Dạo Bước Phồn Hoa

Thân hình Bùi Khởi Đường thẳng tắp, ánh mắt sâu thẳm, trên người có loại khí thế sừng sững như núi, lập tức ập tới.

Khuất Thừa Như vô thức lùi ra sau một bước.

Bùi Khởi Đường này muốn làm gì?

“Toa thuốc gì?” Khuất Thừa Như không cầm được nói, “Ngươi đang nói gì?”

Bùi Khởi Đường ngẩng mắt lên: “Khuất đại nhân không biết sao? Phương gia đã đồn ra bên ngoài, ông ta đưa một toa thuốc cho Khuất đại nhân, Khuất đại nhân đã đồng ý minh oan cho Phương gia rồi.”

Ánh mắt nội thị bên cạnh cũng loé lên.

Nghĩ tới toa thuốc đó, mặt Khuất Thừa Như cứng ngắc.

Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Lẽ nào Khuất đại nhân định nói đó là tin nhảm?”

Khuất Thừa Như còn chưa nghĩ ra toa thuốc đó rốt cuộc là gì, lại bị Bùi Khởi Đường ép hỏi dồn dập, đang lúc hắn cảm thấy thở không ra hơi, đột nhiên nghĩ ra, Bùi Khởi Đường đã bị Hoàng thượng cách chức tra xét, là thần tử đợi tội. Giờ hắn mới là chủ thẩm của vụ án này.

“Bùi Khởi Đường to gan,” Khuất Thừa Như nghiêm mặt dùng lực quát lên, “Đây là nơi nào, là nơi ngươi có thể tuỳ tiện tới sao?”

Vẻ mặt Bùi Khởi Đường lạnh lùng: “Ta vốn chỉ hỏi một chút, đại nhân không cần ngượng quá hóa giận thế đâu.”


Ngượng quá hóa giận à? Cứ như trong lòng hắn có hổ thẹn, vừa hay bị Bùi Khởi Đường vạch trần vậy.

Mặt Khuất Thừa Như đột nhiên đỏ lên: “Ngươi xấu tốt gì cũng là quan, lại không biết chút quy tắc nào...”

“Quy tắc gì?” Mắt Bùi Khởi Đường hơi hơi nheo lại, “Ý Khuất đại nhân là quy tắc nước chảy bèo trôi, hay là nịnh bợ ton hót, hay là lại giống như đại nhân, nhân cơ hội vơ vét tài sản.”

“Ngươi,” Khuất Thừa Như cảm giác được một cơn giận xông lên trán, đưa tay ra, ngón tay không ngừng run lên, “Ngươi lại vu hại bổn quan như vậy, bổn quan phải tham tấu ngươi với Hoàng thượng.”

“Đại nhân chắc chắn phải nói được làm được, đừng có lâm trận rút lui,” Trong mắt Bùi Khởi Đường đầy vẻ khinh thường, dường như không hề đặt Khuất Thừa Như trong mắt, mà nhìn về phía nội thị, “Vị trung quan đại nhân này ở đây, có thể cho minh chứng cho Khuất đại nhân.”

Bùi Khởi Đường lại ngạo mạn vô lễ như vậy, uy hiếp hắn trước mặt mọi người.

Khuất Thừa Như cười lạnh nói: “Bổn quan sao có thể sợ hãi rút lui vì những lời này của ngươi.”

Bùi Khởi Đường không đếm xỉa tới Khuất Thừa Như nữa, thấp giọng nói: “Mời trung quan đại nhân dời bước, ta có vài lời muốn nói với trung quan đại nhân.”

Nội thị khó xử: “Chúng ta chỉ tới truyền chỉ...”

Bùi Khởi Đường lại nói: “Việc này không thể xem thường, trung quan đại nhân nhất định phải bẩm báo với Hoàng thượng.”

Bùi Khởi Đường nói xong, cúi đầu ghé vào tai nội thị nói hai câu.


Trên mặt nội thị xuất hiện vẻ nghi hoặc.

Khuất Thừa Như chỉ cảm thấy khí huyết tuôn trào, mặt đột nhiên đỏ bừng, hành động muốn làm gì thì làm như không có ai bên cạnh này của Bùi Khởi Đường, giống như đã bắt được thóp của hắn.

Khuất Thừa Như nghĩ tới toa thuốc mà Phương gia đưa tới đó.

Không phải chỉ là một toa thuốc thôi sao, bên trên liệt kê vài vị thuốc, không phải kim ngân nữ trang gì. Lẽ nào triều đình còn có thể vì một toa thuốc mà trị hắn tội nhận hối lộ?

Nghĩ tới đây trong lòng Khuất Thừa Như trở nên nôn nóng, Từ Sĩ Nguyên từng nói, công tử sẽ nghĩ cách lén giúp hắn một tay, nhưng vì sao đến giờ vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì?

“Khuất đại nhân, đừng để Hoàng thượng đợi lâu.”

Nội thị bên cạnh nhắc nhở, Khuất Thừa Như không dám chậm trễ vội vàng chỉnh lại quan phục, dặn dò Châu Trực: “Người không liên quan nhất loạt không cho phép vào nha môn, không thì xử lý theo luật, các ngươi chỉnh lý án tông, đợi bổn quan về.”

Châu Trực đáp lại một tiếng.

Bùi Khởi Đường cũng không nói nữa, đi ra ngoài trước một bước.

Châu Trực nhìn bóng lưng Khuất Thừa Như, đột nhiên cười, e là vị Khuất đại nhân này không về được nữa rồi. Vụ án lần này ai cũng biết không dễ làm, không chỉ liên quan tới Triệu gia, còn có án oan của Tào đại nhân. Vụ án vừa có khởi sắc, lại xuất hiện người muốn nhân cơ hội đạp Bùi đại nhân xuống, nhặt không công lao.


Vậy cũng phải xem rốt cuộc hắn có bản lĩnh đó không.

...

Từ Sĩ Nguyên ngồi trong phòng tính toán, Khuất Thừa Như và công tử đều không có tin tức gì, đây không phải một điềm tốt. Ông ta luôn cảm thấy Khuất Thừa Như không đủ bản lĩnh nhận công việc này, giờ xem ra phán đoán của ông ta là chính xác.

Từ Sĩ Nguyên vứt quân cờ trong tay vào rổ.

Lần đầu tiên ông ta nôn nóng như vậy, chỉ muốn lập tức đi gặp công tử, nhưng giờ ông ta lại không thể manh động, chắc chắc phải đợi được công tử bảo người tới chuyển lời.

Triệu thị ở Từ Ninh Cung, muốn đối phó Triệu thị, nhất định phải tốn sức trên người Thái hậu, chỉ cần Triệu thị sinh non, Từ Ninh Cung dù chịu chút tổn thất cũng đáng. Huống hồ công tử và ông ta đều biết, Thái hậu là người có dục vọng khống chế vô cùng mãnh liệt, bà ấy sẽ không dễ dàng buông bỏ quyền lợi trong tay. Nếu vì vậy mà bị Hoàng thượng áp chế, nói không chừng những người vốn dựa vào Thái hậu đó, lại có thể bị công tử thu dùng.

Đây chính là âm mưu của họ.

Người như Triệu gia, nếu không thể lợi dụng, thì để chúng chết uổng rồi, như vậy thì quá đáng tiếc. Nếu vì việc này, khống chế được Bùi gia, Cố gia, hơn nữa giết chết đứa con trong bụng Triệu thị, lại lấy được lợi ích nhất định trong tay Thái hậu, vậy thì họ chính là kẻ thắng lớn nhất.

Giờ chính là lúc xác thực kết quả, ông ta ít nhiều cũng cảm thấy có chút nôn nóng.

Triệu gia nhất định không được để ông ta thất vọng, dù có chết, cũng phải cắn lấy một miếng của đối thủ.

“Lão gia,” Phụ tá đi vào bẩm báo, “Lục Tam gia tới rồi.”

Sao đột nhiên Lục Anh lại qua đây, Từ Sĩ Nguyên nhíu mày, lẽ nào là vì việc của Cố Lang Hoa, muốn tìm ông ta giúp đỡ? Suy cho cùng Lục Anh biết, quan hệ giữa ông ta và Hứa thị, Cố Lang Hoa có thể là con gái ruột của ông ta.

Từ Sĩ Nguyên lắc đầu.


Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, dù là một người đầu óc sáng suốt như Lục Anh, mục đích rõ ràng như vậy, cũng phải chịu giày vò vì một nữ tử. Mấy ngày nay Lục gia dường như không có bất cứ động tác gì, lẽ nào trong lòng Lục Anh đã nổi ý thương hoa tiếc ngọc, không muốn đối phó Cố gia nữa.

Vậy thì đúng là đáng tiếc, vốn dĩ Lục gia đã lập đại công, ông ta có thể thuận thế ở trước mặt công tử xin chức quan cho Lục Anh, để Lục Anh bắt đầu làm việc cho công tử.

Nhưng Lục Anh lung lay như vậy, khó tránh trong lòng ông ta nảy sinh nghi hoặc, người như vậy thật sự có thể uỷ thác trách nhiệm lớn sao?

“Bảo hắn vào đi!” Từ Sĩ Nguyên lạnh nhạt dặn dò.

...

Trong Cần Chính Điện, Hoàng đế mở chiếc hộp trong tay, một tờ giấy hơi cũ kỹ đặt ở đó, chữ trên giấy mạnh mẽ phóng khoáng, nét bút lại để lộ sự dịu dàng của nữ tử, đây là chữ của Thái hậu.

Tiên hoàng thường khen ngợi Thái hậu viết khải thư cực đẹp, quở trách hắn không bằng ba phần bút lực của Thái hậu, hắn cũng từng lấy chữ của Thái hậu tới đối chiếu lén luyện tập, chỉ để có thể lấy lòng Tiên hoàng. Không ngờ Tiên hoàng lại nói hắn mô phỏng, không kỹ lưỡng, cầm ra không tránh khỏi làm trò cười cho mọi người.

Hắn muốn cảm ơn Tiên hoàng, không có sự chê cười năm đó của Tiên hoàng, hắn cũng sẽ không say mê thư pháp như vậy, giờ khải thư của hắn, trên dưới triều đình không ai có thể sánh kịp, chỉ đáng tiếc Tiên hoàng không nhìn thấy được nữa.

Hoàng đế mở tờ giấy ra, nội dung bên trong đột nhiên ánh lên tròng mắt.

Thường An Khang đứng bên cạnh, quét mắt vài cái, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.

Đây là một phần thủ dụ, bảo Hoài Nam Vương xuất binh.

Ngón tay Hoàng đế đột nhiên bóp chặt, trong mắt bắn ra sát khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui