Nói xong những lời này, Bùi Khởi Đường đột nhiên bịt miệng: "Hoàng thượng, vi thần..." Mặt mũi nhăn nhó, hiển nhiên là muốn nôn mửa.
Thường An Khang đột nhiên tái nhợt mặt.
Nếu thật sự nôn trên Cần Chính Điện thì gay to.
"Hoàng thượng," Thường An Khang thấp giọng nhắc nhở, "Bùi đại nhân không thoải mái, chi bằng... về phòng trực nghỉ ngơi trước."
Hoàng đế nhíu mày vẫy vẫy tay, hai cung nhân lập tức lên trước đỡ Bùi Khởi Đường đi ra ngoài.
Đại điện lại yên tĩnh trở lại.
Hoàng đế ngồi trên ngự toạ, hồi lâu mới nói: "Bên ngoài đã có tin đồn như vậy?"
Thường An Khang cúi người lên trước: "Thiên gia, ý người là..."
Hoàng đế nói: "Đều nói là Trẫm bày mưu cho Triệu gia vu hại Khánh Vương?"
Sắc mặt Thường An Khang đại biến, lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng, lời đồn bên ngoài đâu thể tin được. Bùi đại nhân uống say rồi, mới nói ra lời như vậy."
"Trẫm thấy hắn uống rượu say nên nói thật lòng mới đúng."
Năm đó khi xử lý Khánh Vương, Đại Lý Tự đưa ra nghi vấn đều bị một tay hắn đè xuống.
Giờ lại đã khiến cho mưa gió đầy thành.
Hắn không lật án cho Khánh Vương, Thái hậu cũng sẽ không đồng ý, tất cả mọi người đều đang ép hắn.
Hoàng đế nắm chặt tay: "Tấu sớ của Thế tử Hoài Nam Vương vẫn còn chứ?"
Thường An Khang nói: "Vẫn còn."
Hoàng đế mở tấu sớ ra xem một lượt, Thế tử của Hoài Nam Vương lấy lí do vết thương cũ trên người Hoài Nam Vương, xin điều Hoài Nam Vương về kinh thành.
Hoài Nam Vương đã sợ rồi, sợ bị hắn nghi kỵ, cho nên dứt khoát giao ra binh quyền.
Điều này nói lên cái gì? Chứng tỏ tất cả mọi người đều cho rằng, hắn không lật án cho Khánh Vương, vì vụ án của Khánh Vương vốn chính là một tay hắn bày mưu tính kế.
Đáng hận nhất là, trong cung xảy ra việc lớn như vậy, tông thất lại không có ai đứng ra tới Từ Ninh Cung khuyên Thái hậu, mà hết người này tới người kia trốn tránh, sợ bị liên luỵ.
"Hoàng thượng, Vinh Quốc Công dâng thiệp, xin Hoàng thượng triệu kiến."
Hoàng đế cúi mắt: "Truyền." Tới vừa đúng lúc, hắn muốn nghe xem Hàn Chương nói thế nào.
Hàn Chương được nội thị đưa vào đại điện.
Hành lễ với Hoàng đế, giọng Hàn Chương trong trẻo: "Hoàng thượng, xin người bác bỏ tấu sớ của Thế tử Hoài Nam Vương. Dù nói Đại Tề và Tây Hạ đã hoà đàm, biên phòng tây bắc vẫn không thể tách khỏi Hoài Nam Vương được. Nếu Hoàng thượng thi ân, tín nhiệm Hoài Nam Vương đóng giữ bên cương, chắc chắn Hoài Nam Vương sẽ cảm niệm thánh ân."
Hoàng đế nhíu mày: "Sao ngươi biết Thế tử của Hoài Nam Vương thượng tấu với Trẫm? Là Vương gia để lộ tin tức?"
Trong mắt Hàn Chương là sự bình tĩnh và thẳng thắn, "Sở dĩ vi thần biết là vì Hoài Nam Vương lúc này giống như Phủ Vinh Quốc Công năm đó. Năm đó trong vụ án của Khánh Vương, Phủ Vinh Quốc Công trên dưới cũng là bộ dạng như vậy."
"Vô cớ bị cuốn vào vụ án mưu phản, trong lòng hoảng hốt bất an. Người dẫn binh bên ngoài, tay nắm quân quyền vốn đã sợ bị Hoàng thượng nghi kỵ, gặp phải việc này, càng thêm lo sợ. Nếu không phải vì vụ án của Khánh Vương, dù có bị Thẩm Xương Cát tố cáo, vi thần cũng sẽ không ở lại kinh thành, cũng sẽ không từ bỏ chức quan," Ánh mắt Hàn Chương càng trong veo, "Vi thần giờ không có gia thất, lại không thể thao luyện quân đội, nhàn nhã tại gia như vậy, ngoài hàng ngày luyện chút công phu quyền cước, lại không biết nên làm gì. Nếu là Hoài Nam Vương rút về kinh thành, e là cũng sẽ giống như vi thần, từ từ bị mài mòn ý chí, triều đình sẽ tổn thất một viên thống soái. Mà hiện giờ, Kim Quốc nhăm nhe dòm ngó, Đại Tề nhất định phải cẩn thận phòng bị, tuyệt đối không thể vì xử lý nội chính, khiến ngoại hoạ có cơ hội lợi dụng."
Lời của Hàn Chương vô cùng đúng trọng tâm.
Hoài Nam Vương là thân tín của Tiên hoàng, khi Tiên hoàng qua đời, Hoài Nam Vương bi thương trong lòng suýt chút bệnh không dậy nổi. Khi hắn đăng cơ, muốn để Hoài Nam Vương nhận Kinh Doanh, lại bị từ chối, vì Hoài Nam Vương từng đồng ý với Tiên hoàng, cả đời đều sẽ đóng giữ ở biên cương.
Hoài Nam Vương thực sự làm như vậy.
Trong lòng Hoàng đế bị xúc động: "Trẫm biết Hoài Nam Vương và Hàn khanh trung thành vì nước..."
Nghe được lời này, Hàn Chương thở phào, vén áo khoác quỳ xuống: "Hàn Chương còn có một việc thỉnh cầu Hoàng thượng ân điển."
Hoàng đế lại ngồi xuống, ra hiệu Hàn Chương mở lời.
Hàn Chương ngẩng đầu lên, trong mắt là sự nhẹ nhõm và thư thái hiếm có, dường như có việc quan trọng, cuối cùng có thể đặt xuống: "Hoàng thượng, vi thần có việc trước giờ luôn giấu Hoàng thượng, giờ tới lúc nên nói ra rồi."
Hàn Chương mím môi nói tiếp: "Năm đó khi Khánh Vương xảy ra chuyện, Thái hậu nương nương nhận được một lá thư, nội dung trong thư là Phủ Vinh Quốc Công đã hẹn với Khánh Vương, chỉ cần Khánh Vương mưu phản, Phủ Vinh Quốc Công lập tức khởi binh hưởng ứng. Cả nhà vi thần đối với lá mật thư đó trăm miệng khó cãi. Thái hậu nương nương tín nhiệm Phủ Vinh Quốc Công, tạm thời ép việc này xuống, nhưng mật thư này trước sau lại là lo lắng lớn nhất trong lòng Phủ Vinh Quốc Công. Đại ca của vi thần trước khi chết, còn không quên dặn dò vi thần bất luận xảy ra chuyện gì, cũng phải lùi một bước, vì có một con dao luôn luôn đặt trên cổ Phủ Vinh Quốc Công."
Hàn Chương nói tới đây nhắm mắt lại: "Vi thần còn cho rằng, cả đời này cũng không thể tự chứng minh trong sạch nữa, không ngờ giờ Tào Gia lại có thể phân biệt được văn thư thật giả, cho nên... Vi thần khẩn xin Hoàng thượng, để vi thần xin với Thái hậu nương nương lấy bức mật thư đó, sau đó chuyển giao triều đình, nhờ triều đình phân biệt thật giả."
Trong lòng Hoàng đế khẽ lay động, đáy mắt loé lên sự kinh ngạc.
Ý của Hàn Chương là, nhiều năm nay Thái hậu luôn nắm thóp của Phủ Vinh Quốc Công.
Cho nên Phủ Vinh Quốc Công mới hành sự dè dặt như vậy.
Nếu thật sự là vậy, vậy thì trước đây hắn đã nghĩ sai rồi, không phải Phủ Vinh Quốc Công một lòng với Thái hậu, nếu không thì Hàn Chương hôm nay sẽ không quỳ ở đây, cầu xin hắn giúp đỡ.
Đây là một cơ hội tốt, có thể thu đám người của Hàn Chương vào trướng của mình.
Hoàng đế suy nghĩ giây lát, giọng nói trầm thấp: "Trẫm luôn coi ngươi là tâm phúc, ngươi lại giấu Trẫm lâu như vậy. Dù là năm đó có mật thư như vậy, Trẫm cũng sẽ bảo người điều tra rõ ràng, tuyệt đối không dễ dàng định tội danh cho Phủ Vinh Quốc Công."
Hàn Chương cúi người: "Vi thần biết tội, chỉ cần tra rõ việc này, vi thần dù chết không hối tiếc."
"Việc này không thể xem thường," Hoàng đế nói, "Để Trẫm suy nghĩ kĩ đã, ngươi lui xuống trước đi!"
Không nổi trận lôi đình, không quá nghi kỵ, mà là vô cùng bình thản bảo hắn lui xuống trước.
Quả nhiên giống như Bùi Khởi Đường nói, giờ là thời cơ tốt nhất để Phủ Vinh Quốc Công rửa sạch hiềm nghi.
Tên này đúng là thông minh, mọi việc mưu tính trong đầu đều có thể thuận lợi hoàn thành. Hai mươi tuổi đã có thể như vậy, sau này nhất định sẽ nắm được đại quyền.
Rất giống Khánh Vương năm đó, chỉ là Bùi Khởi Đường còn tuỳ tính và kiêu ngạo hơn Khánh Vương vài phần.
...
"Trẫm có nên lật án cho hắn ta không?"
Hoàng đế hồi lâu mới nhả ra một câu này, mắt hắn đỏ rực, giống như một con dã thú khát máu.
Thường An Khang kiềm nén sự sợ hãi trong lòng: "Hoàng thượng, nô tài có lời này không biết có nên nói không..."
Hoàng đế không tỏ rõ thái độ.
Thường An Khang thấp giọng nói: "Kì thực Khánh Vương đã chết rồi, mấy người con trai nối dõi của ông ấy năm đó cũng cùng bị trừ cỏ tận gốc, lật án hay không đối với Khánh Vương mà nói không có tác dụng gì."
Trên mặt Hoàng đế lộ ra nụ cười.
Một người đã nát thành bùn còn có thể đứng lên chống đối hắn sao? Cứ coi như năm đó hắn ta lợi hại hơn nữa, thông minh hơn nữa cũng chỉ vô ích.
Thắng làm vua thua làm giặc, người đã chết trong tay hắn, dù có biến thành ma tác quái, hắn cũng có thể giết thêm lần nữa. Vì hắn mới là Hoàng đế của Đại Tề, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi, không có ai có thể vượt lên trên hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...