuồn cuộn trong mắt nàng ta: “Chu gia là bị oan... đến Khánh Vương còn có thể bị oan... Chu gia là cái gì chứ... Phụ thân, người nghĩ xem nếu như năm đó không có Chu gia, Bùi gia... đã sớm không còn nữa, nếu người nghĩ đến phần ân tình này thì nên vì Chu gia...”

Bùi Đại nãi nãi vật lộn muốn cầu khẩn Bùi Tư Thông.

“Đủ rồi,” Bùi Tư Thông nghiêm mắt nhìn qua, “Ta thà người Bùi gia chết sạch, cũng không cần Chu gia tới cứu nữa. Bùi gia nợ Chu gia mạng người nhưng không thể đi theo Chu gia bán nước cầu vinh.”


“Nếu như con là con dâu của Bùi gia chúng ta, thì hãy một lòng hướng về Bùi gia, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với Chu gia, nếu không... đừng tưởng rằng ta không thể để trưởng bối trong tộc ra mặt hạ hưu thư.”

Hưu thư.

Thật sự mà bị hạ hưu thư rồi, nàng ta sẽ không phải là người Bùi gia nữa.

“Con nghĩ kỹ đi, đến lúc đó Bùi gia không thể che chở cho con nữa, con sẽ phải theo Chu gia cùng tiến cùng lui.”

“Không...” Bùi Đại nãi nãi mấp máy môi nhưng lại không nói ra lời, “Nhất định không phải như vậy...” Nàng ta không muốn như vậy.

Nàng ta muốn mọi thứ tốt đẹp, tất cả đều giống như trước đây.

Bùi gia còn phải niệm tình xưa của Chu gia, khắp nơi chiếu cố nàng ta, mà bây giờ trong nháy mắt tin dữ truyền tới, tất cả đều thay đổi.

“Lui xuống đi!” Bùi Tư Thông phân phó một tiếng, hạ nhân lập tức đỡ Bùi Đại nãi nãi lên.

Bùi Đại nãi nãi nhìn một cái, chỉ thấy Cố thị ngồi ở trên ghế.

Đó vốn là vị trí của nàng ta.

“Lão gia, phu nhân,” Quản sự cầm thiệp vào phòng, “Vinh Quốc Công đến rồi.”

Lang Hoa ngước mắt lên, huynh trưởng nhất định là tới vì Chu gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận