Dạo Bước Phồn Hoa

Tôn chân nhân nhắm hai mắt lại.

Hứa thị lại vô dụng như vậy.

Không, không phải Hứa thị vô dụng, ông ta không ngờ Cố Lang Hoa lại khéo ăn khéo nói như vậy.

Nếu như Hoàng thượng tin lời Hứa thị, thì chẳng khác nào tin tưởng triều đình mình thống trị sẽ hỗn loạn, Đại Tề ở trong tay hắn xuất hiện điềm suy bại.

Hoàng thượng rất có thể sẽ mất đi ngôi vị hoàng đế. Không phải bởi vì con trai Khánh Vương, mà bởi vì chính hắn.

Không có sức cứu nạn, loạn dân nổi lên bốn phía, đây là biểu hiện của Hoàng đế vô năng.

Cho nên ngay cả Lưu Cảnh Thần cũng phải nghi ngờ lời của Hứa thị.

“Con trai của Khánh Vương,” Hứa thị giống như là bắt được điểm yếu, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng: “Hoàng thượng, nàng ta... Từ Lang Hoa... nàng ta biết con trai của Khánh Vương, dân phụ nói không sai, dân phụ không nói sai.”

Nghe được ba chữ Từ Lang Hoa, trong lòng Lang Hoa liền sáng tỏ thông suốt.

Nàng rốt cuộc lại là Từ Lang Hoa sao? Không phải cái tên này, cũng không phải cái thân phận này, mà là ở trong lòng Hứa thị, nàng đã biến trở về kiếp trước.


Chỉ có Hứa thị mới biết lúc nàng là Từ Lang Hoa, nàng rốt cuộc là cái dáng vẻ gì.

Nàng rốt cuộc tìm được một đời bị mất của mình rồi.

Lang Hoa cười nói: “Ta đương nhiên biết con trai của Khánh Vương, bởi vì ta mới là tiên tri.”

“Ngươi thừa nhận rồi,” Mặt mũi Hứa thị vặn vẹo, “Ngươi và con trai của Khánh Vương tương lai muốn mưu nghịch, muốn mưu nghịch.”

“Lời này ngươi nói là thật,” Lang Hoa nói, “Bất kể là con trai của Khánh Vương hay là muốn mưu nghịch, những năm này ở Giang Chiết bắt được hàng trăm hàng nghìn dư đảng của Khánh Vương, giết mấy chục con của Khánh Vương, đến Giang Chiết muốn nội trong ba năm lên chức rời đi, tất nhiên phải trong kỳ thi thăng chức có một món công lao như vậy.”

“Chẳng lẽ hôm nay đến lời tiên tri cũng phải có một món như vậy, mới có thể chứng thực?”

Phất trần trong tay Tôn chân nhân khẽ run, ông ta nhanh chóng nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp rối loạn.

Lời của Cố Lang Hoa đã rất rõ ràng.

Khánh Vương đã được rửa án oan, nhưng bây giờ lại có một sấm thư chứng tội, nếu như Hoàng thượng tin lời Hứa thị, lùng bắt con Khánh Vương, như vậy hành vi của Hoàng thượng hôm nay, có gì khác với những quan viên dùng “Khánh Vương đảng” để thăng chức kia?

Hoàng thượng vừa mới thả đám người Tào Gia, bây giờ làm như thế, không khác nào tự mình vả mình, chỉ sợ rất nhanh sẽ thành trò cười cho người trong thiên hạ.


Mà kẻ tìm được thư sấm là ông ta đây, chính là kẻ đầu sỏ.

Trái tim Tôn chân nhân không nhịn được mà quay cuồng, ông ta không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, hôm nay bọn họ sẽ bại ở chỗ này.

Nhiều người như vậy, lại thua một Cố Lang Hoa mười mấy tuổi.

Ông ta không nhịn được mà hoài nghi, Cố Lang Hoa này giống như Hứa thị kia, thật sự có thể biết trước tương lai.

Hiển nhiên Cố Lang Hoa càng lợi hại hơn Hứa thị.

Lang Hoa nhìn Hứa thị: “Bà dùng tà thuyết mê hoặc người khác đầu độc lòng người, còn muốn huỷ đi uy nghi của Hoàng thượng, bà là vì cái gì? Và vì kẻ nào?”

Hứa thị không ngừng lắc đầu, giống như bị người ta dội một chậu nước đá, lạnh cóng răng va vào nhau. Cố Lang Hoa nhất định là biết chuyện của Ninh Vương, Cố Lang Hoa muốn dùng Ninh Vương đối phó với bọn họ: “Ta không có, ta nói đều là thật... đều là thật.”

Lang Hoa giãn mi: “Ta nói cho bà cái gì mới là nói thật, kinh thành sẽ không có dịch bệnh tháng ba gì hết, bởi vì dịch bệnh đã bình ổn rồi. Mùa xuân sang năm cho dù Lưỡng Chiết có thật sự có lũ lụt, triều đình nhất định sẽ ổn định tình hình thiên tai nội trong ba tháng. Sau khi Đại Tề dựng nước, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện cái gì mà đổi con mà ăn, lần này càng không xảy ra, bởi vì triều đình có đủ lương thực dùng để vượt qua cửa ải khó khăn,” Lang Hoa nói rồi nhìn Tôn chân nhân, “Chân nhân ngài nói có phải không? Chỉ cần lấy ra một nửa chỗ quân lương mà ngài tích trữ đã đủ cho mười vạn quân đội ăn trong nửa năm đó, là có thể làm cho trăm họ vượt qua cửa ải khó khăn rồi.”

Tay Tôn chân nhân run rẩy, phất trần trên khuỷu tay suýt nữa rơi xuống đất.


Hoàng đế quay đầu nhìn về phía Tôn chân nhân ngồi trên nệm hoa sen.

Tôn chân nhân giả bộ trấn định: “Đạo nhân không biết thiện nhân đang nói cái gì? Trong tay đạo nhân sao lại có nhiều lương thực như thế được.”

Lang Hoa nói: “Vậy phải hỏi chính ngài rồi, một người xuất gia vì sao phải chuẩn bị nhiều lương thực như thế, nếu như không phải là Duy Nạp phát hiện ra số lương thực hàng năm đạo quan cứu tế không đúng, ông ấy cũng không dùng mấy năm đi khắp tất cả nghĩa điền của đạo quan, kiểm chứng sự thật. Cho nên Hứa thị mới dám nói chính xác, triều đình cứu tế cũng vô dụng, bởi vì bà ta biết, quá nửa lương thực triều đình cứu tế sẽ không phát đến tay bách tính.”

Tôn chân nhân nói: “Thiện nhân vì cớ gì lại dùng lời này vu oan cho đạo nhân.”

Lang Hoa cụp mắt: “Vậy phải hỏi chân nhân, tại sao lại muốn hãm hại ta. Biết rõ Hứa thị căn bản không phải tiên tri, còn muốn tiến cử bà ta đến trước mặt hoàng thượng. Hứa thị kia đổi con chẳng qua vì tư lợi cho mình, bà ta và Từ Sĩ Nguyên sinh hạ con gái, lại không thể đưa về Từ gia, vì vậy nghĩ tới cách đổi con.”

“Nếu như Bùi Khởi Đường thật sự là con của Khánh Vương, vì sao con gái của Hứa thị lại tâm tâm niệm niệm muốn gả đến Bùi gia, gả cho Bùi Khởi Đường, thậm chí không tiếc đến cửa đổi thân phận với ta, như vậy nàng ta sẽ trở thành trưởng nữ của Cố Thế Hoành trong thánh chỉ.”

Hứa thị không ngừng lắc đầu: “Ngươi... nói bậy... ngươi... nói bậy...”

Lang Hoa nói: “Đáng tiếc Bùi Khởi Đường chẳng những không định lấy Từ Cẩn Du, còn tra ra Từ Sĩ Nguyên có qua lại với Minh Tòng Tín, hoài nghi Từ Sĩ Nguyên cũng tham gia gian lận khoa cử. Bùi Khởi Đường rượu mời không uống uống rượu phạt như vậy, thế nào cũng bị người mưu hại,” Lang Hoa nói rồi nhìn Hứa thị, “Hứa thị, ta nói có đúng không?”

Hứa thị uể oải trên mặt đất, liều mạng lắc đầu: “Không...”

“Vậy thì mời Hoàng thượng truyền Từ Cẩn Du đối chất.”

Nghe được ba chữ Từ Cẩn Du, Hứa thị giống như phát điên vậy: “Đừng truyền Cẩn Du, Cẩn Du không liên quan đến chuyện này, nó không biết gì cả, nó không biết gì cả.”


Nếu để cho người ta biết Cẩn Du là con riêng của Từ Sĩ Nguyên, bất luận là Cố gia hay là Từ gia đều sẽ không cần nàng ta nữa.

“Làm sao lại không liên quan,” Lang Hoa nhìn Hứa thị, “Nếu như Tôn chân nhân không nói chuyện đổi con ra, bà sẽ không ở đây, Từ Cẩn Du cũng sẽ không bị Từ gia và Cố gia đuổi ra khỏi nhà. Nói cho cùng bà và Từ Cẩn Du cũng là con cờ trong tay người khác, bà không định cho nàng ta biết, rốt cuộc tại sao nàng ta từ Từ Đại tiểu thư lại biến thành bộ dạng hôm nay sao.”

“Không, không,” Hứa thị không ngừng xua tay, “Cẩn Du vẫn là Từ Đại tiểu thư, nó là Từ Đại tiểu thư.”

Bộ dạng điên cuồng của Hứa thị khiến cho Hoàng đế sinh lòng chán ghét, người như vậy sao có thể là tiên tri.

“Hoàng thượng, Bùi đại nhân Bùi Khởi Đường dâng tấu chương”, Thường An Khang tiến lên bẩm báo, “Xin Hoàng thượng nhất định phải xem.”

Hoàng đế lập tức nhớ tới Thị Vệ Ti đến Bùi gia, may mà ông ta chưa lập tức hạ lệnh giải người của Bùi gia vào đại lao.

Hoàng đế giơ tay ra, Thường An Khang lập tức đưa tấu chương tới.

Tấu chương từ từ mở ra, sắc mặt Hoàng đế càng khó coi hơn, cuối cùng một chưởng vỗ lên bàn: “Giỏi cho một Minh Tòng Tín, giỏi cho một Tôn chân nhân...”

Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Tôn chân nhân lập tức biến mất gần như không còn gì.

Bùi Khởi Đường nhất định đã tóm được cái đuôi của bọn họ, nếu không thái độ của Hoàng thượng sẽ không thay đổi trong nháy mắt như thế.

“Truyền Bùi Khởi Đường,” Hoàng đế nói, “Trẫm phải đích thân hỏi hắn, hắn rốt cuộc có phải con của Khánh Vương hay không, có phải cháu ruột của Trẫm hay không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui