Hoàng Đế giờ nghĩ ra, năm đó cái Tào Ung chất vấn chính là chứng cứ Khánh Vương mưu phản.
Tào Ung vì vậy mà bị Thẩm Xương Cát nghi ngờ là đồng đảng của Khánh Vương.
Tới ngày hôm nay, Tào Gia lại đứng ở Cần Chính Điện nói ra việc này.
Nếu tin Tào Gia thì có nghĩa là vụ án Khánh Vương năm đó cũng có đầu mối, nếu không tin Tào Gia, thì phải định tội cho Thái hậu.
“Hoàng đế,” Thái hậu đứng lên, “Nên cho người thiên hạ một câu trả lời rồi, xảy ra nhiều chuyện như thế, trong đại lao đã có nhiều oan khuất như vậy... đã đủ rồi.”
Thái hậu nói rồi nhìn về phía Hoàng đế, trong ánh mắt có vài phần bi thương: “Ai gia hổ thẹn với lời dặn dò của Tiên đế, không giúp người chăm sóc tốt môn đình, mới có thể khiến tộc Triệu thị mặc sức làm bừa như vậy. Ai gia sinh bốn người con trai, hai người con gái, ba người đã bỏ Ai gia mà đi, có lẽ cái chết của chúng cũng là lỗi của Ai gia.”
Mắt Thái hậu khép hờ, khi mở ra, trong mắt lại mang theo sự thất vọng và chán nản: “Có lẽ Ai gia nên cùng đi theo Tiên hoàng rồi.”
Hoàng đế nghe được lời này đột nhiên sắc mặt đại biến.
Thái hậu đưa tay rút trâm cài trên đầu xuống, đó là một cây trâm thọ tinh bằng ngọc như ý. Năm đó đại thọ Thái hậu, Sứ giả Đại Lý Quốc đã dâng lên cho Thái hậu một mảnh thúy ngọc hình dạng như thọ tinh phát hiện ở địa phương làm vật may mắn. Hoàng thượng mời trụ trì Cửu Hoa Tự tụng kinh độ trì, từ đấy về sau Thái hậu nương nương liền luôn mang theo chiếc trâm này bên mình.
Thái hậu đột nhiên thả lỏng tay ra, thọ tinh thúy ngọc đó bất ngờ rơi trên đất.
Tiếng vỡ giòn tan truyền tới, trâm thọ tinh gãy làm hai nửa.
“Thái hậu nương nương.” Sắc mặt Trình nữ quan tái nhợt, lập tức quỳ xuống.
Rơi gãy trâm thọ không chỉ là không may mắn, cũng biểu lộ tâm tư của Thái hậu.
“Người người cầu trường thọ, trường thọ lại có tác dụng gì.” Thái hậu ngẩng mặt lên, một hàng nước mắt nhanh chóng chảy qua má.
“Mẫu hậu,” Trong lòng Hoàng đế đột nhiên nảy sinh dự cảm không lành, “Người đây là...”
Hồi lâu Thái hậu mới cúi đầu xuống: “Hoàng đế, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, duyên phận mẹ con của người và ta, cũng nên kết thúc rồi.”
Nói xong đi lên phía trước, đi tới bên cạnh Ninh Vương, Thái hậu dừng bước chân, nhìn kỹ Ninh Vương: “Ninh Vương sớm đã thành niên không nên giữ lại trong cung, cũng là Ai gia bất chấp tổ chế, phạm sai lầm lớn như vậy.”
“Phủ Ninh Vương liên tục xảy ra chuyện, Ninh Vương phi tham ô, Ninh Vương đều không thoát khỏi can hệ. Hoàng thượng xử lý đám người Ninh Vương phi thì cũng nên hỏi tội Ninh Vương.”
Nghe tới hai chữ hỏi tội, trên khuôn mặt ngỡ ngàng của Ninh Vương xuất hiện vẻ kinh ngạc, hoảng loạn không biết nên làm thế nào, há hốc mồm muốn nói chuyện, cuối cùng lại không nói ra lời.
Thái hậu nói tiếp: “Ninh Vương ngốc nghếch, vẫn chiếm vị trí vương tước, lại không thể làm được bổn phận của Vương gia, không thể quản thúc thuộc hạ, càng không thể phân ưu giải nan cho Hoàng thượng, theo lý nên thu hồi vương tước.”
“Mẫu thân,” Đôi mắt trong suốt của Ninh Vương khẽ nhíu, “Người làm sao vậy?”
Ninh Vương đưa tay ra kéo tay áo của Thái hậu, Thái hậu lại không có phản ứng lại, mà lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng, việc mẫu hậu có thể làm cho người, cũng chỉ là những việc này thôi.”
Thái hậu nói xong phất tay của Ninh Vương ra, đi thẳng ra khỏi đại điện, đám Trình nữ quan lập tức đi theo.
Trong đại điện nhanh chóng yên tĩnh, Ninh Vương quỳ xuống trước: “Hoàng huynh, rốt cuộc mẫu thân... mẫu thân làm sao vậy?”
Mấy lời Thái hậu nói trước khi đi, tràn đầy hàn ý.
“Hoàng thượng,” Nội thị vào bẩm báo, “Thái hậu nương nương muốn chuyển vào Khánh Hi Cung.”
Khánh Hi Cung từng là nơi để linh cữu Tiên hoàng, Thái hậu muốn chuyển vào làm gì?
Nội thị nuốt ực một miếng nói: “Thái hậu nương nương còn giao phó, không được đưa thức ăn nước uống vào Khánh Hi Cung, Thái hậu nương nương đây là muốn... đây là...”
Thái hậu chuẩn bị muốn tuyệt thực.
Toàn thân Hoàng đế lập tức trở nên lạnh như băng, Thái hậu quyết định muốn đi cùng Tiên hoàng, cho nên mới vứt gãy trâm thọ, giao phó những lời đó.
Xưa nay không có đế vương nào, ép chết mẫu thân thân sinh của mình, hắn không thể làm người đầu tiên, càng không thể khiến mẫu thân thân sinh sau khi Tiên hoàng qua đời nhiều năm, tuyệt thực mà chết.
Vì sao Thái hậu phải như vậy?
“Hoàng thượng,” Bùi Khởi Đường lên trước một bước, “Thái hậu nương nương chỉ là nhất thời đau lòng, Hoàng thượng từ từ khuyên nhủ, Thái hậu nương nương sẽ hồi tâm chuyển ý.”
E là không đơn giản như thế! Thái hậu là người cố chấp, một khi đã quyết định thì không thể thay đổi.
“Trước mắt còn có một việc,” Bùi Khởi Đường nói, “Vụ án Khánh Vương mưu phản rất nhiều điểm nghi vấn, văn thư năm đó đều là ngụy tạo, nên lật lại vụ án này xét xử lại, nếu Khánh Vương quả nhiên bị oan, thì nên trả lại cho Khánh Vương sự trong sạch.”
Hoàng đế yên lặng nghe lời của Bùi Khởi Đường.
Nếu không xử lại vụ án của Khánh Vương, chỉ e Thái hậu sẽ không rời khỏi Khánh Hi Cung.
Hoàng đế đột nhiên cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra.
Thường An Khang lên trước hỏi thăm, “Hay là Hoàng thượng nghỉ ngơi một lát trước, mấy người Lưu Tướng vẫn đang đợi bên ngoài.”
Ánh mắt Hoàng đế lóe sáng, lúc này nên gọi Lưu Tướng, Tạ Tướng tiến cung bàn bạc đối sách.
...
Hoàng đế triệu kiến đám Lưu Cảnh Thần. Lang Hoa đi thẳng ra khỏi cung lên xe ngựa về Cố gia.
Cố Thế Hoành đã ở cửa đón, nhìn thấy Lang Hoa lập tức hỏi: “Trong cung giờ thế nào?”
Lang Hoa và Cố Thế Hoành cùng đến phòng Cố lão thái thái, ba người ngồi xuống, Lang Hoa mới nói: “Triều đình e là rất nhanh sẽ triệu phụ thân về xử án.”
Cố Thế Hoành hơi nhíu mày: “Là vụ án của Triệu thị?”
Lang Hoa lắc đầu: “Triều đình sẽ lật lại vụ án của Khánh Vương, tất cả mọi việc đều sẽ điều tra lại từ đầu.”
Gương mặt Cố Thế Hoành dần dần giãn ra, lộ vẻ vui mừng: “Hoàng thượng thật sự sẽ đồng ý xử lại vụ án của Khánh Vương? Thật sự có thể rửa tội cho Khánh Vương?”
Lang Hoa nói: “Hoàng thượng phải làm như vậy, không thì Thái hậu nương nương sẽ tuyệt thực mà chết.”
Cố lão thái thái lại hít một hơi lạnh: “Thái hậu nương nương lại có thể như vậy sao.”
Lang Hoa nhớ lại vẻ tuyệt vọng trên mặt Thái hậu nương nương trước khi đi. Hôm nay Thái hậu đúng là rất thất vọng, đối với Hoàng thượng và triều đình, còn cả Ninh Vương.
Người khiến bà ấy đau lòng nhất là Ninh Vương, đứa con mà bà ấy luôn bảo vệ sau lưng, cẩn thận che chở, lại tính kế bà ấy như vậy. Dù Ninh Vương không bị vạch trần trước mặt mọi người, Thái hậu lại đã có đủ lý do tin Ninh Vương đang giả ngốc, cho nên mới đề nghị Hoàng thượng đoạt vương tước của Ninh Vương. Xử lý nhanh nhẹn như vậy, không hổ ở trong cung nắm quyền nhiều năm, thà làm oan Ninh Vương, cũng không thể dung túng nữa.
“Đợi nhiều năm như vậy, không ngờ còn có ngày này,” Cố Thế Hoành cảm thán, “Nếu Vương gia dưới suối vàng mà biết, cũng có thể nhắm mắt rồi.”
Cố lão thái thái chậm rãi lần phật châu trong tay: “Dù lật án thì sao, người chết cũng không thể sống lại, đáng tiếc cho Khánh Vương gia.”
Lúc này cũng không biết tâm trạng của Bùi Khởi Đường thế nào, dù vui mừng, nhưng sâu trong nội tâm lại càng đau lòng nhiều hơn. Vết thương lòng như vậy không thể vì sửa lại án oan mà chữa lành, chỉ có thể có được một chút an ủi. Trong lòng Lang Hoa xót xa, đột nhiên nảy sinh chút buồn bã.
“Lão thái thái, lão gia,” Khương ma ma vào cửa nói, “Bùi Tư Thông đại nhân tới nhà thăm hỏi.”
Cố Thế Hoành đứng lên: “Mau, mời người vào thư phòng, ta lập tức qua đó nói chuyện.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...