Cố Lang Hoa đây là biết rõ còn giả bộ hồ đồ.
Chỉ cần trước mắt tình thế chưa rõ ràng, bất kể ai hỏi cũng sẽ không nói nửa chữ.
Thái hậu chuyển chủ đề, xoay chuỗi hạt tử đàn trong tay: “Ngươi phải biết rằng, có vài cơ hội mất rồi sẽ không có nữa, đợi đến khi Ai gia già rồi, chỉ sợ cũng không thể thao túng tôn thất nữa.”
Lang Hoa hiểu ý Thái hậu.
Thái hậu đang khuyên nàng nói ra, sau đó xin Thái hậu giúp đỡ khôi phục thân phận của Bùi Khởi Đường, ít nhất là trong lúc không có mấy họ hàng hoàng thất biết được, như vậy tương lai làm việc mới có thể càng thuận lợi quang minh chính đại được.
Đối với Bùi Khởi Đường mà nói, tương lai nếu như có bản lĩnh giành lấy vị trí kia, thì sẽ có khả năng khiến cho tất cả mọi người thừa nhận thân phận của hắn. Cho dù không thừa nhận thì thế nào? Bùi Khởi Đường vẫn là Bùi Khởi Đường, người đi theo hắn sẽ không quan tâm thân phận của hắn, người quan tâm thân phận của hắn, cũng không đáng để dựa vào.
Chuyện ngay cả nàng cũng sẽ không để ý, Bùi Khởi Đường càng không quan tâm.
Lang Hoa nói: “Khí sắc của Thái hậu nương nương tốt hơn nhiều rồi, hôm nay thời tiết không tệ, thần nữ hầu hạ Thái hậu nương nương đi ra ngoài một chút, trong lòng thoải mái sẽ có lợi cho sức khoẻ.”
Cố Lang Hoa thế này là quyết định sẽ không nói, Thái hậu khẽ mỉm cười: “Sức khoẻ Ai gia tốt lên, đều là công lao của ngươi, Ai gia cũng không có gì có thể thưởng cho ngươi,” Nói tới đây dừng một chút, “Ai gia sẽ nói với Hoàng thượng, phong ngươi làm Công chúa Khánh Nguyên, từ nay về sau thường xuyên vào cung bầu bạn với Ai gia.”
Đây là ban ân cực lớn.
Xảy ra trên người người khác chắc là sẽ lập tức quỳ xuống tạ ơn.
Sau đó từ đây đội ơn đội đức với Thái hậu.
Nhưng mà, có cái danh phận Công chúa này rồi, thì chẳng khác nào nợ Thái hậu nương nương một phần tình cảm.
Nàng không phải vì phong thưởng mà tới, một cái phần thưởng Công chúa Khánh Nguyên, cũng không thể khiến cho nàng từ đây nghe lệnh của Thái hậu. Giống như Từ Cẩn Du, đi theo hầu hạ bên cạnh Thái hậu nương nương, tất cả nghe theo sự sắp đặt và sai bảo của Thái hậu nương nương.
Bọn họ là nên tranh thủ sự ủng hộ của Thái hậu nương nương. Nhưng ủng hộ là ủng hộ, nếu như là dựa vào và ỷ lại, vậy thì ở trong mắt Thái hậu, bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ giá trị gì, chẳng qua chỉ là con cờ mà thôi.
Một người mất đi giá trị, chỉ có thể chờ người khác bố thí.
Nàng muốn chỉ là chính mình.
Không bị bất kỳ ai ràng buộc.
Mà không phải là một hạ nhân bên cạnh Thái hậu nương nương.
Lang Hoa xuống giường mềm, quỳ xuống đất: “Xin Thái hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban, thần nữ bầu bạn với Thái hậu là bổn phận của thần nữ, thần nữ không cần thân phận như vậy. Thần nữ vô câu vô thúc đã quen, sợ rằng sẽ bôi nhọ tước vị tôn quý này.”
Thái hậu ngước mắt lên: “Ngươi thật sự không cần?”
“Thần nữ không thể cần,” Lang Hoa nói, “Chỉ cần có thể vào cung bầu bạn với Thái hậu, thần nữ đã thấy đủ rồi, ban thưởng nhiều hơn nữa, đối với người không câu nệ lễ nghi như thần nữ mà nói, ngược lại là gánh nặng.”
Thái hậu nhìn Lang Hoa, ánh mắt biến đổi, hồi lâu mới nói: “Đây vẫn là lần đầu tiên có người coi phong thưởng tước vị là gánh nặng, đã như vậy, Ai gia cũng không miễn cưỡng ngươi nữa.”
Thái hậu nói xong phất phất tay: “Từ ngày mai trở đi, cách một ngày lại vào cung đi, đọc sách cho Ai gia, đi theo ma ma học một ít quy củ, dù sao cũng là người sắp xuất giá rồi, nên có chút chuẩn bị.”
Lang Hoa đáp một tiếng.
Đến khi Lang Hoa lui xuống, Thái hậu mới từ từ nhắm mắt lại.
Trình nữ quan đi vào bẩm báo: “Thái hậu nương nương, bên phía Phủ Ninh Vương lại đưa đồ tới rồi, là đèn lồng Ninh Vương gia tự mình làm.”
Đèn kéo quân xinh xắn, nhìn rất thô, nhưng rất dụng tâm để làm.
Trình nữ quan nói: “Người có muốn gặp Ninh Vương gia không?”
Thái hậu không mở mắt nhìn đèn kéo quân kia, Trình nữ quan chỉ đành dặn người cầm đi.
“Ngươi còn nhớ lúc Tiên hoàng qua đời đã nói thế nào với Ai gia không?” Thái hậu bỗng nhiên mở miệng.
Trình nữ quan không nghĩ tới Thái hậu sẽ nhắc tới chuyện này, cẩn thận suy nghĩ một chút mới nói: “Tiên hoàng nói, mặc dù Thái tử tính tình nóng nảy, nhưng Thái hậu người có thể ở bên cạnh giúp đỡ. Nô tỳ nhớ Thái hậu chỉ lo thương tâm, không muốn đồng ý với Tiên hoàng phụ tá Thái tử chấp chính, nhưng Tiên hoàng cũng không sốt ruột, nói người tính tình kiên trì, chí khí khó dời, tương lai nhất định có thể làm một Thái hậu tốt của Đại Tề.”
Thái hậu nghe đến đây khẽ mỉm cười: “Tiên hoàng khen lầm Ai gia rồi, Ai gia không phải là người như vậy, nếu như có thể chí khí khó dời, cũng không đến nỗi sẽ rơi vào cục diện như vậy.” Nếu như bà ta sớm hạ quyết tâm đổi Hoàng đế, rất nhiều người sẽ không chết, nói cho cùng là bà ta vẫn cam tâm làm một Thái hậu, những năm này nhượng bộ chẳng qua là vì che đậy thái bình.
Bây giờ có lẽ thật sự có người có thể làm được: Chí khí khó dời.
Bất luận là ban thưởng thế nào, làm khó thế nào, đều không khiến nàng lùi bước.
Cũng chỉ có nàng mới dám gả cho Bùi Khởi Đường.
“Kêu người của Ninh Vương về đi,” Thái hậu nói, “Ai gia không sẽ gặp nó, kêu nó từ bỏ đi, nói với nó, Hoàng thượng xử lý như thế nào đó là chuyện giữa nó và Hoàng thượng, trước đây Ai gia không biết, từ nay về sau Ai gia càng không muốn biết.”
Nếu hắn lựa chọn con đường như vậy, thì phải tự mình đi tiếp. Hắn ẩn núp ở trong bóng tối lâu như thế nhưng cuối cùng vẫn không thắng được Bùi Khởi Đường, có thể nói là đã phân cao thấp.
Nếu có bản lĩnh làm như vậy, sớm nên liệu tới sẽ có ngày này.
Nếu như Ninh Vương bây giờ hoảng loạn, một lòng muốn dựa vào bà ta thoát thân, như vậy thì còn không bằng cả một Cố Lang Hoa.
Suy cho cùng, bà ta tình nguyện giúp một người có thể đường đường chính chính dùng mưu, cũng sẽ không phù trợ một người chỉ biết giở âm mưu quỷ kế.
Trình nữ quan đưa văn thư mà Trung Thư Xá ghi chép ở Tử Kim Quan cho Thái hậu, Thái hậu cẩn thận xem.
Câu nói kia của Hứa thị chiếu vào tầm mắt Thái hậu.
“Khánh Vương nuôi hắn ở bên ngoài phủ, cho nên triều đình không bắt được hắn, hắn hóa thân thành Triệu Linh, luôn ẩn náu ở Giang Chiết, sau đại chiến ở Trấn Giang, Thẩm Xương Cát bắt Triệu Linh, hắn không có chỗ trốn, chỉ đành đổi thành thân phận Bùi Khởi Đường.”
Bùi Khởi Đường không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Văn thư như vậy lưu đến ngày sau, có lẽ sẽ có biến hóa lớn.
Thái hậu chua xót trong lòng, nhưng lại cảm thấy vạn phần mừng vui thanh thản, ông trời cuối cùng cũng để lại cho Đại Tề một đường hy vọng rồi.
Thái hậu phân phó Trình nữ quan: “Đi đi, đưa ngọc như ý trong kho của ta đến nhà mẹ đẻ Lang Hoa.”
Trình nữ quan có chút ngẩn ra: “Người nói là ngọc như ý khảm dương chi bạch ngọc đó sao?”
Thái hậu nói: “Lúc Ai gia được mang vào cung cầm ngọc như ý đó, Ai gia nhớ đó là mẫu thân nhét vào trong lòng Ai gia.” Bà ta nên tẫn hết cái tâm sức của trưởng bối, ngọc như ý này chính là thái độ của bà ta.
Trình nữ quan lòng tràn đầy kinh ngạc, không ngờ Thái hậu nương nương sẽ ban thưởng ngọc như ý này cho Cố Đại tiểu thư. Cho tới khi giao ngọc như ý cho nội thị, Trình nữ quan vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
“Cô cô, như ý này phải đưa đến đâu? Cố gia hay là Từ gia?”
Nghe được tiếng nội thị hỏi, Trình nữ quan không khỏi băn khoăn, nếu như dựa theo lời Thái hậu nương nương nói lúc tiến cung, ngọc như ý này là muốn lúc Cố Đại tiểu thư xuất giá, do sinh mẫu nhét vào trong lòng.
Sinh mẫu của Cố Đại tiểu thư là Từ phu nhân, nói như vậy, ngọc như ý này hẳn là đưa đến Từ gia mới đúng.
...
Từ Tùng Nguyên đứng ở bên ngoài Trị Phòng đợi tin tức.
Cuối cùng thấy Lưu Cảnh Thần đi tới, Từ Tùng Nguyên lập tức hỏi: “Ân sư, bên kia thế nào rồi? Hoàng thượng... có làm khó Cố Đại tiểu thư không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...