Dạo Bước Phồn Hoa

Hứa thị đến nay vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Kiếp trước, điều Cẩn Du nhớ mãi không quên chính là, muốn trở về Từ gia, cũng vì Từ Lang Hoa không chịu để cho Cẩn Du vào nhà.

Bà ta bây giờ vẫn còn nhớ bộ dạng Cẩn Du treo trên xà nhà.

Cẩn Du sợ đau nhất, nếu không phải bị dồn vào đường cùng, tại sao có thể làm như vậy.

Cho nên khi đó bà ta đã thề, bà ta phải khiến Từ Lang Hoa nợ máu trả bằng máu, một ngày nào đó bà ta phải đích thân siết chết Từ Lang Hoa, đền mạng cho Cẩn Du.

Lúc bà ta trùng sinh lại, Từ Lang Hoa còn chưa có mặt trên đời này, bà ta có thể không chút kiêng kỵ sắp xếp tất cả. Bà ta có thể lợi dụng Lục Văn Hiển, tìm người giả dạng làm cướp đi chặn xe ngựa của phu thê Từ Tùng Nguyên. Bà ta nắm được thời gian, cuối cùng sinh cùng lúc với Hàng thị, khoảnh khắc ôm Từ Lang Hoa trong ngực kia, trong lòng bà ta vui sướng như vậy.

Ông trời có mắt, bà ta rốt cuộc có thể trả thù, rốt cuộc có thể tự tay thay đổi tất cả rồi.

Từ gia nợ bà ta và Cẩn Du, cho nên bất luận là Từ Tùng Nguyên, Hàng thị, hay là Từ lão thái bà đó, đều nên cưng chiều Cẩn Du. Còn về Từ Lang Hoa, nếu đã biến thành Cố Lang Hoa, cuộc sống sau này sẽ bị bà ta nắm trong lòng bàn tay, từ từ hành hạ.

Ha ha.

Những ngày mới hoán đổi đó, bà ta ôm Cố Lang Hoa cảm thấy tâm tình vô cùng vui sướng, đáng tiếc trên dưới Cố gia còn tưởng rằng bà ta là vì thích đứa bé kia.

Những thứ Cẩn Du đã trải qua kia, bà ta phải để cho Cố Lang Hoa nếm thử.

Nhưng không ngờ có một ngày Cố Lang Hoa đột nhiên thay đổi, thay đổi kế hoạch của bà ta hết lần này đến lần khác, cuối cùng ép bà ta vào đường cùng.


Bà ta bây giờ còn lại cũng chỉ có Cẩn Du.

Cẩn Du của bà ta.

Nhưng Từ Sĩ Nguyên lại kêu bà ta nói ra sự thật.

Không, tuyệt đối không.

Bà ta thà chết cũng không.

“Cho dù bà không nói,” Từ Sĩ Nguyên thở dài, “Cố gia, Từ gia đều đã biết, sau khi Cố Lang Hoa và Từ Cẩn Du ra đời đã bị bà hoán đổi rồi.”

Hứa thị há miệng, hồi lâu không nói ra lời: “Không…” Bà ta cố mãi mới phát ra được âm thanh: “Không thể nào, không có ai biết... Bà mụ kia đã chết, Lục Văn Hiển cũng đã chết, sẽ không có ai biết được, bọn họ không biết...”

“Bà mụ kia trước khi chết nói sự thật cho một đạo sĩ, Cẩn Du tìm được đạo sĩ kia, dẫn đạo sĩ kia đến Từ gia, nói ra thân phận của nó rồi.”

Trong mắt Hứa thị trống rỗng, nhìn rất khủng bố: “Cẩn Du làm sao có thể?” Cẩn Du làm sao có thể làm như vậy, nếu như không vạch trần chuyện này ra, Cẩn Du vĩnh viễn là Từ Đại tiểu thư.

Tại sao, đây là vì sao chứ?

Từ Sĩ Nguyên nói tiếp: “Cẩn Du muốn gả cho Bùi Khởi Đường, nó cho rằng trở lại Cố gia trở thành Cố Đại tiểu thư, là có thể theo thánh chỉ thành thân với Bùi Khởi Đường. Trước đây ta bị công việc triều đình quấn lấy thân, không phát hiện ra tâm tư của nó, bây giờ biết nhưng đã muộn rồi. Ta biết, Cẩn Du mắc bẫy của Cố Lang Hoa, thay Cố Lang Hoa nói ra sự thật của mọi chuyện. Huynh tẩu kia của ta vốn rất yêu thích Lang Hoa, sau khi nghe rồi không có chút hoài nghi nào, nhận định Cố Lang Hoa chính là nữ nhi của bọn bọ. Cẩn Du đến Cố gia nhưng lại bị đuổi ra ngoài.”

Cẩn Du bị Cố gia đuổi ra ngoài, Từ gia chắc chắn cũng sẽ không thu nhận Cẩn Du nữa.

Trong lòng Hứa thị giống như bị lửa đốt, một luồng khí nóng lập tức xông lên cổ họng, vừa tanh vừa ngọt, cảm giác trời đất quay cuồng truyền tới, bà ta đứng cũng không vững, cả người ngã về phía sau.

Từ Sĩ Nguyên hiển nhiên không ngờ Hứa thị sẽ có phản ứng lớn như vậy, vội vàng tiến lên đỡ lấy Hứa thị: “Bà làm sao thế?”

Hứa thị mở to hai mắt, dường như không thở nổi, hồi lâu mới “phụt” một cái phun lên người Từ Sĩ Nguyên.

Máu tươi xen lẫn đồ ăn liên tiếp trào ra.

Cả phòng lập tức tràn đầy mùi hôi thối.

Bụng Từ Sĩ Nguyên đảo lộn, không dễ gì mới áp chế được sự ghê tởm xuống.

Hứa thị đã “hu hu” khóc lên, cả đời này bà ta dùng toàn lực để thay đổi, cuối cùng được cái kết quả này. Cẩn Du vẫn bị Cố gia và Từ gia ghét bỏ như thế, mang một cái thân phận không minh bạch mà sống.

Kiếp trước Cẩn Du muốn trở về Từ gia, tại sao kiếp này lại tìm về Cố gia.

Lẽ nào thật sự là ý trời khó cãi.


Ý trời khó cãi.

Bất luận bà ta làm thế nào, cuối cùng kết cục của Cẩn Du đều sẽ là như vậy.

“Hết cách rồi...” Hứa thị không ngừng nói, bà ta đã hết cách rồi.

“Không, vẫn còn một cách,” Từ Sĩ Nguyên nói, “Bà yên tâm, Cẩn Du còn có bà và ta, chỉ cần bà ra ngoài, ta sẽ bỏ vợ, cưới bà vào cửa. Như vậy, Cẩn Du chính là trưởng nữ của Từ Sĩ Nguyên ta.”

Hứa thị ngước đôi mắt đỏ ửng lên: “Sĩ Nguyên, ông nói thật sao?”

“Là thật,” Từ Sĩ Nguyên cầm tay Hứa thị, “Từ nay về sau, chỉ cần ta còn sống, hai người sẽ không bị người khác chế nhạo nữa, ta sẽ lấy bà.”

Nước mắt Hàng thị càng rơi xuống nhiều hơn.

“Nhưng mà bây giờ,” Từ Sĩ Nguyên nói, “Chúng ta phải đối phó Cố Lang Hoa và Bùi Khởi Đường, chỉ có lật đổ bọn chúng, mới có ngày tháng tốt đẹp của chúng ta. Thân phận của Bùi Khởi Đường bị vạch trần, Bùi gia chính là tội khi quân. Mặc dù Bùi Khởi Đường đã lật án cho Khánh Vương, nhưng thân phận con trai của Khánh Vương vẫn sẽ khiến Hoàng thượng nghi kỵ như cũ.”

“Cứ như thế, chúng ta cũng không cần sợ Cố Lang Hoa và Bùi Khởi Đường nữa, cho nên bà giúp ta, giúp Cẩn Du, cũng là giúp chính bà.”

Từ Sĩ Nguyên nói tới chỗ này, thở dài: “Quên nói với bà, chỗ ở của ta đã bị triều đình sao kiểm, vụ án của Minh Tòng Tín sẽ liên luỵ đến ta. Bùi Khởi Đường muốn đưa ta vào chỗ chết, cho nên đây đã là cơ hội duy nhất của chúng ta rồi.”

Cuối cùng Hứa thị ngẩng đầu lên: “Vậy ta nên làm thế nào?”

“Trừ chuyện của công tử ra, bất kể Hoàng thượng hỏi cái gì, nàng đều phải nói sự thật, phải khiến cho người tin tưởng. Như vậy mười câu, có chín câu phải là thật, bà hiểu chưa?”

Hứa thị run giọng nói: “Ta sợ mình... làm không tốt.”

“Bà nhất định sẽ làm tốt,” Từ Sĩ Nguyên nắm chặt cổ tay Hứa thị, “Mạng cả nhà chúng ta đều giao cho bà, sống hay chết nhờ cả vào bà.”

...


Đại lao Hoàng Thành Ti.

Người của Thị Vệ Ti dẫn người xông vào, Cố Thế Hoành vốn đang xem hồ sơ, nghe được âm thanh liền tiến lên đón.

“Hoàng thượng có khẩu dụ,” Đô chỉ huy sứ cầm lệnh bài nói, “Đại lao Hoàng Thành Ti tạm thời giao cho chúng ta tiếp quản.”

Trên mặt Cố Thế Hoành hiện lên vẻ kinh ngạc, sau khi mọi người hành lễ xong, Cố Thế Hoành mới mở miệng hỏi: “Xin hỏi thượng quan, vì sao lại thế này?”

“Ngươi không cần biết,” Đô chỉ huy sứ phất phất tay áo, “Bây giờ ngươi ra ngoài đi, triệu tập mọi người của Hoàng Thành Ti đến đây, chúng ta có lời muốn hỏi.”

Cố Thế Hoành đi ra đại lao, khoảng nửa giờ sau, thuộc hạ bước nhanh về phía trước bẩm báo với ông: “Những người của Thị Vệ Ti đó đang tra khảo tất cả lính canh ngục, bọn họ muốn biết... muốn biết... tung tích của Hứa thị.”

Cố Thế Hoành dường như hết sức bất ngờ: “Không phải Hứa thị đã chết rồi sao?”

Mặc dù Lang Hoa hoài nghi Hứa thị chỉ là được người cứu ra ngoài, nhưng trước mặt người khác, Hứa thị xác thực là đã chết ở trong đại lao.

Thuộc hạ lắc lắc đầu: “Cũng không biết Thị Vệ Ti có được tin tức ở đâu, quả quyết Hứa thị chưa chết, hôm nay nhất định phải hỏi ra kết quả.”

Cố Thế Hoành phân phó thuộc hạ lui xuống.

Nếu như sớm đã có người bày cuộc, rất nhanh Hứa thị sẽ bị người tìm được.

Nghĩ tới đây, ông ngẩng đầu lên nhìn đám mây phía chân trời, ngày Lang Hoa chờ đã đến rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui