Tiếng cười của Đinh ma ma rất khẽ, nhưng lại khiến người nghe sởn tóc gáy.
Mang theo sự khinh thường và mỉa mai.
Đinh ma ma ngước mắt lên, nhìn Từ Cẩn Du: “Đại tiểu thư không phải nói sẽ bảo vệ cho nô tỳ sao? Sao lại một câu cũng không chịu nói thay nô tỳ?”
Từ Cẩn Du không khỏi run rẩy, hốt hoảng nói: “Ngươi đang nói cái gì thế hả? Ta không biết gì cả,” Nói rồi nhìn Từ lão phu nhân, “Tổ mẫu… người hãy tin con.”
Lời của Từ Cẩn Du còn chưa nói hết, Đinh ma ma đã “phì” một cái: “Nếu không phải nể mặt Tam lão gia, ta căn bản sẽ không tới hầu hạ ngươi.”
Lời của Đinh ma ma khiến cho tất cả mọi người đều ngẩn ra, sắc mặt Từ Cẩn Du khó coi, Từ lão phu nhân thậm chí quên cả quát mắng.
“Ngươi không muốn làm con gái của Tam lão gia, Tam lão gia cũng không muốn nhận ngươi. Người vừa ngu xuẩn lại nham hiểm như ngươi, trong lòng chỉ có bản thân mình, cho tới bây giờ không coi bất cứ ai ra gì.” Đinh ma ma nói tiếp, “Rõ ràng là ngươi phạm sai lầm, nhưng lại có thể đẩy cho người khác, chẳng trách Cố gia không chịu cho ngươi vào cửa, ngươi sao có thể so được với Cố Lang Hoa kia?”
Môi Từ Cẩn Du run rẩy: “Ngươi im miệng… tổ mẫu... mau kêu người lôi bà ta xuống đi, bà ta điên rồi... toàn nói những lời điên rồ.”
Đinh ma ma nói: “Vốn dĩ chính là ngươi muốn xin Tam lão gia giúp đỡ, ngươi muốn gả cho Bùi Khởi Đường, mới nghĩ đến chiêu mờ ám, dứt khoát vạch trần thân thế của mình quay về Cố gia, nhưng không ngờ người của Bùi gia vẫn không muốn có đứa con dâu như ngươi.”
“Ngươi nói với ta, mặc dù có lời đồn đại nói Hứa thị và Tam lão gia tư sinh ra Cố Lang Hoa, nhưng Cố gia vẫn coi đó là tin nhảm, đó là bởi vì chuyện của Hứa thị và Tam lão gia căn bản chưa chứng thực. Chỉ cần Tam lão gia không nói, chuyện này sẽ vĩnh viễn không bị vạch trần. Cho nên ngươi chỉ cần tìm tới cửa, Cố lão gia sẽ coi ngươi như con gái ruột, Cố lão thái thái cũng sẽ hết mực thương yêu đứa “cháu ruột” như ngươi.”
Đinh ma ma nói tới đây lại cười lên: “Nhưng ngươi quên mất, Cố Lang Hoa là Cố Lang Hoa, ngươi là ngươi, không hề giống nhau. Cố Lang Hoa làm nhiều chuyện vì Cố gia như vậy, sớm đã bắt đầu nắm toàn bộ đại cuộc Cố gia trong tay rồi. Cho dù Cố Lang Hoa là con riêng của Hứa thị và Tam lão gia, cho dù nàng ta không có chút quan hệ nào với Cố gia, Cố lão thái thái vẫn giao Cố gia cho nàng ta như cũ.”
“Ngươi thì sao? Ngươi có cái gì? Chẳng qua chỉ là bầu bạn bên cạnh Thái hậu nương nương, giải sầu chút cho Thái hậu nương nương mà thôi. Thái hậu nương nương căn bản không coi ngươi là tâm phúc, ngươi không khác gì những nô tỳ bên cạnh Thái hậu nương nương kia cả.”
Từ Cẩn Du chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, ánh mắt Đinh ma ma chính là một cây đao, lột hết da mặt của nàng ta ra. Nàng ta rất muốn nhào đến bóp chết Đinh ma ma. Một kẻ hạ nhân sao lại dám nói nàng ta như vậy.
Từ Cẩn Du siết chặt nắm đấm vô cùng hối hận, tại sao nàng ta lại tín nhiệm Đinh ma ma như vậy. Nàng ta sớm nên nghĩ đến, một thứ ăn cây táo rào cây sung như vậy, sớm muộn sẽ bán đứng nàng ta.
Từ Cẩn Du nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi muốn thoát thân nên mới đẩy tất cả mọi chuyện lên người ta.”
Đinh ma ma nhìn Từ Tùng Nguyên và Hàng thị: “Không, ta là muốn nói ra sự thật, Đại lão gia và phu nhân không thể lại chẳng hay biết gì nữa, để cho ngươi lừa gạt như vậy. Mặc dù ta là do Tam lão gia xếp vào Từ gia, nhưng ta chỉ là truyền tin tức cho Tam lão gia và Đại tiểu thư, sau khi Đại tiểu thư biết được mục đích của ta, vẫn muốn lợi dụng Tam lão gia làm việc cho nàng ta. Đến Bùi gia cũng thế, đến Cố gia cũng vậy, chúng ta đều nghe theo sự sai bảo của Đại tiểu thư.”
“Ngươi nói bậy,” Từ Cẩn Du lớn tiếng nói, “Rõ ràng là ngươi xúi giục ta, ta căn bản chưa từng qua gặp Tam thúc, đều là ngươi nói.”
Giọng Đinh ma ma mỉa mai nói: “Sự thật đã ở trước mắt, Đại tiểu thư chống chế thế nào cũng vô dụng. Cùng biết được thân thế của mình, nhưng Cố Đại tiểu thư làm như thế nào? Không quan tâm đến, coi như chưa xảy ra chuyện gì cả, vẫn ở lại Cố gia hầu hạ Cố lão thái thái như cũ. Đó mới là chân tình, mà ngươi thì sao? Vĩnh viễn chỉ nghĩ tới lợi ích của mình.”
Từ Cẩn Du chỉ cảm thấy mọi ánh mắt đều rơi vào trên người nàng ta, lông tơ khắp người nàng ta dựng đứng lên, nàng ta dường như có thể cảm giác được sự chán ghét của tổ mẫu.
Không, không thể như vậy, nàng ta không muốn mất đi tổ mẫu.
Từ Cẩn Du đứng dậy sống chết ôm lấy Từ lão phu nhân: “Tổ mẫu, người đừng nghe lời của hạ nhân này, bà ta nói đều là giả.”
Cả người Từ lão phu nhân phát run, lời của Đinh ma ma giống như cây đinh đâm vào tim bà ta, bà ta nhìn thấy bộ dạng rưng rưng nước mắt của Từ Cẩn Du, chợt nhớ tới thứ muội. Trước đây bà ta không cảm thấy, nhưng bây giờ lại cảm thấy Từ Cẩn Du và thứ muội sao mà giống nhau đến thế.
Từ lão phu nhân đã không thở nổi, Từ Sĩ Nguyên, Từ Cẩn Du, Đinh ma ma, không có một ai tốt cả.
Từ lão phu nhân chỉ Từ Cẩn Du: “Giam nó lại, nô tỳ kia sau khi thẩm vấn xong thì đưa đến nha môn.”
Ma ma quản sự không dám chậm trễ, lập tức dẫn hai bà tử thô kệch vào.
Đinh ma ma thấy vậy mặt đầy kinh hoàng: “Lão phu nhân tha mạng, lão phu nhân…” Những bà tử kia sẽ khiến cho bà ta sống không bằng chết.
Từ lão phu nhân cười lạnh một tiếng, không buồn nhúc nhích.
Đinh ma ma lập tức mất hết ý chí, ngẩng đầu lên nhìn Từ lão phu nhân: “Nếu không phải bà ác độc như vậy, cũng sẽ không dạy ra người như Từ Đại tiểu thư. Đây đều là báo ứng, báo ứng mà Từ gia các người nên chịu, nếu như Từ gia các người có thể đối xử với thứ tử, thứ nữ tốt hơn sẽ không đến nỗi có ngày hôm nay.”
Giọng Đinh ma ma sắc nhọn: “Bà không thích nhà tổ ở Hàng Châu, có phải là vì cảm thấy lão thái gia và di nương sẽ tới tìm bà lấy mạng hay không.”
Nghe đến lời này, mặt Từ lão phu nhân căng lên đỏ bừng, cả người kích động, đưa tay ra: “Đánh chết bà ta... đánh chết bà ta…”
“Báo ứng, báo ứng của bà đã tới rồi.” Đinh ma ma mặc dù bị bà tử kéo ra ngoài, nhưng vẫn ha ha cười to như cũ.
“Đánh chết ta, ta sẽ đến tìm bà lấy mạng, tuần đầu của ta chính là ngày giỗ của bà.”
Giọng của Đinh ma ma càng ngày càng xa, trong phòng lập tức yên tĩnh đến khiếp người.
Từ Tùng Nguyên ngồi ở trên ghế, sắc mặt phức tạp.
Hàng thị nắm chặt khăn tay, bà biết chuyện lần này có liên quan tới Cẩn Du, nhưng nghe được lời của Đinh ma ma vẫn không khỏi kinh ngạc. Đối với Cẩn Du mà nói, chẳng lẽ chỉ có lợi ích, trong lòng nó không có một chút thân tình nào sao.
Bà tử thô kệch tiến lên phía trước nói: “Đại tiểu thư đi thôi, đừng làm khó chúng nô tỳ.” Từ Cẩn Du không ngừng lắc đầu, đang định cầu xin Từ lão phu nhân.
“Lão phu nhân, lão gia, phu nhân, người của Từ Ninh Cung đến.” Ma ma quản sự tiến vào bẩm báo.
Trong mắt Từ Cẩn Du lại lấp lánh ánh sáng, Thái hậu sai người tới rồi, Thái hậu nể tình những năm này nàng ta bầu bạn với mình, có lẽ sẽ giúp nàng ta một tay. Lời của Thái hậu ai dám không nghe, cho dù tổ mẫu tức giận cũng phải nể mặt Thái hậu.
“Con ra ngoài xem xem.” Từ Tùng Nguyên đứng lên định đi ra ngoài.
Từ lão phu nhân lại không đồng ý: “Mời người… vào trong này.” Bà ta muốn biết rốt cuộc vì sao Từ Ninh Cung lại tới đây.
Từ Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần tổ mẫu biết Thái hậu còn thích nàng ta, tất cả sẽ vẫn còn có thể cứu vãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...