Dạo Bước Phồn Hoa

Từ Tùng Nguyên nghe được chuyện sứ thần Kim quốc, không chút suy nghĩ liền từ chối: “Ân sư, học sinh cảm thấy chuyện này còn phải thảo luận kỹ hơn.”

Lưu Cảnh Thần vốn đang vui mừng lập tức bị tạt một chậu nước lạnh.

“Đây là ý của Hoàng thượng.” Lưu Cảnh Thần trầm mặt xuống.

Từ Tùng Nguyên mím mím môi: “Ân sư, học sinh có thể thỉnh cầu... học sinh không thông thạo ngôn ngữ Kim quốc, càng không hiểu lễ nghi của bọn họ, sợ rằng sẽ làm mất mặt mũi ân sư.”

Lưu Cảnh Thần nhìn thấy vẻ mặt cố chấp của Từ Tùng Nguyên, người học sinh này của ông ta từ trước đến nay đều hết sức nghe lời, hôm nay là bị cái bệnh gì thế.

Từ Tùng Nguyên nói: “Hàn Lâm Viện có thông dịch quan, học sinh tiến cử Trần Lương Trần đại nhân của Lễ bộ.”

Trần Lương là lão quan viên đã hơn năm mươi tuổi, một lòng một dạ nghiên cứu các loại lễ nghi, để ông ta đi, rất nhanh sẽ đệ tấu chương lên triều đình, kể lể sứ thần Kim quốc đủ chỗ sai.

“Ngươi muốn khiến ta tức chết sao?” Lưu Cảnh Thần nói, “Nếu không phải nể tình ngươi là môn sinh của ta, sao ta lại tiến cử ngươi trước mặt Hoàng thượng, nhưng bây giờ ngươi lại không đi, kêu ta để mặt mũi ở đâu hả.”

Từ Tùng Nguyên không dám nói lời nào, nhưng đúng là ông ta không muốn đi, bởi vì Thái tử không phải người tốt lành gì. Năm đó Trấn Giang đánh trận, Thái tử tư thông với địch bán nước, Lang Hoa và người Cố gia suýt nữa thì chết ở Trấn Giang. Bây giờ ông ta nghĩ đến còn cảm thấy sợ, khi đó ông ta không giúp một tay, bây giờ cũng không thể làm trái lại.

“Ân sư,” Từ Tùng Nguyên nói, “Học sinh nghĩ người cũng đừng quản chuyện này, Hoàng thượng đã sớm phế Thái tử rồi, Kim quốc có muốn đưa phế Thái tử về hay không, đó là chuyện của Kim quốc, có liên quan gì đến chúng ta? Hơn nữa học sinh cho là phế Thái tử trở lại đối với Đại Tề chúng ta có trăm hại mà không có một lợi.”


“Ngày mai học sinh muốn dâng tấu chương, thỉnh cầu Hoàng thượng đừng nghênh đón phế Thái tử trở về nước. Phế Thái tử đã nạp Trắc phi ở Kim quốc, có thể thấy trong lòng không có Đại Tề, đón người như vậy trở về, sẽ chỉ sỉ nhục danh dự Đại Tề.”

Giống như năm đó nói đỡ cho Khánh Vương vậy, tính thối của Từ Tùng Nguyên lại tới rồi.

Sắc mặt Lưu Cảnh Thần khó coi: “Ra ngoài đi.”

Từ Tùng Nguyên ngẩng đầu lên.

Lưu Cảnh Thần lên giọng: “Ta bảo ngươi ra ngoài.”

Từ Tùng Nguyên lui xuống, Lưu Cảnh Thần ngồi ở trên ghế, hồi lâu không nói gì, Quản sự bên ngoài tiến lên: “Lão gia, nên trả lời người Từ gia thế nào.”

Gương mặt lạnh lùng của Lưu Cảnh Thần vốn đã dịu đi chút, nhưng giọng nói vẫn cứng nhắc: “Đem chuyện hôm nay nói cho lão phu nhân không thiếu một chữ. Nói với lão phu nhân, chuyện Từ gia ta không quản được nữa, kêu bà ta sớm chuẩn bị đi.”

Sớm chuẩn bị đi.

Sức nặng của bốn chữ này không nhẹ.

Lúc Từ lão phu nhân nghe lời này chỉ cảm thấy tim đập mạnh, tức giận xông lên đầu, một chưởng đập lên bàn thấp: “Nó không nghe ta đã đành, nhưng đến cả lời của Lưu tướng cũng không nghe.”


“Lưu tướng là ai? Người Hoàng thượng tín nhiệm nhất, lời của Lưu tướng đại biểu cho ý của Hoàng thượng. Vậy mà nó cũng dám phản bác, còn muốn tấu chương lên, đúng là sống tốt đẹp đủ rồi, lần này lại bị hạ chức quan, cũng đừng mong vào quan trường nữa.”

Ma ma quản sự vội khuyên: “Lão phu nhân bớt giận, chờ lão gia trở lại cẩn thận hỏi xem, lão gia nhất định sẽ...”

“Nhất định cái gì?” Từ lão phu nhân cười lạnh, “Sẽ nghe lời ta sao? Nó bây giờ đối đầu với ta khắp nơi, còn có Hàng thị đó nữa, càng ngày càng không ra gì, ta bị bệnh lâu như vậy, nó từng đến hầu hạ ta chưa? Con dâu nhà người khác đều ở trước giường mẹ chồng không ngủ không nghỉ, nó thì sao? Chỉ là mỗi ngày đến phòng ta hỏi mấy tiếng lấy lệ, trong lòng chỉ mong ta mau chết đi.”

Từ Cẩn Du bị đưa đến am, trong phòng bà ta càng ngày càng quạnh quẽ.

Ma ma quản sự nói: “Bằng không sai người đi đón Đại gia về.”

Nói thế nào Đại gia cũng là con trai trưởng phòng chính Từ gia, nếu như có thể ở đây có lẽ tâm tình của Hứa lão phu nhân sẽ khá hơn một chút.

“Nó?” Từ lão phu nhân không nhắc tới còn tốt, nhắc tới trong lòng như dầu sôi vậy, “Tóm lại vẫn là thứ không tim không phổi, không bẩm báo với gia đình đã theo người Cố gia đến Quảng Nam. Kể từ khi biết Cố thị kia là tỷ tỷ của nó, trái tim nó liền bay đến Cố gia rồi, nó cho là lão thái bà Cố gia cũng có thể coi nó là cháu trai sao?”

“Ta thật là không hiểu, rốt cuộc Cố gia cho bọn chúng uống thuốc gì, khiến cho bọn chúng quyết một lòng đi theo như vậy,” Trên mặt Từ lão phu nhân hiện lên một tia quái dị, “Chờ bọn chúng bị người Cố gia gài bẫy rồi, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.”

Tây lộ Quảng Nam đó không cẩn thận sẽ bỏ mạng, Khải Chi còn chưa cập quan, những năm này chẳng qua là chỉ đọc ít sách, bây giờ bên cạnh ngay cả người sai vặt cũng không có. Có lẽ bây giờ nó khóc muốn trở lại nhưng cũng không có cách nào, hoặc là... đã nhiễm bệnh dịch rồi.


Nếu thật sự là như vậy, e rằng Hàng thị sẽ không còn được gặp lại con trai của nàng ta nữa.

Muốn cầu một đứa con gái không có lương tâm trở lại, lại đưa đi đứa con trai cực nhọc lắm mới nuôi lớn được.

Từ lão phu nhân cười nhạt trong lòng: “Đó là con nối dõi ta không dễ gì mới cầu đến được cho nó, nhưng nó lại không biết tiếc phúc, cũng không cảm tạ cái người làm mẹ là ta từ đáy lòng. Ông trời từ trước đến nay đều công bằng, ngươi không có lương tâm thì sẽ thu hồi lại thứ đã cho ngươi.” Bà ta sẽ xem xem phu thê lão Đại đi theo Cố gia kia có thể rơi vào kết quả gì.

Từ lão phu nhân đang suy nghĩ, Từ Chính Nguyên tiến vào.

Nhìn thấy con trai thứ hai, sắc mặt Từ lão phu nhân tốt hơn chút.

“Mẫu thân,” Từ Chính Nguyên nói, “Hôm nay bên ngoài có chút náo nhiệt, con trai nói cho người nghe.”

Từ lão phu nhân nhướng mày: “Chuyện gì?”

“Sứ thần Kim quốc tới rồi,” Từ Chính Nguyên nói, “Mang tới ba mươi mấy xe cống phẩm.” Nghĩ tới đây ánh mắt Từ Chính Nguyên liền phát sáng, từ sau khi Từ Sĩ Nguyên bị bắt, ông ta đã rất lâu không vui vẻ như vậy rồi.

Nếu như hai nước mở thương thảo buôn bán, ông ta lại có thể nghĩ đủ cách kiếm một khoản.

Sắc mặt Từ lão phu nhân không vui vẻ gì.

Mặt Từ Chính Nguyên cứng đờ: “Có phải Đại ca lại làm cho mẫu thân tức giận không? Hiếu thuận thì phải thuận theo ý mẫu thân mới phải. Người không biết bên ngoài nói bóng nói gió thế nào đâu, con trai mỗi ngày đều nghe người khác nói... Quảng Nam sắp có chiến tranh rồi, cũng không biết Khải Chi rốt cuộc như thế nào.”


Quả nhiên.

Từ lão phu nhân nói: “Con nghe ai nói?”

“Phố lớn ngõ nhỏ đều đang đồn,” Từ Chính Nguyên nói, “Thương nhân trong kinh đến Quảng Nam đã trở lại, nói bên kia không thái bình, Chu gia hình như phản rồi.”

Từ lão phu siết chặt tay: “Con nói lại một lần nữa xem, Chu gia làm sao?”

Từ Chính Nguyên nhấn mạnh từng chữ: “Chu gia phản rồi, Bùi Khởi Đường lại không mang binh mã qua đó, sợ rằng sẽ thất bại ở Quảng Nam. Bây giờ cũng không biết triều đình sẽ làm thế nào, theo con biết quân đội đóng giữ ở đông lộ Quảng Nam và Phúc Kiến cũng không nhiều.”

Trong lòng Từ lão phu nhân nhất thời sáng lên, nếu như Bùi Khởi Đường bại ở Quảng Nam, ít nhất trong mấy năm sẽ không được thăng chức, Bùi gia cũng sẽ bị liên lụy.

Nếu Bùi Khởi Đường chết ở Quảng Nam thì sao?

Vậy thì càng tốt hơn.

Cố Lang Hoa vừa gả vào Bùi gia đã ở goá, bên cạnh lại không có con cái chăm sóc, tương lai cuộc sống ở nhà chồng có thể tưởng tượng được.

Từ Chính Nguyên hình như cũng dự liệu được sự suy bại của Bùi gia và Cố gia: “Con trai sẽ nghe ngóng tin tức bên ngoài... chỉ sợ Đại ca không qua được bước ngoặt này, còn nghĩ tới Bùi Cố thị kia. Nghe nói Chu gia và Bùi gia xích mích cũng là vì Bùi Cố thị ở giữa gây chia rẽ, Bùi gia mới một lòng muốn tranh cao thấp với Chu gia ở Quảng Nam... Con trai sợ nhà chúng ta cũng sẽ bị liên lụy, tuy nói có thể là một mình Đại ca không nghĩ thấu, nhưng chúng ta cuối cùng cũng không tách ra được...”

Ánh mắt Từ Chính Nguyên lóe lên, lỡ Từ Sĩ Nguyên và Hứa thị nói là sự thật, Bùi Khởi Đường kia là con của Khánh Vương thì nên làm thế nào? Ông ta phải nghĩ đủ cách vạch rõ quan hệ với Cố gia và Bùi gia, tránh bị liên luỵ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận