Dạo Bước Phồn Hoa

Vết máu ngoài thành còn chưa kịp lau sạch, quân lính thủ thành đều là thần sắc uể oải, những thương nhân kia không khác gì cá chạch, sau khi vào thành tản đi khắp nơi, chớp mắt đã không thấy đâu cả. Không dễ gì mới bắt được mấy thương nhân Tây Hạ, nhưng những người này lại nâng văn thư hai nước kết thân qua lại ra quỳ xuống đất nói ra một chuỗi lời bọn họ nghe không hiểu, chỉ cần bọn họ tiến lên bắt, những người đó lập tức gào thét bi thương.

Trừ phi cứ như thế mà quyết liệt bắt lấy, nếu không không có cách nào đuổi bọn họ ra ngoài được.

Tất cả vừa mới yên ổn lại.

Mấy người đột nhiên xuất hiện ở trước cổng thành, binh lính giữ cổng lập tức đè cương đao bên hông xuống, định miệng hỏi, một người trong đó lấy lệnh bài bên hông ra.

Trên lệnh bài đúc bằng đồng, đắp hai con bàn long, bên trên viết một chữ “Chu” lớn.

Binh lính giữ cổng quỳ xuống.

Chu Tử An đi tới cúi người nhặt một hòn đá trên mặt đất, đưa máu trên đá ghé vào miệng liếm thử, dù hắn không biết đây là máu gì, nhưng nhất định không phải là máu người, hắn đi theo phụ thân đánh trận nhiều như vậy, máu người là như thế nào, hắn có thể ngửi ra được.

Đây hiển nhiên là một mưu kế, lúc tướng lĩnh cổng thành chẳng thể đề phòng, thừa dịp lộn xộn chui vào trong thành.

Đây không phải là nước cờ vẻ vang gì.

Bùi Khởi Đường giống như bọn họ trước đó dò xét được vậy, thích thắng vì đánh bất ngờ, những người dưới tay hắn hàng năm dưới sự truy bắt của triều đình, luyện được một thân bản lĩnh chạy trốn, nhưng có thể làm gì?

Chu Tử An khẽ mỉm cười, chẳng phải là vẫn rơi vào cạm bẫy của bọn chúng sao. Hắn sở dĩ đến Bùi gia tìm tỷ tỷ, chính là muốn để cho Bùi gia biết, bọn chúng không muốn để cho Bùi Khởi Đường tới Quảng Nam.

Thật ra thì bọn chúng đã sớm chuẩn bị xong, muốn đợi trận đại chiến này.


Bùi gia rời khỏi Quảng Nam lâu như vậy, sớm đã không biết tình hình Quảng Nam bây giờ rốt cuộc như thế nào, cho là dựa vào quan hệ cũ của Thái hậu và Bùi gia trước đây là có thể tạo phản ở Quảng Nam, nghĩ cũng quá dễ dàng rồi.

Lần này bọn chúng nhất định phải đánh thắng trận, như vậy hắn có thể xin phụ thân cầu thân với Tam Nương, nghĩ tới đây, trong lòng Chu Tử An lại nhảy nhót.

Chờ đợi lâu như vậy, Chu gia cuối cùng nên trở mình rồi, để cho người Đại Tề biết, Chu gia rốt cuộc là người thế nào.

...

Kinh thành.

Giờ mão mỗi ngày Lang Hoa đều sẽ đúng hẹn đi tới phủ Công chúa Phúc An.

Tề Ngọc Song đang nói chuyện với nữ sứ Tây Hạ, thấy Lang Hoa tới lập tức cười: “Lang Hoa, mau tới đây ngồi đi.”

“Nghe nói hôm nay Vương phi sẽ đến.” Lang Hoa cười đi tới.

Trong viện đều treo đèn lồng màu đỏ, xem ra là muốn người một nhà ăn bữa cơm đoàn viên.

Tề Ngọc Song chu miệng, nhìn nữ sứ bên cạnh, nữ sứ lập tức dẫn người lui xuống.

“Ta không muốn cho mẫu thân tới đây,” Tề Ngọc Song ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo của Lang Hoa chiếu bóng dáng nàng, trên mặt đầy nụ cười, nhìn hết sức xinh đẹp, nhưng so với hai ngày trước vẫn thiếu cái gì, “Lang Hoa muội...”


Tề Ngọc Song không tiếp tục nói hết.

Lang Hoa có chút kỳ quái: “Sao thế?”

Mặt Tề Ngọc Song đỏ lên: “Mẫu thân ta gần đây vô cùng kỳ lạ, kêu ta học cái đó, mỗi lần tới đây đều lải nhải, trước đây mẫu thân cũng không như thế, hôm qua nói dứt khoát, bảo ta theo muội học chút...”

“Học cái gì?”

Tề Ngọc Song ấp a ấp úng như vậy, Lang Hoa nhất thời không hiểu.

Tề Ngọc Song cắn cắn môi, không dễ gì mới hạ quyết định: “Làm sao mới có thể phu thê hoà thuận.” Nói xong mấy câu này, mặt Tề Ngọc Song đã đỏ bừng lên.

Ngay cả Lang Hoa cũng không khỏi xấu hổ, hai cô gái nhìn nhau một cái lại cười.

Tề Ngọc Song nói: “Thật ra thì ta cũng không muốn những thứ này, đây chuyện là thông gia hai nước, Lý Mặc đó có lẽ chỉ xem ta là Công chúa Đại Tề, ta cũng chỉ xem hắn là Hoàng đế Tây Hạ, nói trắng ra cho dù là nhà bình thường còn có thiếp thất, đừng nói là vua của một nước. Công chúa Đại Tề, hoàng hậu Tây Hạ, đều là cái danh tiếng... những thứ khác... cũng không thể cưỡng cầu.”

Lang Hoa kéo tay Tề Ngọc Song, Ngọc Song đang xuất hiện khủng hoảng trước khi xuất giá.

“Muội đừng để ý...” Tề Ngọc Song cười nói, “Ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi.” Thật ra thì lúc mẫu thân nói những lời này, trong lòng nàng cũng hâm mộ Lang Hoa, có thể có một mối nhân duyên tốt, tìm được một phu quân thương yêu mình khó khăn đến nhường nào. Đây là nguyện vọng và phúc khí lớn nhất của một nữ nhân.

Nhưng nàng là Công chúa hoà thân, là có mục đích gả vào Tây Hạ, không nên trông đợi như vậy, nếu không cuộc sống tương lai sẽ càng khó chịu hơn.


“Ta nói cho tỷ biết,” Lang Hoa nói, “Ta cũng sợ hãi.”

Ánh mắt Lang Hoa lóe lên: “Ta cũng sợ sống mấy năm, Bùi Khởi Đường đối với ta sẽ không giống như như bây giờ nữa, nói không chừng hắn cũng sẽ nạp thiếp.” Tương lai lỡ hắn thật sự ngồi lên vị trí kia, hậu cung nhất định sẽ phải dồi dào, từ cổ chí kim chưa có Hoàng đế nào chỉ có một nữ tử.

Tề Ngọc Song không ngờ Lang Hoa cũng sẽ sợ.

Lang Hoa cười nói: “Ngày thành thân ta còn hối hận, trong lòng cảm thấy không có chỗ dựa, nhất thời cảm thấy không bằng ở nhà đi, ở nhà mẹ đẻ bất luận sau này ta làm gì, tổ mẫu và phụ thân đều sẽ ủng hộ ta.”

Tề Ngọc Song cảm động lây gật đầu.

Lang Hoa nói: “Nhưng sau khi gả qua lại rất tốt, trưởng bối Bùi gia đều yêu quý ta, Bùi Khởi Đường cũng thật lòng đối xử với ta, tương lai sẽ như thế nào ai mà biết được, cho dù là nghĩ vỡ đầu, cũng không có đáp án.”

“Nhất định muốn ta nói thì chính là cứ thật lòng đối đãi đi, có thể có được tất nhiên là phúc, không có được tương lai cũng sẽ không hối hận.”

Tề Ngọc Song cẩn thận suy nghĩ, trong lòng bỗng nhiên thoải mái rất nhiều, hoá ra người người đều giống nhau.

Đúng vậy, ai có thể nhìn thấy sau này chứ.

Tề Ngọc Song cười ra tiếng: “Muội bây giờ có phải đặc biệt muốn ta xuất giá sớm chút, như vậy muội có thể đi Quảng Nam tìm Bùi Tứ gia rồi không.”

Lang Hoa giơ tay ra cù Tề Ngọc Song: “Đúng rồi, ta chính là muốn tỷ sớm gả đi chút, như vậy ta sẽ bớt phiền toái.”

Tề Ngọc Song vừa tránh vừa cười.

Mặc dù Lang Hoa lo lắng cho Bùi Khởi Đường, nhưng cũng không nỡ bỏ rơi Ngọc Song, nàng hy vọng Tề Ngọc Song có thể hạnh phúc. Lý Mặc là người từng chịu khổ, hẳn sẽ hiểu quan tâm và quý trọng người bên cạnh, chỉ hy vọng Ngọc Song có thể trở thành người bên cạnh hắn.


Mười sáu tháng năm, đội ngũ đưa dâu Công chúa Phúc An chính thức lên đường, Lang Hoa cố nén nỗi buồn xa cách, nhưng không nhịn được mà thương cảm.

Thái hậu cũng than thở: “Thật là lời cho Tây Hạ, đưa một Đông Bình qua còn chưa đủ, hôm nay lại thêm Ngọc Song. Mấy đứa bé ngoan bên cạnh Ai gia, từng người đều bị người Tây Hạ cưới đi, Đông Bình chính là có con mắt tinh tường, sớm biết hẳn là nên đưa...”

Thái hậu nói tới đây không nói nữa.

Lang Hoa biết Thái hậu là chỉ tỷ muội Tề Ngọc Hoàn, những nữ quyến phạm tội kia bây giờ đều đang bị nhốt trong nhà, do tông thất trông nom. Trang vương phi và Trắc phi không cần phải nói, đời này đừng hy vọng được ra ngoài, nữ tử trẻ tuổi như Ngọc Hoàn khả năng sẽ bị Hoàng thượng ban hôn, nhưng cũng không ban đến nhà tốt lành gì cả.

Không có ai muốn cưới một tội nhân, có thê tử như vậy, đời này cũng đừng trông chờ sẽ có tiền đồ tốt.

Thái hậu đưa hộc hoa cho Lang Hoa, Lang Hoa đặt ở trên bàn thấp.

Thái hậu nói: “Định lúc nào lên đường?”

Lang Hoa bưng ly trà cho Thái hậu: “Qua hai ngày nữa.”

Thái hậu tính toán: “Đồ đều chuẩn bị xong cả rồi chứ?”

Lang Hoa gật đầu.

“Chỉ còn mỗi lão thái bà ta ở trong cung rồi,” Thái hậu đột nhiên cảm thấy cô đơn, đúng là càng già càng sợ quạnh quẽ, bà ta đã quen Lang Hoa thỉnh thoảng vào cung với bà ta rồi, “Hy vọng chuyện này nhanh kết thúc... Có điều đến lúc đó, các ngươi lại phải chuyển đến Quảng Nam rồi.”

Thái hậu vừa dứt lời, Trình nữ quan đi vào bẩm báo: “Thái hậu nương nương, vừa rồi bên Cần Chính Điện truyền tin tức tới, Kim quốc phái sứ thần tới rồi.”

“Cái gì?” Thái hậu ngước mắt lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui