Dạo Bước Phồn Hoa

“Tiệc rượu đã chuẩn bị xong rồi,” Cố Tứ thái thái đi vào nói, “Không thể để cô gia đói bụng được.”

Thời gian qua thật nhanh, chỉ mới nói mấy câu đã đến giờ dùng cơm, sau khi ăn cơm xong bọn họ phải trở về Bùi gia.

Lang Hoa kéo tay Cố lão thái thái vô cùng không nỡ.

“Chúng con còn chưa nói chuyện với tỷ tỷ.”

Ở cửa truyền tới tiếng huynh đệ Cố thị, Cố Chiêm Lâm và Cố Bỉnh Chi đi vào.

Cố Chiêm Lâm nói: “Mẫu thân không cho phép chúng con tới, chúng con cũng không phải là trẻ con, làm sao cản trở tỷ tỷ và tổ mẫu nói chuyện được.”

Lang Hoa không nhịn được cười, hoá ra có người còn ấm ức hơn nàng.

Lang Hoa nói: “Tỷ mang ít đồ cho các đệ.”

Cố Chiêm Lâm và Cố Bỉnh Chi nghe lời này ánh mắt phát sáng.

Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường, Bùi Khởi Đường nói: “Đều để ở trong phòng khách, các đệ tìm Bùi Tiền để nhận, mỗi người một phần.”

Trên mặt huynh đệ Cố thị là vẻ vui mừng, vốn là đứng lên định chạy ra ngoài, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ do dự, Cố Chiêm Lâm muốn nói lại thôi.

“Lang Hoa,” Cố lão thái thái cười nói, “Khải Chi cũng tới rồi, ta hỏi giúp một câu, có phần của Khải Chi không.”

Lễ vật lại mặt đều là Bùi gia chuẩn bị, Bùi Khởi Đường sớm đã sai người đi sắp xếp. Lang Hoa cũng không hỏi, lễ vật tặng cho bọn Bỉnh Chi rốt cuộc là gì, có của Từ Khải Chi hay không, Lang Hoa không biết gì cả.


Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười: “Ta chuẩn bị ba phần, đều giống hệt nhau.”

Bùi Khởi Đường nói xong, ánh mắt huynh đệ Cố thị lập tức sáng lên, suýt nữa thì reo hò.

Lang Hoa biết ba người Từ Khải Chi và Cố Bỉnh Chi, Cố Chiêm Lâm mấy ngày nay luôn chơi với nhau, nhưng không ngờ tổ mẫu cũng nói giúp Từ Khải Chi.

Hai ngày nàng không có ở đây Cố gia đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cố Chiêm Lâm và Cố Bỉnh Chi chạy ra ngoài, Cố Tứ thái thái vội ngăn lại: “Ăn xong cơm hãy đi, các con vội cái gì.”

“Để cho bọn chúng đi đi,” Bùi Khởi Đường cười nói, “Ăn cơm rồi, lễ vật kia cũng không dễ gỡ ra đâu.”

Lần này Lang Hoa cũng không khỏi tò mò, rốt cuộc Bùi Khởi Đường đã chuẩn bị cái gì.



Từ Khải Chi ở bên ngoài nóng lòng chờ, thấy huynh đệ Cố thị vui mừng đi ra, cũng biết ít ra tỷ tỷ ở Bùi gia cũng không chịu ấm ức gì, nếu không với tính tình của Cố Bỉnh Chi đã sớm biểu hiện trên mặt rồi.

“Thế nào rồi?” Từ Khải Chi tiến lên phía trước nói.

Cố Bỉnh Chi từ trước đến giờ không nhịn được, nói hết tất cả mọi chuyện một lần, sau đó vỗ vỗ vai Từ Khải Chi: “Đệ cũng có quà đấy, chúng ta mau đến phòng khách lấy đi, xem xem là cái gì.”

Không ngờ còn có phần của hắn, trong lòng Từ Khải Chi không đè nén được sự vui sướng, bất kể là thứ gì đều khiến cho hắn vô cùng vui sướng.

Đáp lễ của Bùi gia là cho người thân nhà mẹ đẻ của tỷ tỷ, nhưng bây giờ còn tính cả hắn vào đó, nghĩ tới đây, mũi Từ Khải Chi hơi cay cay.

“Ôi chao, đừng có lần chần ở đây nữa, mau đi thôi!”

Ba người tựa như một trận gió chạy đến phòng khách, Bùi Tiền thoải mái đứng một bên, thấy mấy vị cữu gia lập tức nghênh đón: “Ba vị cữu gia tới rồi.”

“Lễ vật đâu?” Cố Bỉnh Chi nói, “Tỷ phu nói đã chuẩn bị lễ vật cho chúng ta.”

“Lễ vật không đặt ở đây được,” Bùi Tiền cười rạng rỡ, “Ba vị phải theo ta ra vườn.”

Ba người nhìn nhau, càng cao hứng hơn.

Không đặt trong phòng được, vậy nhất định là vật sống.

“Có phải là ngựa không?” Cố Bỉnh Chi hỏi trước.

“Không phải,” Bùi Tiền nói, “Là thứ ba vị cữu gia trước đây chưa từng có được.”

Vậy sẽ là cái gì? Mấy thứ như roi ngựa, cung tên bọn họ đều đã có, nếu như không phải là ngựa còn có thể có vật sống gì thích hợp tặng cho con trai.


Mấy người đang suy nghĩ, Bùi Tiền dẫn đường bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng tránh sang bên cạnh, thân thủ rất linh hoạt.

Huynh đệ Cố gia vẫn đi về phía trước, nhưng Từ Khải Chi lại phát hiện không đúng, đang định mở miệng kêu một tiếng, chỉ cảm thấy chân bị người ta đạp một cái, lực đạo kia không nặng lắm, nhưng đủ để cho cả người hắn mất bằng, hắn không kịp giữ trọng tâm, cả người ngã ra phía sau, ngã mạnh xuống đất.

“Ôi chao.”

Giọng Cố Chiêm Lâm và Cố Bỉnh Chi cũng truyền tới, hai người gần như đồng thời ngã xuống đất.

Ngay sau đó một khuôn mặt trách móc xuất hiện ở trước mặt bọn họ: “Không chịu được ngã như vậy, làm sao mà học người ta đánh nhau,” Nói rồi, ông ta vểnh vểnh râu dưới cằm lên, “Mau đứng lên, lại lần nữa đi, lúc nào ngã dễ coi thì lúc ấy ta sẽ thả cho các ngươi về nhà.”

Tiểu lão đầu chống nạnh mặt đầy vẻ đắc ý, đợi ba người đứng lên, sau đó vỗ vỗ tay: “Mau lên, nào, đừng có lãng phí thời gian.”

Cố Bỉnh Chi xông lên trước, sau đó là Từ Khải Chi và Cố Chiêm Lâm.

Trong nháy mắt, ba người lại bị quăng xuống đất.



Ma ma quản sự vào phòng thấp giọng bẩm báo.

Cố Tứ thái thái kinh ngạc nhìn Bùi Khởi Đường, có mấy lời muốn hỏi, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Nếu như bà hỏi sao lại an bài như vậy, há không phải là không tín nhiệm cô gia sao.

Cố lão thái thái đứng dậy: “Đi thôi, ăn cơm rồi, các con nhân lúc trời còn sáng mà về.”

Lang Hoa đỡ Cố lão thái thái đi tới phòng khách, nhân lúc Cố Tứ thái thái và Cố lão thái thái nói chuyện, Lang Hoa lập tức kéo tay áo Bùi Khởi Đường: “Rốt cuộc chàng chuẩn bị cái gì thế? Ba đứa nó đi lâu như vậy còn không thấy bóng dáng đâu cả.” Tứ thẩm lại đầy vẻ lo lắng.

Bùi Khởi Đường nói: “Hôm qua, ba đứa nó ở thư viện đánh nhau với công tử của Diêu thị lang một trận.”

Lang Hoa nhíu mày, công tử của Diêu thị lang Hộ bộ, kiếp trước nàng không có ấn tượng gì.


Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Hai huynh đệ Diêu gia một người nhậm chức ở Hộ bộ, luôn quản giáo Chú Tiền Giám ở Giang Tây, vị thiếu gia Diêu gia kia thường ngày cũng rất ngang tàng. Có lẽ là nghe được mấy lời nói nhảm gì, nói đến chuyện Cố gia và Từ gia, đám Từ Khải Chi và Chiêm Lâm giận lên liền đánh nhau với Diêu thiếu gia. Đánh tập thể, lại đang trong thư viện, mặc dù ba người không có kinh nghiệm gì nhưng cũng không chịu thiệt.”

Chuyện Cố gia và Từ gia chính là thân thế của nàng.

Họ là huynh đệ của nàng, nghe được lời như vậy đương nhiên sẽ tức giận, cho nên cái này cũng không trách được bọn họ.

Bùi Khởi Đường nói: “Con trai đánh nhau cũng là chuyện bình thường, có điều có lúc, trừ phải học đánh nhau như thế nào, còn phải biết chịu đòn thế nào.”

Lời như vậy Lang Hoa vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, có điều có tấm gương của Bùi Khởi Đường này dựng ở đây thì không ai có thể nghi ngờ được, những thứ này vốn chính là sở trường của hắn.

Lang Hoa nói: “Chàng bảo ai đến dạy bọn chúng?”

Bùi Khởi Đường mỉm cười: “Phùng sư thúc.”

Mặc dù Lang Hoa rất đồng tình với hoàn cảnh của ba người hôm nay, có điều tương lai bọn chúng sẽ biết, sự sắp xếp hôm nay của Bùi Khởi Đường là thứ người ngoài cầu cũng không cầu được.

“Ba vị thiếu gia trở lại rồi,” Ma ma quản sự ở cửa bẩm báo một tiếng, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.

Vừa thấy, Lang Hoa suýt nữa cười ra tiếng, ba người mặc dù đã rửa ráy thay y phục, nhưng vẫn rất lấm lem nhếch nhác.

Đúng là nhếch nhác.

Người trong phòng cũng nhìn ra ngay.

Cố lão thái thái cười nói: “Làm sao thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui