Dạo Bước Phồn Hoa

Lang Hoa ở trong phòng chuẩn bị y phục và đồ dùng cho Bùi Khởi Đường mang đến Quảng Nam, chất đầy cả hai rương.

“Có phải không cần mang nhiều như vậy không?” Lang Hoa quay đầu hỏi Hàn Yên.

Hàn Yên cười: “Dù sao có người đi cùng, đừng nói là hai cái rương, cho dù bốn cái cũng mang được.”

Lang Hoa suy nghĩ một chút vẫn là sắp xếp lại hai cái túi nhỏ, như vậy để cho Bùi Tiền mang bên mình càng tiện hơn, đồ mang càng nhiều, đối với hắn mà nói sẽ càng phiền toái. Thật ra thì nàng nên đi cùng Bùi Khởi Đường, nhưng trước mắt Ngọc Song vẫn chưa rời khỏi Đại Tề, trong kinh cũng có một đống chuyện vặt vãnh, nàng cũng không yên tâm già trẻ lớn bé hai nhà.

Chuyện Quảng Nam lại không chờ được ai, qua mấy tháng nữa thời tiết sẽ nóng lên, chướng dịch sẽ lan tràn, tốt nhất là có thể tốc chiến tốc thắng.

“Đại nãi nãi đang quỳ ở cửa phòng phu nhân, nghe nói người Chu gia đến nhà chỉ nói mấy câu với Đại nãi nãi, ngay cả chỗ phu nhân cũng không đến.”

Đây là thái độ của người Chu gia, bất kể như thế nào từ nay về sau cũng cắt đứt quan hệ.

Chu gia không hổ xuất thân võ tướng, làm việc hết sức sạch sẽ gọn gàng, bỏ mặc như vậy mà đi, bất kể Bùi Đại nãi nãi làm gì, phiền toái đều là người Bùi gia.

A Quỳnh bưng trà lên nói: “Đến thái phu nhân cũng kinh động, hạ nhân trong phòng Đại nãi nãi đều đang ầm ĩ nói lung tung.”

Tiêu ma ma khẽ lắc đầu một cái, ra hiệu cho A Quỳnh đừng nói nữa.

Lang Hoa ngẩng đầu lên: “Có phải là đang nói ta không, vừa mới vào nhà đã làm bất hoà hai nhà Chu, Bùi.” Nàng suy nghĩ một chút cũng chính là lời như vậy. Nếu như không trách nàng, chẳng lẽ lại muốn tranh luận với trưởng bối Bùi gia sao.

...

Trước cửa phòng Bùi phu nhân, Bùi Đại nãi nãi khóc đến trắng bợt môi, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

Bị gió lạnh thổi một cái, Bùi Đại nãi nãi run lẩy bẩy.


“Đại tẩu đừng đẩy chuyện này lên người Lang Hoa, đi Quảng Nam là ý của ta.”

Giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền tới, Bùi Đại nãi nãi kinh ngạc xoay người, Bùi Khởi Đường đứng ở đó.

Trên mặt Bùi Đại nãi nãi đầy vẻ oán hận: “Tại sao?”

Bùi Khởi Đường nhướng mày, vẻ mặt rất lãnh đạm: “Đại tẩu đã từng khuyên Chu gia chưa, đừng quá tham lam, làm một tướng quân phòng thủ biên cương cho tốt.”

Bùi Đại nãi nãi rùng mình một cái.

“Quảng Nam hằng năm đều thiếu tiền, Mã Ngạn tố cáo lên triều đình rồi, vừa rồi ở trong nha môn, còn có người hỏi ta có biết cái gì là tiền trấn khố hay không.”

Bùi Đại nãi nãi há miệng, tiền trấn khố chính là giữ lại tiền đồng, không còn lưu thông trên phố, nàng ta từng nghe nói đôi câu vài lời, nhưng không để ở trong lòng.

Bùi phu nhân trong phòng nghe được âm thanh cũng đi ra cửa.

Nhìn thấy hai con trai đứng ở trong sân.

Bùi Khởi Đường cao lớn đứng ở đó, mang trên mặt mấy phần uy nghiêm khiến cho người ta kính sợ, Đại gia vội vàng tới tỏ ra có chút luống cuống.

So sánh mới thấy, cao thấp lập tức hiện rõ.

Bùi phu nhân có chút hiểu tại sao lão gia lại thích Bùi Khởi Đường như vậy, cũng bằng lòng đem tất cả đặt lên người Bùi Khởi Đường.

Bùi Đại nãi nãi nói: “Đó nhất định là lời đồn... Chu gia chúng ta ở Quảng Nam nhiều năm như vậy, không hề tham lam, những võ tướng kia vốn là tình nguyện qua lại với Chu gia...”

“Những chuyện này không liên quan đến ta,” Bùi Khởi Đường lãnh đạm, “Cũng không có liên quan đến Bùi gia.”


Cho nên nên giải thích thế nào là chuyện của Chu gia.

Bùi Đại nãi nãi hốt hoảng nhìn Bùi Đại gia lắc đầu: “Ta cũng không biết... ta cũng không rõ.”

Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Tính tình Lang Hoa tốt, nhưng ta từ trước đến nay không dễ nói chuyện, trong nhà truyền ra lời gì, ta đều để ở trong lòng.”

Cả người Bùi Đại nãi nãi giống như mất sức ngồi trên mặt đất, Bùi Khởi Đường là muốn đi Quảng Nam, đắc tội với hắn, lỡ hắn ở Quảng Nam bắt được thóp của Chu gia, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.

Bùi Khởi Đường xoay người rời đi, đi thẳng tới phòng Lang Hoa.

Tiêu ma ma và A Quỳnh, A Mạt thấy vậy lập tức lui xuống.

Lang Hoa vừa định tiến lên hỏi, lại bị Bùi Khởi Đường lập tức ôm vào lòng.

“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường thấp giọng nói, “Đồ đã giúp ta thu dọn xong rồi?”

Lang Hoa gật gật đầu: “Chàng đến chỗ phu nhân à? Cần gì phải đi nói, dù sao...” Hắn không nên chú ý tới những chuyện nhỏ nhặt trong nhà này.

“Ta không muốn để cho nàng chịu uất ức, không muốn những hạ nhân kia trách móc nàng,” Bùi Khởi Đường nhẹ giọng nói bên tai Lang Hoa, “Đây vừa vặn là chuyện ta có thể làm.”

Cái ôm của Bùi Khởi Đường rất ấm áp, hơi thở ấm nóng bao phủ cả người nàng, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng an toàn và kiên định.

“Khởi Đường,” Lang Hoa đặt tay lên mu bàn tay Bùi Khởi Đường, tim nàng đập rộn không ngừng, trên mặt nhuộm một tầng quyến rũ, “Chàng đi Quảng Nam phải cẩn thận, ta muốn sớm nhìn thấy chàng.”

Bùi Khởi Đường cúi đầu xuống, hôn vào má Lang Hoa: “Thật ra ta đã không muốn đi nữa rồi.”


Lang Hoa không khỏi cảm thấy buồn cười, Bùi Khởi Đường không nên là người như vậy.

Bùi Khởi Đường đưa tay ra nghịch đai áo trên eo Lang Hoa, từ sau lần trước nằm mơ bị hắn cởi y phục ra, đôi tay kia của hắn liền không đứng đắn được nữa.

“Chờ chúng ta gặp lại, có phải nàng đã trưởng thành rồi không.”

Một tiếng nỉ non truyền tới, Lang Hoa chỉ cảm thấy trái tim giống như mặt hồ bị va vào một cái, lập tức nổi lên gợn sóng.

Thật ra nàng không nhớ, kiếp trước rốt cuộc là lúc nào mới có kinh nguyệt.

“Trước đây lúc lão thái thái nói, ta còn không thấy có vấn đề gì, nhưng không ngờ... hoá ra lại khó như vậy, thảo nào còn bắt ta cam đoan nhiều lần.”

Lang Hoa ở trong lòng Bùi Khởi Đường bật cười.

...

Trong hoàng cung.

Ninh Vương ngước mắt lên cố gắng nhìn mặt trời trên đỉnh đầu.

Đã qua lâu như vậy, nên có tin tức rồi.

“Vương gia,” Một âm thanh vang lên trong bóng tối, cung nhân đứng ở nơi không ai nhìn rõ mặt, “Người cứ đợi chút đi, lần này nhất định sẽ đưa người ra ngoài được.”

“Bùi Khởi Đường đã đi chưa?”

“Đã đi rồi, hôm qua lên đường đến Quảng Nam.”

“Xem ra Chu gia không quên ước định với Bổn vương.”


Ninh Vương khẽ động môi, lần này hắn không chỉ là muốn đi ra ngoài, hắn còn phải ngồi lên cái vị trí kia, Bùi Khởi Đường muốn Quảng Nam, nhưng chưa từng nghĩ ở Quảng Nam có một phần đại lễ đang chờ. Quan trọng nhất chính là, chờ Bùi Khởi Đường hoàn hồn, thiên hạ đã sớm thay đổi rồi.

“Hy vọng Chu gia có thể kéo dài thêm.” Kéo Bùi Khởi Đường ở đó không thể thoát thân.

...

Quảng Nam.

Đội ngũ đã xếp thành hàng dài trước cổng thành, quan binh giữ cổng đứng yên không nhúc nhích, bất luận ai tới nói gì, nhất loạt không chịu cho qua.

Phùng sư thúc cảm thấy đã không thể kéo dài thêm nữa.

Còn như vậy nữa, Công chúa Phúc An sẽ sắp rời khỏi Đại Tề rồi, những thương nhân Tây Hạ này cũng sẽ tản ra theo, không có những người Tây Hạ này, tình cảnh cũng không đủ náo nhiệt, cũng không có gì hay để xem nữa.

Phùng sư thúc đang suy nghĩ, ba cái đuôi lập tức đi tới.

Cố Bỉnh Chi tiến lên phía trước nói: “Sư phụ, chúng ta nên làm thế nào?”

Phùng sư thúc liếc mắt: “Đừng có gọi loạn, ai là sư phụ của các ngươi, ta không có đồ đệ như vậy.”

Ông ta cho là đi tới Quảng Nam sẽ vứt được mấy tên ngốc này lại, ai biết bọn chúng lại xuất hiện ở khoang thuyền, sau khi nhìn thấy ông ta giống như gặp người thân vậy, lập tức bám lấy ông ta.

Hừ, không biết xấu hổ, đây là lần đầu tiên ông ta gặp người còn không biết xấu hổ hơn ông ta, hơn nữa lại những ba đứa.

Đúng, không biết xấu hổ.

Phùng sư thúc bỗng nhiên nghĩ ra một ý hay.

“Đi mắng bọn chúng,” Phùng sư thúc chỉ quan binh giữ cổng, “Mắng đến khi nào bọn chúng mở cổng mới thôi.”

Từ Khải Chi ngẩn người ra, cái này có thể được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui