Dạo Bước Phồn Hoa

Lang Hoa nghe xong lời của Kiều ma ma liền đứng lên.

A Quỳnh lập tức cầm nón che tới đội lên cho Lang Hoa.

Lang Hoa đi tới cửa dặn dò A Mạt: "Cầm lấy hòm thuốc, chúng ta đi gặp Tào đại nhân."

A Mạt đáp lại một tiếng.

Kiều ma ma ngẩn ra đó, rốt cuộc Cố Đại tiểu thư này muốn làm gì? Còn chưa nói hết lời mà sao đã đi rồi.

Thấy bóng Lang Hoa dần khuất, Kiều ma ma liền muốn đuổi theo ra ngoài, nha hoàn mặt đen thui đó lập tức lại chặn trước mặt bà ta, lạnh lùng nói: "Bà chuẩn bị tự mình phái người về Minh gia, hay là để chúng ta tới Minh gia đòi nợ? Nếu chúng ta tới cửa, chỉ e sẽ không hay ho gì đâu."

Kiều ma ma cứng người, sắc mặt tái mét.

Lời này là ý gì? Lẽ nào Cố gia còn muốn nhốt bà ta ở đây sao?

Lang Hoa đi tới ngoài phòng nghe thấy tiếng của Hàn Yên không nhịn được muốn cười. Trong kiếp trước, nàng bị nhốt trong phòng, chỉ mong có thể giữ lấy một vùng trời bình yên trong phòng mình, bất luận là mình hay là người bên cạnh xưa nay đều dè dặt hành sự, đến Hàn Yên cũng chưa từng lớn tiếng nói chuyện như vậy.

Giờ tốt rồi, họ không bị gò bó, cũng không cần sống vô dụng như thế nữa.

...

Minh Tòng Tín nhíu mày, vốn đang thích thú vào kinh, lại không ngờ nghênh đón ông ta là những việc xấu khiến ông ta chán ghét.


Quản sự lập tức quỳ xuống: "Lão gia, chuyện này cũng không thể trách chúng nô tài được, ai ngờ Lục Tam gia lại xen vào việc nhà của chúng ta."

Nếu không phải Lục Anh lắm mồm, còn không đến nỗi bị truyền ầm lên như vậy.

Ánh mắt Minh Tòng Tín loé lên, Lục Anh muốn làm gì đây? Không phải Từ Sĩ Nguyên luôn mồm nói, sau này Lục Anh sẽ là cánh tay trái cánh tay phải của công tử à, sao giờ lại gây phiền phức cho ông ta.

Một đứa con vợ lẽ không dễ gì bước lên bảng giáp, có cơ hội làm quan, Lục Anh nên cảm ơn ông ta mới đúng, giờ lại làm ra việc vong ân phụ nghĩa như vậy.

Trong mắt Minh Tòng Tín lộ ra sự hung ác, đợi việc này qua rồi, ông ta sẽ phát ra tin tức, Lục Anh và Triệu thị liên thủ hại ân sư. Vốn dĩ thanh danh của Lục gia đã thối, phẩm hạnh của Lục Anh lại không tốt như vậy, Lại bộ không cho hắn chức quan cũng là việc bình thường.

Lục Anh qua cầu muốn rút ván, cũng quá nóng vội, đừng quên, Lục Anh thi là Minh Kinh Khoa, một câu của đại nho như hắn, là có thể khiến cả đời Lục Anh không có đường ra.

"Cố gia kia cũng không phải dễ đối phó," Quản sự nói tiếp, "Sau khi Thái thái tới Dưỡng Tế Viện, rốt cuộc thế nào, chúng nô tài cũng không rõ, giờ chỗ Dưỡng Tế Viện bảo chúng ta đón người về, việc này... phải làm thế nào đây."

Minh Tòng Tín nói: "Các ngươi đã gặp thái thái rồi? Người đã chết rồi?"

Quản sự gật đầu: "Chắc chắn là thật, mấy lang trung đều đi xem qua rồi, hơn nữa Cố Đại tiểu thư đã châm cứu, Kiều ma ma tận mắt thấy, kim đó đâm xuống, thái thái không có bất cứ động tĩnh gì."

Chết rất sạch sẽ.

Sắc mặt Minh Tòng Tín giãn ra một chút.

Triệu thị chết rồi, dù Lục Anh có muốn gây chuyện, cũng không thể hạ thủ, không có chứng cứ gì, ai có thể nghi ngờ một đại nho như ông ta được chứ, lỡ không cẩn thận, sẽ dẫn tới sự bất mãn của tất cả nho sinh.

Quản sự nói: "Kiều ma ma bị họ giữ lại Dưỡng Tế Viện, người của Cố gia còn đưa lời ra, nếu không đón người đi, họ sẽ sai người đưa người tới cửa để đòi tiền."

Minh Tòng Tín nghe xong tóc đều dựng lên.

Những người này là vô lại sao? Tốt xấu gì Cố Thế Hoành cũng đang làm quan trong triều, sao lại có thể để con gái làm bậy như vậy.

Minh Tòng Tín nói: "Đi nói với người của Triệu gia, bảo họ đi đón Triệu thị, ta đã viết hưu thư. Triệu thị và đứa trẻ đó không có bất cứ quan hệ gì với Minh gia chúng ta." Dù Vân Nương chết rồi, ông ta cũng không thể ra mặt, không thể để mình nhuốm chút thị phi nào.

"Nếu người của Triệu gia có hỏi, các ngươi nói Triệu thị làm hại Lão thái thái thế nào, tư thông với người ta ra sao. Minh gia chúng ta là thư hương môn đệ, trong tộc có bốn chiếc miếu thờ trinh tiết, không thể để nữ tử mất phu đức như vậy vào tộc phổ, đứa trẻ nàng ta sinh ra cũng vậy."

Quản sự đáp lại một tiếng.

Minh Tòng Tín đưa hưu thư qua: "Mau đi làm."

...


Lang Hoa tự tay đổi thuốc cho Tào Gia.

Tinh thần của Tào Gia trông đã đỡ hơn rất nhiều, tộc Tào thị được giải oan, giống như đã dời được một viên đá nặng ra khỏi ngực ông ấy, hô hấp của ông ấy đã trở nên dễ chịu hơn.

Tào Gia nói: "Cố Đại tiểu thư còn nhớ lời nói năm đó người nói với ta trong đại lao Hoàng Thành Ti không?"

Lang Hoa gật gật đầu: "Nhớ."

Tào Gia nhớ lại tình hình lúc đó: "Lúc đó ta còn nghĩ, tiểu nha đầu này ngạo mạn không biết nông sâu, nàng ta căn bản không hiểu lật án là ý gì. Đó còn là vụ án mưu phản, không phải tham ô, trộm cướp bình thường, dù ta liều hết toàn lực, e là cuối cùng cũng chỉ phí công."

Lang Hoa nói: "Đó là vì trên người Tào đại nhân có vết thương, lại ở Hoàng Thành Ti quá lâu, khó tránh có chút tiêu cực."

May mắn, may mắn lúc đó Cố Thế Hoành tới Hoàng Thành Ti, ông ta lại gặp được Hồ tiên sinh và Cố Đại tiểu thư, còn có Bùi đại nhân đồng ý vất vả vì họ...

Dẫu một khâu trong đó xảy ra sai sót, thì giờ e là ông ấy đã thành một nắm đất vàng, còn nói gì tới giải oan.

"Tào đại nhân có dự định gì?" Lang Hoa vừa thu dọn hòm thuốc trong tay, vừa hỏi.

"Dự định?" Tào Gia còn chưa nghĩ tới, "Người giống như ta, không thể làm quan trong triều nữa. Đợi tới khi tất cả kết thúc, ta sẽ đưa người về tổ tịch của Tào thị, trồng ruộng, sống qua ngày, xây lại từ đường Tào thị, lại xem xem có đệ tử nhánh bên nào sống sót không..."

Không đợi Tào Gia nói hết, Lang Hoa ngẩng đầu lên: "Ngoài những cái này ra? Tào đại nhân có từng muốn gì khác không."

Cái khác?

Còn có thể có gì?

Tào Gia lắc lắc đầu.


Lang Hoa nói: "Tào đại nhân bản lĩnh đầy mình, lẽ nào chỉ vì một đôi chân mà bỏ phí thời gian."

Với sự thông minh và gan dạ của Tào Gia, sao có thể chỉ làm một thân sĩ.

Tào Gia cười nói: "Ta đã già rồi, không có chí khí đó nữa."

Lang Hoa nghe thấy lời này cũng không khỏi mỉm cười: "Đại nhân vừa nhắc tới tình cảnh khi chúng ta gặp mặt ở Hoàng Thành Ti, lúc đó đại nhân cũng cảm thấy tiền đồ vô vọng mà."

Tào Gia ngẩn ra, nói thì nói vậy, nhưng lúc đó ông ấy đã dốc hết sức, giờ... triều đình nào có thể muốn một người tàn phế như ông ấy làm quan.

"Đại nhân đầy học thức, tài năng, nên làm chút việc cho bách tính." Lang Hoa lấy ra khăn vải sạch, bắt đầu băng bó vết thương cho Tào Gia.

Làm chút việc cho bách tính?

Tào Gia suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào.

Tào Gia nhíu mày: "Là Minh gia đang gây chuyện phải không?"

Lang Hoa nói: "Chính là Minh Tiến sĩ đó, đại nho có tiếng vùng Giang Chiết."

Trải qua những ngày điều dưỡng này, trên gương mặt vốn gầy yếu tiều tuỵ của Tào Gia đã có chút sức sống, hiển hiện ra vài phần diện mạo ngày xưa của ông ấy, một đôi mắt phượng long lanh có thần, trên người có loại cao quý và nho nhã đặc trưng của người đọc sách, "Hắn có thể thành nho sĩ, đó là vì người đọc sách của Giang Chiết đã chết vô số, đúng là bất hạnh lớn mà, triều đình hiện giờ... đã không phải như thời Tiên hoàng nữa. Đại Tề đã sa sút rồi, cho nên mới có những yêu ma quỷ quái này ra ngoài tác quái."

Lang Hoa cúi đầu thắt khăn vải, tiếp tục làm sạch vết thương khác: "Vậy tức là đại nhân đồng ý rồi nhé. Đại nhân có chí khí như vậy, dù sao cũng không đành lòng không nghe không nói không hỏi, chi bằng thể hiện bản lĩnh, làm chút chuyện gì đó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui