Dạo Bước Phồn Hoa

Hàng thị dẫn Vưu ma ma tới viện của Từ lão phu nhân.

Từ Cẩn Du đang ngồi xổm bóp chân cho Từ lão phu nhân.

Từ Cẩn Du cười nói: “Lúc đó phải phát thiệp cho tiểu thư các nhà, Chu tiểu thư không biết viết như thế nào, con liền giúp nàng viết một bài thơ tứ tuyệt làm phần đề thiệp, tổng cộng đưa đi ba mươi tấm. Chu gia cho là rất nhiều người sẽ không tới, liền chuẩn bị cho khoảng mười người, không ngờ hai mươi lăm hai mươi sáu người tới, hạ nhân ở cửa tiếp ứng vô cùng bận bịu, xe ngựa xếp thành hàng dài, cũng không biết lúc nào mới có thể vào nhà.”

Từ lão phu nhân cười: “Đó là do thơ của con viết hay, nhìn giống như thi hội, Chu gia hẳn nên biết ơn con mới đúng.”

Từ Cẩn Du nhắc tới cái này, mặt liền đầy ủy khuất: “Nhưng lúc cháu gái đi, cho người thông báo nửa ngày, Chu gia cũng không có ai tới tiếp ứng, cháu gái trong cơn tức giận rời đi. Vừa vặn, cháu gái nhìn thấy hộp lễ vật tặng cho Chu gia ở trong xe ngựa, phát hiện Đinh ma ma cầm nhầm hộp, vốn là ngọc lại biến thành bùa bình an, con sợ Bùi Nhị thái thái đã ra khỏi nhà đến nhà ta lấy bùa bình an, cũng không nghĩ nhiều liền kêu người đi đến Bùi gia.”

Hàng thị đứng ở cửa nghe hồi lâu, không ngờ Cẩn Du lại mở mắt nói dối như vậy. Rõ ràng xe ngựa không đến Chu gia, lại bị Cẩn Du nói như vậy, người Chu gia tự nhiên bị gánh thêm cái tội danh lễ phép không chu toàn.

Hơn nữa lễ vật tặng người ta sao lại trùng hợp nhầm với bùa bình an, Cẩn Du căn bản là mượn cớ tiệc rượu của Chu gia đến Bùi gia lấy lòng người ta.

Vậy còn chưa đủ sao? Bị người ta tát vào mặt, làm sao Cẩn Du còn có thể vui vẻ như chưa hề xảy ra việc gì như vậy được.

Hàng thị nghĩ tới đây, kêu nha hoàn vén rèm, bà đi vào bên trong.

Hàng thị tiến lên hành lễ với Từ lão phu nhân, “Lão phu nhân, hôm nay là Cẩn Du không đúng, không nói với người nhà một tiếng đã đến Bùi gia, mới gây ra trò cười như vậy.”


Từ lão phu nhân cau mày, sắc mặt Từ Cẩn Du cũng thay đổi: “Mẫu thân nói gì thế? Trò cười gì chứ, con vốn muốn đến Bùi gia, sau đó cảm thấy không ổn thỏa, nên quay trở lại, ai ngờ càng xe ngựa lại gãy, may mà có phu xe ghìm được ngựa lại, nếu không con nhất định đã bị thương rồi.”

Từ Cẩn Du nói rồi ngước mắt lên nhìn Từ lão phu nhân: “Vừa rồi con không nói với tổ mẫu là sợ tổ mẫu lo lắng.” Nói rồi nàng giơ tay ra xoa cánh tay mình.

“Ngã ở chỗ nào rồi?” Vẻ mặt Từ lão phu nhân đầy đau lòng, “Chuyện này làm sao có thể giấu chứ, thân thể nữ hài tử yêu kiều, không thể có nửa điểm không may, mau… kêu người đi mời lang trung nhanh tới xem cho Cẩn Du.”

Ma ma quản sự nghe lời này định lui xuống, lại bị Hàng thị gọi lại: “Không cần đi, Đại tiểu thư không sao cả.”

“Nói gì thế hả,” Từ lão phu nhân ôm lấy Từ Cẩn Du, “Đâu có mẫu thân nào lòng dạ ác độc như vậy, đến nữ nhi của mình cũng không quan tâm.”

Trong lòng Từ Cẩn Du run lên, nàng ta nhìn về phía Hàng thị, trong ánh mắt tăng thêm mấy phần oán hận.

Trước giờ Hàng thị không hề đối đãi với nàng ta như con ruột, chưa hề quan tâm đến nàng ta. Bây giờ nàng ta bị ủy khuất, Hàng thị cũng không biết an ủi nàng ta, ngược lại còn tới trước mặt tổ mẫu tố cáo nàng ta. Nàng ta tình nguyện không có người mẫu thân như vậy.

Từ Cẩn Du chui vào trong ngực Từ lão phu nhân: “Là cháu gái sai rồi, khiến cho tổ mẫu phải buồn lòng.”

Hàng thị cũng không thèm nghe: “Xe ngựa con ngồi, càng xe là bị người chém đứt.”

Từ Cẩn Du kinh ngạc: “Là ai muốn hại con… con.”

Ánh mắt Từ lão phu nhân sầm xuống: “Sao lại có người chém đứt càng xe? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Là Du tỷ nhi tự mình dặn dò hạ nhân làm.” Hàng thị xụ mặt, “Du tỷ nhi cầu kiến Bùi thái phu nhân bị từ chối ở ngoài cửa, liền ở một bên chờ Bùi Tứ gia về nhà, thấy có người cưỡi ngựa tới, nó kêu người chém đứt càng xe, muốn mượn việc này quen với Bùi Tứ gia…”

Trên trán Từ Cẩn Du chảy đầy mồ hôi lạnh.

Từ lão phu nhân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vỗ lên mặt bàn, Từ Cẩn Du bị doạ nghiêng người trượt xuống đất.

“Lại nói mấy lời vớ va vớ vẩn này trước mặt hài tử,” Từ lão phu nhân chỉ Hàng thị, “Ngươi muốn chọc cho ta tức chết hả?”

Hàng thị lộ ra vẻ mặt bi thương: “Mẫu thân thương Cẩn Du nhất, địa vị của con dâu ở trong lòng mẫu thân không bằng phân nửa Cẩn Du, nếu như tương lai Cẩn Du làm sai chuyện gì, con dâu thật sự sợ mẫu thân không chịu nổi.”


Cả người Từ lão phu nhân phát run: “Lời này của ngươi là ý gì hả?”

Hàng thị nói: “Mẫu thân, hành động của Cẩn Du đáng nên bị nhốt ở trong nhà, không cho phép ra khỏi khuê các nửa bước. Mặt mũi của Từ gia chúng ta bị nó làm mất hết rồi, cho dù người không chịu tin, bên ngoài rất nhanh cũng sẽ truyền tới.”

Hàng thị không biết mình lấy đâu ra sức mạnh, dám ngẩng đầu tranh luận với Từ lão phu nhân, có lẽ là bởi vì bà thất vọng với Cẩn Du, có lẽ là bởi vì Lang Hoa, vào giờ phút này hai chuyện này không ngừng va chạm trong đầu bà.

Cẩn Du muốn cướp đi nhân duyên của Lang Hoa.

“Con không có,” Từ Cẩn Du mở miệng, nước mắt chảy dài trên mặt, “Tại sao mẫu thân phải nói con như vậy, tại sao muốn nhốt con lại, chỉ vì tổ mẫu nói muốn để con giúp đỡ chưởng quản việc bếp núc trong nhà sao? Con sẽ không cướp quyền lực với mẫu thân, con sớm muộn cũng phải gả ra ngoài…”

Hàng thị lẳng lặng nhìn Từ Cẩn Du: “Ta sợ con không gả đi nổi.”

Hàng thị nhấn mạnh từng chữ: “Con còn tiếp tục như vậy nữa, mất hết danh tiếng, chỉ có thể vào trong am mà đốt đèn niệm phật, không ai dám lấy con cả.”

“Bùi gia đã định ngày thành hôn với Cố gia rồi, tuy nói là Hoàng thượng ban hôn, nhưng đây là Bùi Khởi Đường tự yêu cầu. Ai không biết hắn vì hôn sự này mà đứng một ngày một đêm ở bên ngoài cửa cung, suýt nữa thì vứt đi công danh của mình. Hắn làm sao có thể vì một cái bùa bình an nhỏ nhoi, hay là lời hồ ngôn loạn ngữ của đạo sĩ mà bỏ hôn sự này với Cố gia.”

“Choang” một tiếng, một chén trà đập vỡ dưới chân Hàng thị.

“Ngươi ra ngoài cho ta,” Bùi lão phu nhân quát lớn, “Người đâu, nhốt nó vào trong phòng cho ta, nó lại dám nói nhăng nói cuội trước mặt ta…”

Từ lão phu nhân hầm hầm giận dữ như vậy, nhưng Hàng thị lại không hề sợ, bà ngẩng đầu lên: “Mẫu thân, Bùi Nhị thái thái vốn muốn qua đây nhưng còn chưa đến, ý của Bùi gia đã rất rõ ràng. Người thật sự muốn con dâu gọi mấy hạ nhân đi theo xe qua đây hỏi cho rõ ràng, mới chịu tin hay sao?”


Hàng thị trước nay chưa từng kiên cường như vậy, lúc nói chuyện mặt đầy vẻ bình tĩnh.

Chẳng lẽ đây là thật?

Từ lão phu nhân nhìn Từ Cẩn Du bên cạnh, Từ Cẩn Du mệt mỏi đứng đó, đôi mắt chằm chằm nhìn Hàng thị, trên mặt là vẻ không cam lòng.

“Cẩn Du,” Từ lão phu nhân nói, “Mẫu thân con nói là thật sao?”

“Không phải,” Từ Cẩn Du ôm lấy chân Từ lão phu nhân: “Đương nhiên là không phải, con làm sao lại làm ra chuyện như vậy chứ, là có người muốn hại cháu gái…”

“Mẫu thân,” Hàng thị nói, “Người còn dung túng nó nữa, sớm muộn gì nó cũng gây ra chuyện lớn, ra khỏi cái nhà này, sợ là người cũng không bảo vệ nổi nó đâu.”

“Đưa Đại tiểu thư về phòng trước đã.” Từ lão phu nhân lạnh nhạt nói.

“Tổ mẫu,” Từ Cẩn Du kéo vạt áo Từ lão phu nhân, người cũng không tin con sao.”

Từ lão phu nhân không để ý đến mà nói tiếp: “Gọi những hạ nhân kia tới đây, ta muốn đích thân hỏi xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui