Vân Nương không ngừng thút thít: "Người hãy cứu lấy mẹ con ta đi... mẹ con ta..."
Cả người Vân Nương nhìn đã có chút điên cuồng.
"Vân Nương," Tiêu ma ma nhắc nhở, "Người sinh một vị tiểu thư."
"Con gái." Vân Nương ôm lấy đầu, khóc càng hăng hơn.
Tiêu ma ma thở dài, nhìn về phía em bé: "Cũng không biết có thể nuôi được hay không, nhỏ như vậy chỉ sợ không biết bú sữa."
Hồ tiên sinh vuốt râu lắc đầu: "Khám chữa cho trẻ con không dùng châm được, không uống thuốc được, cũng chỉ có thể cố gắng nghe ý trời thôi."
Bà tử dỗ em bé đang khóc.
Trẻ con luôn vô tội.
Lang Hoa phân phó bà tử: "Tìm một vú em thử xem." Nếu như đã đi tới chỗ nàng, nàng cũng không thể giương mắt không quan tâm, nếu như có thể bú sữa bình thường, chưa biết chừng đứa trẻ còn có thể sống sót.
Tiêu ma ma nhìn mẹ con Vân Nương: "Mới được bao lâu chứ, làm sao lại thành thế này, sớm biết như vậy, năm đó nên tiếc phúc, an phận làm Vinh Quốc Công phu nhân không làm, lại..."
"Không phải nàng ta không an phận làm Vinh Quốc Công phu nhân," Lang Hoa đứng lên, "Mà nàng ta không có cách nào làm, tính tình của nàng ta như vậy, lại thêm lúc đó bị che mắt, nhất định sẽ có kết quả như thế."
Rất nhiều người đều cho rằng họ hiểu sự yêu thích của mình, nhưng lại không phải như vậy.
Vân Nương và huynh trưởng vốn không xứng đôi, thê tử huynh trưởng nên tìm, tuyệt đối sẽ không phải là người như Vân Nương.
Vân Nương bây giờ cũng coi như đã trải qua khó khăn, hy vọng nàng ta có thể sống tiếp cho tốt.
Lang Hoa đi ra khỏi Dưỡng Tế Viện lên xe ngựa, Tiêu ma ma tới nói: "Những người nhà Minh gia đó mua chuộc bà mụ, biết Vân Nương sinh con gái liền đi hết, đây là... vất người ở chỗ này không quan tâm rồi."
Lang Hoa cũng không kinh ngạc, đây là chuyện nàng đã sớm ngờ tới: "Nếu như bọn họ còn cần Vân Nương đã sớm tới đón người, cũng không cần trốn tránh nhìn trộm ở cửa. Vân Nương tự mình chạy ra, ở bên ngoài sinh con, bên Minh gia có thể dùng cái này làm lý do để bỏ Vân Nương. Nếu như Vân Nương sinh con trai, Minh gia còn cần đứa trẻ, sinh một đứa con gái, Minh gia không thèm đếm xỉa đến cả người lớn lẫn trẻ con."
Chỉ là nàng không nghĩ tới đường đường một Minh Tiến sĩ, gia phong lại là như vậy.
Dẫu sao trong bụng Vân Nương còn có một đứa trẻ.
Lang Hoa chợt nhớ tới Mẫn Giang Thần, chẳng phải A Thần bây giờ cũng như vậy sao, nếu như nàng nhất định muốn gả cho Lục Anh, tương lai sẽ như thế nào?
"Đại tiểu thư, Lục Tam gia tới." Bên ngoài xe ngựa truyền tới tiếng Tiêu Ấp.
Vừa nghĩ đến Lục Anh, Lục Anh đã tới, Lang Hoa không lên tiếng.
"Đại tiểu thư," Tiêu ma ma nói, "Nếu không để cho Tiêu Ấp đuổi hắn đi."
Dựa vào sự hiểu biết của Lang Hoa đối với Lục Anh, Lục Anh sẽ không tới tìm nàng khi chưa có chuẩn bị, nhất định là có lời gì muốn nói: "Đi tới hẻm phía trước dừng lại, Lục Tam gia có chuyện gì, thì nói ngay bên ngoài xe ngựa đi."
Tiêu ma ma đáp một tiếng.
Xe ngựa rất nhanh liền dừng lại, ngoài xe truyền đến tiếng của Lục Anh: "Lang Hoa."
Lang Hoa nói: "Lục Tam gia, có chuyện gì thì nói đi!"
Lục Anh nhìn buồng xe, ánh mắt càng thêm thâm trầm: "Ta nhìn thấy người nhà Minh Tiến sĩ ở gần Dưỡng Tế Viện, muội phải cẩn thận chút."
Lang Hoa không ngờ Lục Anh lại tới nói điều này.
Kiếp trước, quan hệ của Minh Tiến sĩ và Lục Anh luôn không tệ, hai người thường xuyên nói chuyện trong thư phòng.
Bây giờ nghĩ tới chuyện lúc đó, Lang Hoa cảm thấy đã càng ngày càng xa rồi, xa đến rất nhiều chi tiết đều trở nên mơ hồ.
"Ân khoa lần này, sĩ tử trên danh sách phần lớn đều quen Minh Tiến sĩ, nghe nói Quốc Tử Giám vì vậy mà triệu Minh Tiến sĩ vào kinh," Lục Anh nói rồi dừng một chút, "Ta đã bẩm báo những thứ này cho Mẫn đại nhân."
Rất nhiều chuyện đã thay đổi, không còn như kiếp trước nữa.
Lục Anh đây là phát hiện đầu mối gì, muốn tố giác Minh Tiến sĩ với Mẫn đại nhân sao? Cái này không dễ, Lục Anh cũng là do Minh Tiến sĩ tiến cử tham gia ân khoa, nếu như thi ân khoa có vấn đề, Lục Anh cũng không thể lo được thân mình.
Chắc chắn Lục Anh đã cẩn thận suy nghĩ, mới có thể làm như vậy. Nói cách khác, Lục Anh muốn mượn việc này để giành được cảm tình của Mẫn đại nhân.
Lục Anh ngẩng đầu lên, dường như đã nhìn thấy Lang Hoa cách bức rèm xe ngựa: "Nghe nói Hoàng thượng ban hôn cho muội và Bùi Khởi Đường."
Lang Hoa nói: "Cố gia đã nhận thánh chỉ."
"Tại sao?" Lục Anh còn dịu dàng hơn trước đây.
Lang Hoa biết Lục Anh hỏi cái gì.
Nàng từng muốn gả cho Lục Anh, nhưng sau đó nàng lại dần đổi ý, khi đó không hiểu rốt cuộc tại sao, chỉ là cảm thấy giữa hai người thiếu sự tín nhiệm, bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu rõ.
Lang Hoa nói: "Bởi vì rất nhiều chuyện đều không nên tính toán." Nếu như tình cảm cũng cầm đi tính toán, rất có khả năng có được chính là công dã tràng, giống như nàng và Lục Anh, chỉ có thể dựa vào nhau ở điều kiện có hạn, nhìn rất kiên cố, thật ra thì yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Cẩn thận mưu tính thế nào đều không thể so với ngươi tình ta nguyện thực sự.
"Đi thôi," Lang Hoa lãnh đạm phân phó, "Lục Tam gia có chuyện trong nha môn thì đi tìm phụ thân ta."
Đời này nàng và Lục Anh chỉ có một tờ giấy hôn ước, bây giờ không còn liên quan, không ai nợ ai, không cần gặp nhau nhiều nữa.
Lục Anh đứng tại chỗ, nhìn theo xe ngựa biến mất trong tầm mắt.
"Tam gia," Hạ nhân bên cạnh Lục Anh kêu một tiếng, "Chúng ta nên làm thế nào?"
Lục Anh nói: "Đến nhà Minh gia đi! Kêu bọn họ đón sư mẫu và đứa trẻ về."
Hạ nhân Lục gia có chút kinh ngạc: "Sao Tam gia phải quản chuyện của Minh gia, bây giờ những sĩ tử kia đều đang lấy lòng Minh Tiến sĩ, ngài làm như vậy tất sẽ dẫn tới sự phản cảm của Minh gia."
Người Minh gia nếu như muốn đón người đã sớm đi đón rồi, làm sao phải cần một học sinh khoa tay múa chân.
"Cái này vốn là về lý không hợp," Lục Anh nói, "Bây giờ Tiến sĩ còn chưa tới kinh thành, người nhà có lẽ suy nghĩ không chu toàn, đương nhiên phải đi nhắc nhở."
Cũng để cho người trong kinh đều biết thái độ của Minh gia là gì.
...
Trạch viện Minh gia
Hạ nhân đang cẩn thận thu dọn sân trong, đây là lần đầu tiên lão thái thái vào kinh, nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ thỏa đáng.
"Kiều ma ma," Hạ nhân thấp giọng bẩm báo, "Có một vị Lục Tam gia cầu kiến, nói là học sinh của lão gia nhà chúng ta, lần này xuất thân bảng giáp ân khoa."
Kiều ma ma nhìn lễ vật chất đống trong phòng, không cần suy nghĩ cũng biết Lục Tam gia này nhất định là tới tặng quà.
Đợi khi lão gia đến kinh thành, nhìn thấy những thứ này, trong lòng hẳn sẽ vui mừng.
"Mời người tới gian nhà chính ngồi."
Kiều ma ma sắp xếp xong xuôi, tự tay bưng trà ra gian nhà chính nghênh đón.
Lục Anh ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhấp một ngụm trà ngẩng đầu lên, vừa vặn đụng tầm mắt Kiều ma ma.
Kiều ma ma vừa định hỏi lai lịch của Lục Anh, Lục Anh đã nói: "Tiên sinh có phải ngày mai mới có thể đến kinh thành không?"
Kiều ma ma gật gật đầu: "Tiên sinh trên đường nán lại, sớm nhất cũng phải giờ Mùi ngày mai mới có thể đến kinh thành."
"Vậy thì không thể đợi thêm nữa," Lục Anh đứng lên, "Vị ma ma này kêu người cùng ta đến Dưỡng Tế Viện đi, đón sư mẫu về nhà."
Đón về nhà?
Kiều ma ma nhíu mày, người này nói là Vân Nương Triệu thị kia? Lão gia sớm đã giao phó, không cần tìm Vân Nương, nếu như nàng ta sinh vị thiếu gia, liền ôm thiếu gia về, còn lại không cần làm gì cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...