Hàng thị nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, Quản gia bước vào bẩm báo: "Phu nhân, không hay rồi, lão phu nhân vì chuyện của Nhị lão gia mà nổi giận, lúc trách mắng nhị lão gia, lão phu nhân không cẩn thận dùng dao cắt cổ của mình."
Hàng thị nghe thấy liền hoảng sợ: "Vậy người sao rồi?"
Quản gia nói: "Dao cắt vào da, máu đã ngừng chảy rồi, có lẽ không còn nguy hiểm, nhưng cổ đã bị thương…"
Quản gia vừa nói vừa nhìn sang Lang Hoa, Cố Đại tiểu thư giỏi y thuật, có thể mời Cố Đại tiểu thư qua đó xem được không.
Lang Hoa bỏ chén trà trong tay xuống, chắc là Từ lão phu nhân ép Từ Chính Nguyên đi tố cáo Từ Sĩ Nguyên. Bà ta sớm biết Diêm Trường Quý là người của Từ Sĩ Nguyên, chỉ là con cáo già Từ Sĩ Nguyên không dễ lộ bộ mặt thật, vì vậy bà ta mới bắt đầu từ Từ Chính Nguyên.
"Lão phu nhân đã bị thương, không thể xem nhẹ," Lang Hoa nói, "Nên đến y viện mời Ngự y chữa trị cho lão phu nhân."
Hàng thị gật đầu, lão phu nhân vốn có phần không thích Lang Hoa, Lang Hoa thế này là để tránh hiềm nghi.
"Mau đi đi," Hàng thị dặn dò, "Ta lập tức đến xem lão phu nhân."
Quản gia trả lời vâng một tiếng rồi lui ra.
Lang Hoa cũng đứng lên: "Phu nhân, ta cũng phải về rồi."
Hàng thị còn muốn nói vài câu với Lang Hoa: "Vốn định nói chuyện thêm với ngươi về chuyện nhà, ai ngờ... trong nhà lại xảy ra chuyện."
Lang Hoa nhớ lại hình ảnh lờ mờ hiện ra trong đầu lúc mới bước vào Từ gia. Tuy giờ nhớ lại thì mọi thứ đã mơ hồ không rõ ràng, nhưng nhìn Hàng thị nàng vẫn cảm thấy rất thân thiết.
"Phu nhân," Lang Hoa nói, "Chuyện lần này xin người đặc biệt chú ý."
Dù là Từ Tùng Nguyên hay Hàng thị phải chú ý đến con rắn độc Từ Sĩ Nguyên này.
Hàng thị nhìn Lang Hoa: "Ý ngươi là chuyện này vẫn còn ẩn tình?"
Lang Hoa gật đầu.
Hàng thị nhếch môi: "Ta biết rồi, cảm ơn Cố Đại tiểu thư đã nhắc nhở."
Lang Hoa rất muốn đưa tay xoa lông mày đang chau lên của Hàng thị, giống như con gái muốn khuyên giải mẫu thân, nàng không kềm được mà nói: "Phu nhân còn nhớ ngày sinh con đã xảy ra chuyện gì không?"
Nói xong câu đó, Lang Hoa cũng không khỏi ngạc nhiên, tuy nàng từng nghi ngờ thân thế của mình có vấn đề, nhưng không hề để tâm, vì nàng biết dù có xảy ra chuyện gì thì nàng vẫn là Cố Lang Hoa, là cháu gái của tổ mẫu, là con gái của phụ thân, sẽ không có bất cứ thay đổi gì. Vì thế nàng cần gì phải bận lòng chuyện đó, chi bằng cứ điều tra từ từ, bí mật này sớm muộn cũng phơi bày.
Nhưng từ khi bước vào Từ gia, nàng lại có một cảm giác háo hức kì lạ.
Nếu nàng đúng là con gái của Từ Tùng Nguyên và Hàng thị, nàng thật sự có thể đối xử họ như người lạ sao?
Nàng không tìm được đáp án.
"Hôm đó," Hàng thị cẩn thận nhớ lại, "Con nói lúc sinh Cẩn Du?"
Thấy Lang Hoa không phủ nhận, Hàng thị nói tiếp: "Khi ta sinh Cẩn Du tình hình rất nguy hiểm, lúc đó lưu lạc bên ngoài, lại vì bọn cướp mà động thai khí, may nhờ Lục nhị lão gia mời một bà mụ đến đỡ đẻ cho ta, ở bên ngoài không có thuốc uống, ta nhớ bà mụ cho ta uống một viên thuốc. Uống thuốc xong cơn đau giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa sinh được, ngược lại còn mất rất nhiều máu."
"Mấy người hầu xung quanh ta nhìn thấy vậy đã vô cùng sợ hãi, lão gia thì đi tìm người giúp đỡ vẫn chưa quay về, lòng ta càng khó chịu hơn. Trong lúc mơ hồ ta nghe người hầu bàn luận với nhau, Lục nhị lão gia lo lắng lão gia lại gặp phải đám cướp đó, ta vô cùng lo lắng, liền phái người đi tìm lão gia."
"Sai tất cả người hầu đi hết, bên cạnh chỉ còn mỗi bà mụ và hai tiểu nha đầu hầu hạ, ta lúc tỉnh lúc mê, không biết qua bao lâu, mới biết mẫu thân con..." Hàng thị nói đến đây thì vội vã đổi giọng, "Hứa thị cũng sinh con, xem ra bà mụ phải lo cho cả hai người chúng ta. Lúc đó không đủ người, Lục nhị lão gia cũng sợ người của Cố gia trong chốc lát không thể tìm đến nên để ta và Hứa thị ở cùng nhau, bà mụ chăm sóc cũng thuận tiện hơn."
"Tiếp sau đó thì càng khó chịu," Hàng thị dường như nhớ lại đêm đó, "Lục nhị lão gia là nam tử không thể giúp đỡ, ta và Hứa thị hai người giúp đỡ lẫn nhau. Hứa thị sinh con trước ta, bà ấy lo cho sự an nguy của ta nên không hề rời khỏi phòng, luôn ở bên cạnh ta. Sau đó bà mụ cho ta uống một ít thuốc, thuốc đó cuối cùng cũng có công hiệu, ta liều mạng dùng hết sức lực, rốt cuộc đã sinh ra Cẩn Du."
"Có thể do đêm đó tổn hao nhiều sức lực, nên lâu nay cơ thể ta vẫn không thể khỏe mạnh," Hàng thị nói đến đây thì nhìn về phía Lang Hoa, "Cho đến khi đệ đệ ta gặp một vị đạo trưởng trong kinh thành, kể lại chuyện của ta năm đó, đạo trưởng cảm thấy thương xót nên đã bào chế một phương thuốc cho ta dùng."
"Ta uống hết mười mấy bình thuốc, cơ thể cũng từ từ khỏe lại, còn có mang Khải Chi."
Lang Hoa cẩn thận lắng nghe những chuyện này, không để sót một chữ, nghe đến đây thì nàng ngẩng đầu: "Chế thuốc cho phu nhân là đạo trưởng của đạo quán nào, phu nhân có nhớ không?"
Hàng thị lắc đầu: "Không phải của đạo quán, vị đạo trưởng đó là đệ tử Thiên Sư Đạo. Đệ đệ ta có duyên kết giao với ông ấy, vô cùng kính phục đạo pháp và học thức của ông ấy, nên thường cùng ông ấy luận đạo. Cũng vì thế mà đệ đệ ta thêm một chữ Chi sau tên, tên Khải Chi cũng giống như vậy."
Lang Hoa từng nghe qua Thiên Sư Đạo, ngày trước Thiên Sư Đạo của tiền triều vô cùng hưng thịnh, đến bổn triều tuy có từng bước khôi phục, nhưng vẫn không bằng lúc trước. Người thờ Thiên Sư Đạo luôn thêm chữ "Chi" vào tên, đó đã không còn là chuyện kỳ lạ: "Nói vậy là vị đạo trưởng đó rất hay qua lại với Hàng gia và Từ gia phải không?"
"Không có," Hàng thị nắm lấy đầu ngón tay Lang Hoa, muốn làm cho tay Lang Hoa trở nên ấm hơn, "Vị đạo trưởng đó không rõ tung tích, ta sinh Khải Chi xong, đệ đệ ta cũng rất ít gặp ông ấy."
Lang Hoa cảm thấy kì lạ: "Vị đạo trưởng đó không bắt mạch cho phu nhân mà đã cho thuốc?"
Hàng thị gật đầu nói: "Vì thế ta chưa bao giờ nhìn thấy mặt thật của ông ấy, lúc đó bệnh nặng nên có thuốc là không suy nghĩ, trực tiếp dùng thuốc đệ đệ mang đến. Sau đó muốn gặp ông ấy để cảm ơn nhưng đạo trưởng lại không chịu gặp chúng ta. Ta nghe đệ đệ nói, lúc đạo trưởng luyện đan dung mạo bị hủy nên mới không muốn xuất hiện trước mặt mọi người, mỗi lần đệ đệ đến ông ấy đều che mặt."
Không bắt mạch vẫn có thể cho thuốc phù hợp, trị khỏi bệnh của Hàng thị.
Nếu không phải Hàng thị chính miệng nói, Lang Hoa nhất định sẽ không tin. Sau khi trải qua kiếp trước kiếp này, học rất nhiều y thuật với Hồ tiên sinh, Lang Hoa căn bản không hề tin đan dược và vu thuật của đạo gia có thể trị bệnh.
Nàng thậm chí còn cảm thấy năm đó lúc Hàng thị sinh con đã bị người ta hạ thuốc, vị đạo trưởng đó biết được thuốc của kẻ hãm hại là thứ gì nên mới có thể giải độc cho Hàng thị.
Bà mụ đỡ đẻ cho Hàng thị và Hứa thị năm đó đã chết, người hầu của Hứa thị thì không nhớ rõ mọi chuyện xảy ra năm đó, người của Từ gia thì hoảng loạn càng không có manh mối, phải bắt đầu từ đâu mới có thể làm rõ mọi chuyện?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...