Dạo Bước Phồn Hoa

Lang Hoa ngồi trên giường, thuận tay sờ một cái, trên đệm rải rác toàn là táo và đậu phộng.

Sau một hồi náo nhiệt, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.

Lang Hoa đang cảm thấy kỳ quái, chỉ nghe thấy hỉ nương ho khan một tiếng: “Tứ gia, trong tay ngài cầm hai cái cẩn*, giờ phải mở khăn đội đầu của tân nương chứ.”

*Cẩn: là quả bầu, bổ quả bầu làm đôi, tân lang tân nương mỗi người cầm một nửa rót rượu mời nhau trong lễ thành hôn.

Nữ quyến trong phòng không nhịn được bật cười.

Lang Hoa đang tò mò rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì giọng của Bùi Khởi Đường từ bên cạnh truyền tới: “Hoá ra phải mở khăn đội đầu trước, ta còn tưởng rằng phải uống rượu hợp cẩn trước.”

“Tứ ca ca không vén khăn đội đầu lên thì uống rượu thế nào? Tứ tẩu còn không căng thẳng, sao sắc mặt huynh lại thay đổi cả rồi.”

Mặc dù Lang Hoa không nhìn thấy nhưng đã cảm nhận được sự căng thẳng và luống cuống của Bùi Khởi Đường, hoá ra hắn cũng có lúc như vậy, không phải là gặp phải chuyện gì cũng có thể dửng dưng.

Tâm trạng vui vẻ, mong đợi dường như lấp đầy nàng, đang lúc nàng không tự chủ được mỉm cười, trong đầu chợt nghĩ tới một giọng nói.

“Sai lầm lớn nhất của hắn chính là lấy ngươi, mới có thể rơi vào kết quả như vậy.”

Lang Hoa không tự chủ được rùng mình một cái.

“Lang Hoa.”

Lang Hoa chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên sáng lên, khăn đội đầu đỏ đỏ trên đầu đã bị khều xuống.

Nàng ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn thấy ánh mắt trong veo của Bùi Khởi Đường, không khí vui mừng và tiếng cười vui vẻ cũng đập vào mắt, khiến cho giọng nói trong đầu vừa rồi biến mất tăm.

“Nàng không sao chứ?” Bùi Khởi Đường nhẹ giọng hỏi, vừa rồi hắn thấy rõ ràng Lang Hoa run lên, hẳn là có chỗ nào không thoải mái, nên không cần biết đúng sai, vén khăn đội đầu lên.

Lang Hoa lắc lắc đầu thấp giọng nói: “Không sao.” Vốn định nói thêm mấy câu, nhưng cảm giác được vô số ánh mắt rơi trên người mình, nàng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Mọi người đều đang nhìn nàng dâu mới là nàng.

Trong những ánh mắt kia có tò mò, có quan sát, còn có phỏng đoán.

Lang Hoa nhìn xung quanh, đếm qua loa chắc có mười mấy người.

Trước khi nàng gả tới cũng biết, mấy phòng cộng lại thì nàng có mười mấy cô tử, chỉ riêng một nhà Bùi Tư Thông, nàng đã có ba chị dâu, bốn cháu gái, ba cháu trai.

Mấy phòng ở Cố gia đều rất vắng vẻ, không bằng một tộc lớn thực sự như Bùi gia. Từ nay về sau nàng sẽ phải sống ở nơi này rồi.

“Mọi người vây quanh lấy Tứ tẩu như vậy là không được.”

Lang Hoa nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên, thấy một phu nhân vóc dáng cao gầy, da dẻ trắng nõn, dung mạo khoan khoái, vẻ mặt vô cùng tình cảm đi tới.

“Đây là đại tẩu.” Bùi Khởi Đường không đợi Bùi Đại nãi nãi mở miệng đã nói cho Lang Hoa biết, lại chỉ mấy nữ hài tử bên cạnh, Lang Hoa nhìn theo, ba nữ hài tử kia lớn thì khoảng mười hai mười ba, nhỏ thì khoảng bảy tám tuổi, “Ba người kia là muội muội, bên kia là Nhị tẩu, Tam tẩu, nhà chúng ta nhiều người, có thể nàng sẽ không nhớ hết, có điều không sao cả, nói chuyện mấy lần sẽ quen thuộc thôi.”

Lời Bùi Đại nãi nãi muốn nói đều bị Bùi Khởi Đường tranh mất, nàng ta chỉ đành ngẩn ra tại chỗ, bày ra nụ cười cứng đờ, nhìn có chút lúng túng.

Lang Hoa nhẹ kéo ống tay áo Bùi Khởi Đường, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Bùi Đại nãi nãi: “Vất vả cho các tẩu rồi.”

Bùi Đại nãi nãi thở phào nhẹ nhõm: “Đệ muội khách khí quá.”

Hỉ nương nói, “Tứ gia cầm hai cái cẩn không chịu buông ra, bây giờ đến lúc uống rượu hợp cẩn rồi.”

Lang Hoa quay đầu nhìn Bùi Khởi Đường, ánh mắt Bùi Khởi Đường trong suốt sáng ngời, vui sướng từ bên trong lan ra, mặc hỷ phục dài, tay áo rộng, khẽ động cũng có cảm giác tay áo tung bay.

Bùi Khởi Đường đợi hỷ nương rót rượu xong, quay đầu đưa một ly đầy rượu cho Lang Hoa, thấp giọng dặn dò: “Nàng nhấp một ngụm là được rồi.”

Lang Hoa gật đầu, cúi đầu nhìn qua, chỉ thấy hai thứ giống như quả bầu bị bổ ra, lại được nối với nhau bằng một sợi dây đỏ, hoá ra hợp cẩn là như thế này.

Cánh tay vòng qua, cúi đầu mỉm cười, ánh mắt giao nhau, khẽ gật đầu, sau đó đều biến thành nụ cười khe khẽ bên khóe miệng.


Lang Hoa khẽ nhấp một ngụm, quả nhiên là rượu quế hoa, vô cùng thanh ngọt.

Bùi Khởi Đường uống cạn rượu trong cẩn, sau ba cẩn, ánh mắt hắn như bầu trời trong veo, phản chiếu nụ cười của nàng.

“Lễ thành.” Hỷ nương cười nói.

Người xướng lễ cũng đi tới: “Bên ngoài cũng mở tiệc rượu rồi, để cho tân nương nghỉ ngơi một chút, tân lang mau đi ra tiếp khách đi!”

“Không vội,” Bùi Khởi Đường nói, “Ta đã nói với Tử Du, Tịnh Thành rồi, để cho bọn họ giúp đỡ trước, hơn nữa phía trước còn có Đại ca, Nhị ca, Tam ca….”

“Tứ ca là sợ chúng ta bắt nạt tẩu tử sao?” Một tiểu cô nương mặt tròn đi lên nói.

Lang Hoa nhìn qua, đột nhiên cảm thấy tiểu cô nương này vô cùng quen thuộc, nhưng rốt cuộc đã gặp ở đâu lại không nói ra được.

Tiểu cô nương còn muốn nói chuyện, lại bị một vị phu nhân kéo lại, có điều như vậy lại khiến cho mọi người cười “ha ha” không dứt, Lang Hoa cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Người Bùi gia cũng không khiến cho nàng cảm thấy xa lạ, giống như là đã quen biết từ trước vậy, có lẽ là bởi vì ở một đời nàng không nhớ kia, giữa bọn họ có chút liên hệ.

Cái này cũng khó trách, cho dù một đời kia không có sự tính toán của Hứa thị, Bùi Khởi Đường vẫn là Triệu Linh, Bùi gia là người tận hiến với Khánh Vương, cũng sẽ liên hệ chặt chẽ với Bùi Khởi Đường.

Đây chính là duyên phận!

“Đây là Thất muội muội. ” Bùi Đại nãi nãi cười giới thiệu.

“Muội đã chuẩn bị lễ vật cho các tẩu và các muội rồi.” Lang Hoa nhìn Tiêu ma ma, Tiêu ma ma hiểu ý lập tức bưng mười mấy cái tráp xinh xắn đi ra, mỗi một tráp đều là gỗ tử đàn chạm hoa, quanh hộp lại khảm đủ màu gấm vóc.

Tiêu ma ma, A Quỳnh, A Mạt và Hàn Yên đưa từng tráp cho nữ quyến, tráp cuối cùng là của hỷ nương.

Hỷ nương cười cong mắt: “Còn có của ta sao.”

Tráp chia xong vừa đủ.

Bùi Đại nãi nãi thầm giật mình, nhìn Biện ma ma bên người, Biện ma ma gật gật đầu, vội vàng nhớ lại hình dáng của tráp.

“Được rồi, lấy lễ vật rồi bây giờ tất cả ra ngoài đi, để cho Tứ đệ và đệ muội nói mấy câu.”

Bùi Đại nãi nãi nói như vậy, các nữ quyến lúc này mới lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lang Hoa và Bùi Khởi Đường.

“Có mệt không?” Bùi Khởi Đường nói, “Lát nữa kêu bọn A Quỳnh tháo đồ trang sức đội đầu xuống cho nàng đi! Nhìn nặng quá, không giống ta chỉ đội mỗi một cái mũ nhỏ.”

Bị Bùi Khởi Đường nói như vậy, Lang Hoa thật sự cảm thấy cổ rất mỏi, mũ đội đầu đều là vàng ròng, lúc bắt đầu chỉ cảm thấy căng thẳng, nên quên mất trọng lượng của nó, bây giờ buông lỏng rồi, chỉ muốn lấy bớt nó xuống.

“Không cần gặp người ngoài nữa sao?” Lang Hoa hỏi theo bản năng.

Bùi Khởi Đường cười nói: “Không cần nữa, nói không chừng lát nữa mẫu thân sẽ đến, có điều… chuyện đó cũng không cần căng thẳng… ta cũng phải thay y phục.”

Nói xong Bùi Khởi Đường gọi Tiêu ma ma vào, lại phân phó A Quỳnh: “Lấy trường bào màu đỏ thẫm trong tủ cho ta.”

Bùi Khởi Đường nói xong đưa tay cởi khuy trên người.

Lang Hoa không khỏi kinh ngạc: “Chàng không ra ngoài thay sao?” Nói ra rồi nàng không khỏi hối hận, đây chính là phòng của hắn, hắn không thay y phục ở đây thì đi đâu.

Rõ ràng là đã trải qua một đời người, sao lại còn hỗn loạn như vậy.

Vẻ mặt Bùi Khởi Đường tràn đầy tươi cười, động tác trên tay cũng không ngừng. Hắn khẽ liếc thấy vẻ mặt Lang Hoa thẹn thùng cúi đầu, lúc này mới lấy trường bào trong tay A Quỳnh đi đến bình phong phía sau.

A Quỳnh cũng nhẹ nhàng thở ra, may mà cô gia không bảo nàng ta hỗ trợ thay quần áo, nếu không nàng ta không biết phải làm sao mới tốt. Giờ trong phòng trừ bỏ người của tiểu thư mang đến, vậy mà không có một hạ nhân Bùi gia ở đây, bọn họ phải nhanh chóng thăm dò sở thích của cô gia, có vậy mới có thể hầu hạ chu đáo được.

Bùi Khởi Đường thay đổi quần áo đi ra, Lang Hoa cũng đã búi lại tóc, nàng chỉ cài mấy cây trâm làm đẹp, chứ không trang điểm phiền phức như trước, cả người trông càng thêm xinh đẹp.

Bùi Khởi Đường cười nói: "Như vậy càng dễ nhìn."

Lang Hoa bị Bùi Khởi Đường khen ngượng ngùng đỏ mặt.


Bùi Khởi Đường nói: "Ta bảo phòng bếp nhỏ mang chút đồ ăn đến, chúng ta đơn giản ăn một ít trước nhé."

"Chàng không ra ngoài sao?" Lang Hoa nhìn nhìn ngoài cửa, "Chắc tân khách đang chờ chàng ra kính rượu đó?"

Bùi Khởi Đường đứng lên vươn tay rót một chén trà cho Lang Hoa: "Ta đã an bài hết rồi, ra ngoài chậm một chút chắc bọn họ sẽ không để ý đâu."

Mấy đĩa điểm tâm nhỏ xinh, còn có cháo ngô đã ninh nhuyễn.

Bùi Khởi Đường lấy một cái chén bạch từ, tự tay múc cháo đưa đến trược mặt Lang Hoa, nở nụ cười tươi như hoa nở đầu tháng bảy tháng tám, vô cùng diễm lệ mà xinh đẹp: "Nàng nếm thử chút cháo ninh vừa tới này, rất ngon đó. Tối hôm qua ta sai người ninh rồi nếm thử, cảm thấy chỉ ninh ngô thì hương vị rất đạm, liền bảo họ lại cho thêm hạt dẻ vào."

Hương thơm ngào ngạt của cháo ngô bay đến, Lang Hoa bỗng cảm thấy hơi đói bụng.

"Để ta tự bưng."

Sao hắn còn không buông bát xuống, chẳng lẽ muốn bón cho nàng?

Bùi Khởi Đường lại nói: "Nàng không tiện thì để ta bón cho nàng nếm thử."

Nàng làm sao mà không tiện? Lang Hoa cúi đầu xem liền thấy mình không biết khi nào thì một tay nắm chặt khăn tay, tay kia lại nắm quả táo trên giường.

Thì ra nàng lại khẩn trương như thế.

Phát hiện điểm này, Lang Hoa lập tức cảm thấy quả táo trong tay giống như là than lửa vậy, nướng đến nỗi cả người nàng nóng lên. Nàng lập tức đem quả táo vứt ở trên giường, lúc ngẩng đầu lên thì cái thìa kia đã đưa đến bên miệng nàng.

Ánh mắt Bùi Khởi Đường nhìn nàng sáng lấp lánh như sao.

Lang Hoa sợ Bùi Khởi Đường lại nói ra mấy lời đường mật liền hé miệng ăn hết cháo, rồi vươn tay lấy cái bát trong tay Bùi Khởi Đường: "Ta tự ăn là được rồi."

Lang Hoa đặt bát ở trên bàn, lại lấy một cái bát khác múc cháo để trước mặt Bùi Khởi Đường: "Chàng cũng ăn đi!"

Xong xuôi nàng liền yên lặng, cầm lấy bát mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám ngẩng đầu.

"Ăn ngon không?" Bùi Khởi Đường lại hỏi.

Lúc này Lang Hoa mới nâng mắt lên, thấy vẻ mặt Bùi Khởi Đường ngọt ngào giống như ăn đường vậy: "Ngon lắm."

"Vậy ta cũng nếm thử." Bùi Khởi Đường múc một thìa, từ từ đặt bên miệng.

Hơi nóng huân ánh mắt cùng hai má của hắn, khiến ánh mắt hắn càng thêm đen láy sáng ngời, khuôn mặt hiện lên màu sắc tươi đẹp như hoa đào nở vậy.

Mỗi cử động của hắn đều chậm rãi, vô cùng cẩn thận, tựa như một bức tranh.

Lang Hoa không biết lúc nào liền ăn xong một chén cháo.

Bùi Khởi Đường nói: "Ta lại múc cho nàng chén nữa nhé!"

"Không cần đâu, ta ăn no rồi." Lang Hoa nghi ngờ, nếu cứ như vậy chẳng mấy chốc sẽ đến đêm, Bùi Khởi Đường liền thật sự không cần đi ra ngoài nữa.

Bùi Khởi Đường cũng tỉ mỉ ăn nốt cháo, lúc này mới chịu đứng lên: "Vậy ta đi ra ngoài trước, lập tức sẽ trở về."

Lang Hoa gật gật đầu.

Bùi Khởi Đường đi ra ngoài, Lang Hoa nhìn bóng lưng hắn nhẹ nhàng thở ra, bây giờ nàng đã thế này, lát nữa đến đêm nàng nên làm cái gì đây? Hắn đã đáp ứng tổ mẫu, đợi đến khi nàng cập kê mới có thể cùng nàng viên phòng, cũng không biết hắn có thể tuân thủ hứa hẹn hay không và trưởng bối Bùi gia có biết việc này không?

Nếu hắn chơi xấu thì nàng hình như cũng hết cách.

Tiêu ma ma cùng bọn A Quỳnh đi vào phòng.

Lang Hoa nhìn ra ngoài: "Trong phòng còn có người khác không?"


Hàn Yên đang cầm một cái lò ấm đưa tới Lang Hoa trong tay: "Không có."

Tiêu ma ma nói: "Trong phòng giờ không có người của Bùi gia, nhưng bên ngoài có mấy nha hoàn và bà tử làm việc vặt vãnh, chúng ta không nhìn rõ người của Bùi gia được. Nếu không phải tiểu thư đã chuẩn bị trước, Hàn Yên lại nhanh nhẹn thì vừa rồi tặng lễ vật đã không thuận lợi như vậy."

Đây là lý do tại sao Bùi Khởi Đường lại sớm đưa Hàn Yên đến bên người nàng. Hàn Yên đã từng làm việc ở Bùi gia, sớm quen thuộc lễ nghi quy củ, nhận được hầu hết người của Bùi gia. Vì thế mà khi nàng tới Bùi gia cũng sẽ không cần dùng đến hạ nhân Bùi gia nữa.

Người này đúng là... chuyện gì cũng đã nghĩ đến.

Trong lòng Lang Hoa cảm thấy vô cùng ấm áp.

Lang Hoa nói: "Mọi người ngồi xuống trò chuyện đi, bận rộn cả ngày ai cũng đều mệt mỏi rồi."

Vài người ngồi xuống, Lang Hoa cũng ngả người nằm ở trên giường. Hai ngày nay nàng đều ngủ không ngon, giờ cảm thấy hơi mệt mỏi, khổ cho Bùi Khởi Đường vẫn còn phải ứng phó ở bên ngoài.

Sau một lúc nàng nhìn sang Tiêu ma ma: "Bùi gia thế nào? Có khác nhà chúng ta quá không?"

Tiêu ma ma gật gật đầu: "Bùi gia nhiều quy củ, dọc đường nô tỳ đã nhìn qua, mấy ma ma quản sự đều mặc áo vải bồi màu vàng, liếc mắt là có thể nhận ra. Ngày thường ma ma bên cạnh Bùi Đại nãi nãi chắc có chức quyền không nhỏ. Tất cả hạ nhân nhìn thấy bà ta đều phải lễ nhượng vài phần. Vừa nãy chúng ta tặng nữ quyến lễ vật, vị ma ma kia cứ nhìn chằm chằm cái hòm, tất nhiên bà ta sẽ nhớ rõ màu sắc của cái hòm ấy."

"Nếu Đại tiểu thư không chuẩn bị tốt lễ vật, chỉ sợ sẽ bị người ta nói này nọ."

Lang Hoa thả lỏng địa cười: "Nếu đã vào Bùi gia thì có chút quy củ cũng cần phải biết, miễn cho không cẩn thận làm ra chuyện sai lầm, lại khiến trưởng bối Bùi gia khó xử."

Tuy rằng Bùi Tư Thông và Bùi Khởi Đường không phải là cha con thực sự, nhưng bọn họ còn ở Bùi gia một ngày thì không thể chỉ biết nhận Bùi gia che chở và lợi ích, lại còn muốn đứng ở phía trên mọi người. Huống chi, hiện tại Bùi gia cùng Bùi Khởi Đường đã là phúc họa có nhau, bọn họ thân làm vãn bối hiếu kính trưởng bối Bùi gia là đúng rồi.

Lang Hoa nói: "Không cần cố ý đi hỏi thăm tin tức chỗ hạ nhân Bùi gia, người Bùi gia nhiều nhưng chúng ta có thể chậm rãi quen thuộc."

Xử lý xong mọi việc, Lang Hoa an ổn nhắm hai mắt lại, nàng phải nhân lúc này nghỉ ngơi một chút.

...

Yến hội bên ngoài vẫn chưa loạn lên nhưng Liễu Tử Dụ sắp không thể duy trì được.

Giờ hắn vô cùng hối hận đã đáp ứng giúp Bùi Khởi Đường ứng phó tân khách, để cho Bùi Khởi Đường có thể ở trong tân phòng cùng Cố Đại tiểu thư uống một chén cháo.

Uống một chén cháo có thể bao lâu chứ? Lúc ấy hắn giơ tay ra tính tính thử, nhiều nhất chưa đầy một khắc. Một khắc thì chỉ cần cười một cái, đi qua hai bàn rồi nói dăm ba câu, nâng vài chung rượu là có thể đi ra. Huống chi còn có Bùi Đại gia cùng Thế tử Hoài Nam Vương - Vương Tịnh Thành cùng nhau hỗ trợ.

Bùi Đại gia ứng phó Bùi gia đích thân thích, hai người bọn họ chủ yếu là ứng phó mấy bàn tân khách.

Liễu Tử Dụ đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác giúp tân lang giải thích. Hắn sẽ nói tân lang đang chuyện trò cùng trưởng bối Bùi gia, dù sao hiện tại Bùi gia đang rất lộn xộn, rốt cuộc là nói chuyện với vị trưởng bối nào thì ai mà biết được.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, mọi chuyện đều không dựa theo phán đoán trước đó của hắn phát triển.

Những tân khách này chẳng những không thèm hỏi Bùi Khởi Đường đi đâu mà ngược lại lôi kéo hắn nói mãi không ngừng.

"Thái phi nương nương dạo này sức khỏe như thế nào?"

"Ngươi nhậm chức ở đâu rồi?"

"Nghe nói ngươi tính toán như thần, lần trước Hộ bộ bị hạ bệ mười mấy người."

"Thật sự là tiền đồ vô lượng mà..."

"Ngươi sinh ra năm nào... Có hôn phối chưa..."

Nếu cứ tiếp tục thế này, Liễu Tử Dụ cảm thấy ngày sinh tháng đẻ của mình sắp khó mà giữ được. Cứ như thế, mấy vị trên bàn bắt đầu phân cao thấp với nhau, người này biết một vị Lư tiểu thư ở thi hội đoạt được thi khôi, một vị Đổng tiểu thư hứa nguyện trước Phật Tổ sẽ ăn chay cho đến khi bệnh tình của mẫu thân khang phục, quả nhiên hiếu tâm cảm động trời xanh.

Đây là lý do tại sao mấy năm nay hắn đều đóng cửa không gặp khách, cũng không tham gia yến hội nào.

Sau khi hắn mười ba tuổi, hắn cảm giác những phu nhân kia nhìn đến hắn ánh mắt liền phát ra ánh sáng màu xanh.

Liễu Tử Dụ giờ mới nghĩ ra tại sao Bùi Khởi Đường lại để cho hắn cùng Vương Tịnh Thành đến giúp đỡ.

Vì Vương Tịnh Thành cũng chưa có hôn phối.

Quả nhiên, nửa canh giờ trôi qua, Vương Tịnh Thành thừa dịp rót rượu ghé đến bên Liễu Tử Dụ: "Chúng ta trúng mưu Bùi Khởi Đường rồi, lát nữa hắn đến đây nhất định phải quá chén hắn, làm cho hắn không vào động phòng được, cho dù vào động phòng cũng phải khiến hắn không làm được gì, như vậy mới có thể giải hận."

Vẻ mặt Liễu Tử Dụ đầy thương xót nhìn Vương Tịnh Thành.

Có cừu oán tất báo tuy rằng không tồi, nhưng đôi khi mắc mưu cũng đành nhịn, cứ thế xung động đi lên chỉ có càng tổn thất thôi. Chi bằng cố nuốt ngụm nước đắng này, dù gì có thể bảo vệ chút tài sản cuối cùng.

"Tân lang đến đây."

Ai đó hét lên, Bùi Khởi Đường mặc bộ trường bào đỏ thẫm đi tới.


Liễu Tử Dụ còn chưa nói gì đã bị Bùi Khởi Đường vỗ bả vai: "Liễu huynh, cám ơn huynh."

Lực cái vỗ này của Bùi Khởi Đường rất lớn, làm cho Liễu Tử Dụ có cảm giác được người phó thác chuyện gì đó lớn lao lắm, những ủy khuất lúc trước nhất thời biến mất không còn một mống, ngược lại hắn còn dặn dò Bùi Khởi Đường: "Những người này đều có chuẩn bị mà đến, ngươi cẩn thận chút, đừng để lát nữa thật sự bị quá chén thì không ổn."

Bùi Khởi Đường gật gật đầu, cầm chén rượu tiến lên.

Cả yến hội nhất thời phát ra một trận ồn ào.

Nhìn trường bào màu đỏ trên người Bùi Khởi Đường, Liễu Tử Dụ bỗng nhiên cảm thấy thật là đẹp mắt, nếu như hắn mặc như thế chắc cũng rất đẹp. Nghĩ đến đây hắn liền cảm thấy choáng váng, hắn thật sự say rồi.

...

"Cô gia đã trở lại."

Thanh âm Tiêu ma ma truyền đến, Lang Hoa đóng quyển sách trong tay lại, đứng dậy từ giường mềm.

Bùi Khởi Đường vén mành bước vào, ánh mắt hắn vẫn như cũ trong trẻo, trên mặt chỉ hơi hồng.

Khi ở Tây Hạ, Lang Hoa từng thấy Bùi Khởi Đường uống rượu, uống mấy đàn rượu mạnh mà hắn vẫn có thể không đổi sắc mặt, vậy mà hiện giờ lại như thế. Chắc chắn hắn đã hơi say, cũng không biết những người đó rốt cuộc chuốc hắn bao nhiêu rượu.

"A Quỳnh," Lang Hoa phân phó, "Nhanh đi múc nước đến."

A Quỳnh và A Mạc cũng không dám chậm trễ, lập tức lui xuống.

Lang Hoa đi lên đón: "Hay là bảo phòng bếp nhỏ làm ít canh giải rượu."

Lang Hoa nói xong liền đi đến bên người Bùi Khởi Đường, đang định đưa tay đỡ hắn liền cảm thấy cả người nhẹ bỗng, hai chân bay lên trời, nàng đã rơi vào vòng tay Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường bế nàng lên.

"Bùi Khởi Đường." Lang Hoa có chút luống cuống nhìn hắn.

Bùi Khởi Đường lại giống như không hề nghe thấy, cũng không thèm để ý tới sự giãy dụa của nàng, nhấc chân đi vào trong phòng.

Hương rượu nhẹ nhàng phả vào mặt khiến Lang Hoa cảm thấy có chút say.

Lang Hoa chỉ thấy trái tim mình đập rộn ràng, tay không biết nên đặt ở đâu, trong lúc bối rối đụng phải châm cài trên đầu Bùi Khởi Đường, tóc hắn cứ thế rớt xuống dưới. Nàng vội vàng vuốt lại tóc của hắn cho bằng phẳng, không ngờ tay run lên lại sờ đến cổ hắn, ngược lại kéo hắn càng gần nàng. Trán hắn thuận thế áp vào trán nàng, hô hấp nặng nề lẫn mùi rượu thơm ngát, nhẹ nhàng thổi vào mặt nàng khiến lòng nàng run lên, cả người như nhũn ra.

"Lang Hoa." Bùi Khởi Đường khẽ gọi. Thanh âm của hắn trầm thấp như tiếng thở dài mang theo chút âm rung, hắn hơi hé môi khẽ động vào môi nàng, rồi lại bởi vì thở dốc mà rời đi, tựa như một mảnh lông chim nhẹ nhàng phất vào trái tim nàng, khi thì nhẹ khi thì nặng.

Tim Lang Hoa đập nhanh như trống, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nàng đang định không chải lại tóc cho hắn nữa thì bỗng cảm thấy sau đầu mềm nhũn, chẳng biết lúc nào nàng đã nằm trên giường. Nàng giương mắt nhìn lên, trường bào màu đỏ của người Bùi Khởi Đường đang rũ trên người nàng, từng tầng màu hồng lẫn với màu đỏ tươi, trông vô cùng dễ nhìn.

Tay hắn nắm chặt tay nàng, ánh mắt mê ly.

"Lang Hoa," Bùi Khởi Đường lại gọi một tiếng, "Nàng sợ hãi không?"

Hắn muốn nàng trả lời thế nào đây?

Mà Bùi Khởi Đường cũng không chờ nàng trả lời liền cười rộ lên: "Ta không sợ, chỉ cần được ở bên nàng, ta làm gì cũng không sợ."

Có lẽ chuyện Bùi Khởi Đường nói không phải chuyện kia.

Mà là tất cả.

Hắn nói trong tình huống ấy nên mới khiến nàng hiểu sai.

Bùi Khởi Đường nói, "Con đường kia quá dài."

"Chàng nói gì cơ?" Lang Hoa không biết Bùi Khởi Đường đang nói con đường nào.

Ánh mắt Bùi Khởi Đường càng trong trẻo: "Con đường từ nhà nàng đến bên cạnh nàng, lại đi thêm từng bước một, tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đẩy ra cánh cửa kia, ánh mặt trời lập tức xuyên qua tầng mây, chiếu sáng vạn vật. Và nàng liền đứng ở đó. Chỉ có nàng mới có thể làm ta nhớ nhung, vô luận ta ở nơi nào, vô luận ta là ai, chỉ có nàng là quan trọng nhất."

Bùi Khởi Đường cúi đầu, đôi môi mềm khẽ hôn khóe môi Lang Hoa, không phải mùi rượu mà là hương trà bạc hà thơm mát. Đầu lưỡi hắn mềm nhẹ đẩy miệng nàng ra, tay hắn bao phủ gương mặt nàng, sau đó hắn hôn nàng từ ôn nhu đến kịch liệt, giống như muốn khảm cả người nàng vào lòng hắn.

Sự nóng rực quấn quýt ở đôi môi khiến cả người nàng rơi vào một loại cảm giác kỳ diệu.

Tê tê, mềm mềm, cảm giác kỳ diệu ấy đuổi đi sự sợ hãi và e lệ trong lòng nàng. Quần áo dần trở nên hỗn độn, tay Bùi Khởi Đường để ở bên hông nàng, mặc dù có chút vụng về nhưng lại giống như đột nhiên thông suốt chậm rãi tìm kiếm thứ hắn muốn.

Thật lâu sau, môi rời môi. Lang Hoa thở dốc từng ngụm giống như muốn cướp trở về chút không khí vừa bị cướp đi kia.

Trên mặt Lang Hoa tràn đầy đỏ ửng vì thẹn thùng, hình ảnh ấy giống như một mồi lửa đột nhiên dẫn lên người Bùi Khởi Đường, làm cho ánh mắt sâu thẳm của hắn nhiễm thêm sắc thái mê ly của tình dục. Hắn vất vả lắm mới một lần nữa ổn định lại hô hấp, từ từ đứng dậy: "Ta đi thay quần áo trước."

Bây giờ Lang Hoa mới nhớ tới lúc nãy nàng sai A Quỳnh đi múc nước đến, vừa rồi nàng cùng Bùi Khởi Đường ở trong phòng... chắc chắn A Quỳnh các nàng đã nhìn thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui