Từ Tùng Nguyên và Hàng thị đứng ở cửa tận mắt nhìn kiệu hoa của Lang Hoa càng ngày càng xa, Hàng thị cũng không nhịn được nữa nước mắt rơi lã chã.
“Khóc cái gì,” Từ Tùng Nguyên nhìn bình tĩnh, nhưng giọng lại có chút run rẩy, “Đây là chuyện tốt, bà xem Bùi gia đối với Lang Hoa như vậy, tương lai Lang Hoa sẽ không chịu khổ.”
“Cũng không giống nhau,” Hàng thị nói, “Nhà chồng và nhà mẹ đẻ khác nhau, phải hầu hạ trưởng bối phải giúp nội trợ trong nhà, ở nhà mẹ đẻ làm gì cũng đúng, đến nhà chồng... luôn sẽ có người không hài lòng.” Bà chỉ hy vọng Lang Hoa không phải chịu ủy khuất, vậy là đủ rồi.
Từ Tùng Nguyên nói: “Được rồi, tiễn cũng tiễn rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi, tránh thêm phiền toái cho Cố gia, đến khi Lang Hoa lại mặt, lại để cho Khải Chi tới nghe chút tin tức, không thể làm quá được.”
Hàng thị gật gật đầu, bọn họ không thể quá mức, đứng quá gần sẽ tạo áp lực cho Cố gia và Lang Hoa, không thể ép Cố gia và Lang Hoa chú ý đến phần thân tình này.
Hàng thị đang định an bài.
“Đại lão gia, phu nhân,” Khương ma ma đi nhanh tới, “Lão thái thái mời hai vị đến nhà chính uống trà.”
Hàng thị hồi lâu mới phản ứng được: “Lão thái thái mời chúng ta? Vậy làm sao được... chúng ta đã thêm phiền phức cho lão thái thái rồi.”
“Nào có,” Khương ma ma cười nói, “Những vị khách khác đều đến phòng khách rồi, lão thái thái nói Đại lão gia và phu nhân không phải là người ngoài, cứ đến nhà chính, lát nữa sẽ trực tiếp đi theo lão thái thái đến tiệc rượu.”
Trong lòng Hàng thị run lên, không ngờ người Cố gia sẽ nói như vậy. Trước khi tới trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, ảo não mà tới, yên lặng mà đi, nhưng không ngờ Cố lão thái thái còn quan tâm đến tâm trạng của bọn họ. Bà càng cảm thấy, Lang Hoa tầm mắt khoáng đạt, cũng là vì sự dạy dỗ của Cố lão thái thái.
Vành mắt Hàng thị đã đỏ, vẻ mặt có chút kích động: “Vậy chúng ta đến thỉnh an lão thái thái.” Phần ân tình này của Cố gia, cả đời bọn họ đều ghi nhớ trong lòng.
...
Trong Cố gia bắt đầu thu xếp tiệc rượu, cửa nhà vốn là náo nhiệt, dần dần khôi phục một mảnh yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Lục Anh mới từ trong góc đi ra.
Lang Hoa vẫn gả cho Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường là người thế nào, trong lòng hắn đã quá rõ ràng. Sau khi Trình Di đến Bùi gia liền biến mất không có tin tức, Bùi Khởi Đường có bản lĩnh như vậy, cũng có thủ đoạn như vậy.
Sau khi Bùi gia và Cố gia định ngày thành hôn. Bùi gia cầm một nửa gia tài làm sính lễ cho Bùi Khởi Đường, nhìn thì dường như là Bùi gia sợ lạnh nhạt với Cố gia, suy cho cùng cùng là bởi vì trong lòng Bùi Tư Thông rất coi trọng Bùi Khởi Đường.
Bùi Tư Thông và Bùi Khởi Đường là quan hệ phụ tử, những năm này lúc tốt lúc xấu, dường như không để cho người ta mò ra. Nhưng chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút sẽ biết, Bùi Tư Thông hết sức bảo vệ đứa con trai này. Bùi Khởi Đường đi Tây Hạ, Bùi Tư Thông cũng dẫn viện quân chạy tới. Bùi Khởi Đường làm chuyện gì, Bùi Tư Thông đều toàn lực ứng phó.
Hắn cũng cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân, cho đến sau khi chuyện Hứa thị đổi con ầm ĩ ra, những thứ nghi ngờ ở trong lòng hắn kia cũng đều giải quyết dễ dàng.
Năm đó câu nói phụ thân nói trước khi chết kia: “Hứa thị... con tiện nhân kia... hại ta... ta phải... đến Cố gia... để... biết... đứa bé đó... là... ta....”
Hắn hoảng hốt che miệng phụ thân lại, sợ lời của phụ thân bị ai nghe được, bây giờ nghĩ lại sợ rằng hắn đã hiểu lầm rồi, hiểu lầm Lang Hoa là con của phụ thân, cho nên hắn mới đi tra thân thế của Lang Hoa.
Thân thế của Lang Hoa có vấn đề, nhưng vấn đề không nằm trên người phụ thân, mà là ở chỗ Hứa thị.
Thật ra thì ý phụ thân lúc đó là: Đứa bé kia... là ta đổi.
Phụ thân giúp Hứa thị đổi Cố Lang Hoa và Từ Cẩn Du, lại dưới sự chỉ điểm của Hứa thị mà con đường làm quan thuận lợi, thậm chí nắm được danh xưng “huyền học”, “tính ra” rất nhiều chuyện sắp xảy ra.
Phụ thân căn bản không tinh thông huyền học, lại có thể liệu sự như thần, giải thích duy nhất chính là Hứa thị thật sự có thể biết trước tương lai, những chuyện kia đều là Hứa thị nói cho phụ thân biết.
Cho nên có thể lấy suy đoán này, lời Hứa thị nói là thật, Bùi Khởi Đường không phải là con trai của Bùi Tư Thông, mà là con trai của Khánh Vương.
Ánh mắt Lục Anh lóe lên, đây chính là sự thật.
Chẳng những Lang Hoa biết thân phận của Bùi Khởi Đường, thậm chí nguyện ý kéo Cố gia cùng đứng chung một chỗ với Bùi Khởi Đường.
Giữa Hoàng thượng và cả tộc Khánh Vương, tương lai thế nào cũng có tranh đoạt.
Ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết, Lang Hoa không cố kỵ chút nào như vậy là bởi vì thật sự thích Bùi Khởi Đường đúng không!
Nghĩ tới đây, ngực Lục Anh đau đớn.
Thù đoạt vợ, hắn tuyệt sẽ không đứng chung một chỗ với Bùi Khởi Đường, cống hiến cho Bùi Khởi Đường.
Nói cho cùng hắn vẫn là không bỏ được.
Hắn vẫn cho rằng mình hẳn nên hiểu cách khắc chế bản thân, cẩn thận dè dặt, sẽ không phạm bất kỳ sai lầm nào. Hắn đã biến mình thành một khối tường đồng vách sắt, ngăn cản tất cả thống khổ ở bên ngoài.
Bây giờ hắn mới biết, hắn không làm được, cho dù là cố gắng vùng vẫy, cuối cùng vẫn không làm được.
Lang Hoa càng đi càng xa, cả người hắn dường như bị bóng đen to lớn vững vàng bao lại, khiến cho hắn không thể động đậy, chỉ có thể đắm chìm vào trong đó.
...
Tin tức kiệu hoa rời Cố gia đưa đến Bùi gia.
Bùi Tư Thông lập tức đứng lên định ra ngoài đón, Bùi phu nhân tiến lên gọi ông lại: “Lão gia gấp cái gì, chúng ta là trưởng bối phải ở nhà chính đợi mới phải.”
Bùi Tư Thông lúc này mới tỉnh mộng: “Đúng... chúng ta là... trưởng bối.”
Bùi phu nhân nhìn bộ dạng Bùi Tư Thông, ánh mắt khẽ sáng lên, sau khi bắt đầu lo liệu mối hôn sự này, sự nghi ngờ cất giấu trong lòng bà kia càng ngày càng sâu.
Thái độ lão gia đối với Khởi Đường không hoàn toàn giống như một phụ thân đối đãi với con trai, bà cũng không nói rõ ràng được loại cảm giác đó, cho dù là đặt cả Bùi gia lên người Khởi Đường, lão gia cũng sẽ không chút ngại ngần.
Theo lý mà nói, bà hẳn sẽ vì vậy mà tức giận hơn mới đúng, giống như vợ lão đại mấy ngày nay liên tục nhắc nhở bà vậy, lão Tứ không nên vượt qua ba ca ca phía trên, càng không nên đè ép khí thế của chi trưởng... nhưng bà lại không tức giận, bởi vì đây không phải là chuyện nhỏ trong nhà.
Lão gia không phải là loại người không nói lý, nào có thể thiên vị đến thế.
Bình thường có loại tình huống này xuất hiện, hẳn là liên quan đến đại sự bên ngoài. Những chuyện kia bà không hiểu, cũng sẽ không truy cứu lão gia, bà chỉ biết là, phàm là đi con đường này, bà sẽ không nghi ngờ, sẽ chỉ theo ý lão gia mà làm, như vậy trong nhà mới không loạn, mới không xảy ra chuyện.
Bây giờ hôn sự của lão Tứ, tiền đồ tương lai của lão Tứ, bà đã giang hai tay, thả ra khỏi lòng bàn tay mình, cho nên bà mới không tức giận.
Bùi phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Đại nãi nãi đứng ở cửa, Bùi Đại nãi nãi hiển nhiên có lời muốn nói, nhưng hai ngày nay bà đều không cho Đại nãi nãi cơ hội.
“Vợ lão đại, con đi giữ cửa đi, lát nữa kiệu đến không thể thờ ơ, những tiểu bối kia không hiểu quy củ, đừng đụng vào Lang Hoa.”
Trong lòng Bùi Đại nãi nãi trầm xuống, phu nhân đây là cố ý phái nàng ta đi, đã như vậy nàng ta cũng không dám nói thêm gì nữa: “Con dâu đi ngay.”
...
Kiệu hoa dừng lại ở Bùi gia, Lang Hoa được hỉ nương đỡ ra khỏi kiệu, sau đó nàng chỉ cảm thấy tay ấm áp, Bùi Khởi Đường nhẹ nhàng kéo kéo tay nàng.
Tiếp theo là dựa theo lễ nghi vào cửa, bái đường.
Hai người đi tới nhà chính, Lang Hoa cúi đầu, chỉ có thể xuyên qua khe hở của khăn đội đầu, nhìn thấy những đôi chân đứng ở hai bên.
Bùi gia là đại tộc, người tới dự lễ không ít.
Nàng mới vừa nghĩ tới đây, liền nghe có người nói: “Lão gia ngài phải ngồi xuống để cho tân lang tân nương bái lạy, sao ngài lại đứng như thế.”
Hỉ nương tiến lên kéo Bùi Tư Thông, Bùi Tư Thông mới hoàn hồn lại, nước mắt trong mắt rơi ra, doạ đến hỉ nương bên cạnh.
Bà ta từng thấy tân nương khóc, từng thấy mẹ chồng khóc, đây là lần đầu tiên thấy bố chồng khóc thế này. Bùi đại nhân là quan viên đương triều, vì một chuyện nhỏ này mà rơi lệ... ở trên triều đình gặp đại sự, còn không phải sẽ khóc lóc cả ngày sao.
Đây là chuyện lạ đời nhất trên thế gian này.
Bùi Tư Thông vừa khóc, liền khiến cho toàn bộ bầu không khí rối loạn lên.
Bùi phu nhân cũng hết hồn, không biết như thế nào cho phải.
Bùi Tư Thông thấy Bùi Khởi Đường đứng ở bên cạnh, liền nhớ đến cảnh Khánh Vương thành thân năm đó, ông chỉ muốn tiến lên hành lễ, gọi một tiếng Khánh Vương gia mới thấy thoải mái được. Loại tâm tình vừa chua xót vừa vui vẻ đó, nhất thời bùng lên trong lòng, khó mà dằn xuống.
“Lão gia,” Trên mặt Bùi phu nhân ửng đỏ, ngay trước mặt nhiều thân hữu như vậy, một đôi tân lang tân nương không có sơ suất gì, nhưng lão gia lại loạn, “Giờ lành đến rồi, mau để cho Khởi Đường và Lang Hoa hành lễ đi!”
“Đúng,” Bùi Tư Thông vội vàng lau khô nước mắt, “Không được lỡ giờ lành.”
Người xướng lễ lập tức tiến lên chủ trì để cho Bùi Khởi Đường và Lang Hoa bái thiên địa.
Sau khi làm xong lễ nghi, trong tiếng chúc mừng, Lang Hoa được Bùi Khởi Đường dắt vào phòng tân hôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...