Dạo Bước Phồn Hoa

Thường An Khang thấy tình hình không ổn, lập tức nháy mắt nhắc nhở Thư Vương.

Thư Vương ngẩn người nói: “Hoàng thượng đều biết cả rồi... vậy thần không giấu Hoàng thượng nữa, tục ngữ có câu, khắp đất trời đâu không phải là đất của vua, làm gì có chuyện gì mà Hoàng thượng lại không biết chứ. Thần đã nhận mấy hũ rượu của Bùi gia, Bùi gia nhờ thần đến Cố gia nói chuyện giúp, thần liền cảm thấy so với đến trước mặt Cố lão thái thái chi bằng đến giúp Hoàng thượng chia sẻ, thánh chỉ đã hạ xuống rồi, Cố gia nào dám không đồng ý chứ.”

Mặt Thư Vương đầy vẻ tức giận, rõ ràng là đã tự làm bẽ mặt mình ở Cố gia.

Thấy tình hình này, Thường An Khang suýt chút nữa thì trợn mắt nhìn, Thư Vương hoàn toàn hiểu sai ý của hắn. Ý hắn ra hiệu cho Thư Vương đừng nói tiếp nữa, nhưng Thư Vương lại coi là Hoàng thượng đã biết chuyện hắn nhận lễ của Bùi gia rồi.

Ngón tay Hoàng đế run rẩy, hắn phải dùng tất cả sức lực mới kiềm chế được không ném tách trà trên bàn lên người Thư Vương. Tề Ngọc Song sắp được gả đến Tây Hạ, mùa xuân đã sắp bắt đầu, hắn không thể trừng phạt Thư Vương quá khó coi được, nếu không hắn sẽ lập tức cho Cấm vệ lôi Thư Vương ra ngoài, đánh cho mấy gậy để hắn không dám ăn nói xằng bậy nữa.

“Lui xuống!” Giọng nói Hoàng đế đến đinh tai nhức óc, như sấm sét đánh bên tai.

Thư Vương bị dọa đến run lập cập.

Thường An Khang nhanh chóng tiến lên kéo Thư Vương: “Vương gia, ngài mau lui xuống đi!”

Thường An Khang lôi được Thư Vương ra đến ngoài cửa.

Bên ngoài Khuất Thừa Như đang chờ diện thánh, thấy bộ dạng của Thường An Khang và Thư Vương lập tức tiến lên hỏi han tình hình.

Trong đại điện truyền đến một hồi tiếng gốm vỡ, tiếp đến là các cung nhân trắng bệch mặt mũi, bưng một khay đồ gốm vỡ đi ra ngoài.


Tâm trạng của Hoàng thượng vô cùng tồi tệ.

Khuất Thừa Như và mấy quan viên đứng đằng sau nhìn nhau, một vị trong đó tiến lên nói: “Khuất đại nhân, hay là hôm khác chúng ta tới bẩm báo sau đi!”

Người của Triệu gia từ trên xuống dưới đều lật lại khẩu cung, toàn bộ bản kết quả thẩm tra trong nháy mắt đều rơi vào thế bí, kết quả này cũng không biết có phải là thứ Hoàng thượng muốn không nữa.

Nếu chẳng may không phải, hậu quả không cần nghĩ cũng thừa biết rồi.

Khuất Thừa Như đang định tiến lên nhờ nội thị bẩm báo thì nội thị đã qua nói: “Khuất đại nhân, Hoàng thượng truyền ngài vào, nhưng ngài phải cẩn thận, Hoàng thượng hỏi đến tiến triển vụ án, nô tỳ chỉ nói một câu Đại Lý Tự còn chưa dâng tấu lên, Hoàng thượng đã nổi giận rồi, lát nữa ngài cứ thuận theo Hoàng thượng mà nói.”

Khuất Thừa Như rùng mình.

Tất cả mọi người nhìn hắn, trong mắt đều lộ ra một tia thương hại.

Khuất Thừa Như cảm thấy có một áp lực vô hình đang đè nặng lên vai hắn. Hắn không thể nói tất cả người của Triệu gia đều lật khẩu cung được, lỡ Hoàng thượng nhân cơ hội này tha cho Triệu thị thì sao? Cho nên hắn chỉ có thể nói tình hình vụ án hiện vẫn chưa có gì tiến triển, tạm thời đè những chuyện này xuống trước, sau đó tranh thủ thời gian ngày đêm thẩm vấn gia tộc Triệu thị.

Khuất Thừa Như nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh từ trên đỉnh đầu rơi xuống, hắn bỗng cảm thấy hai chân nặng nề không nhúc nhích nổi.

Bước vào đại điện, Khuất Thừa Như hành lễ rồi lập tức nói qua tình hình điều tra xử án.

Trong đại điện im lặng đến dị thường, dường như Khuất Thừa Như đều có thể cảm nhận được áp lực từ trên truyền xuống.


“Khuất ái khanh,” Giọng nói Hoàng đế cứng nhắc mà lạnh lùng, “Trẫm đã đặt trọng trách to lớn lên người ngươi.”

Khuất Thừa Như thấy một giọt mồ hôi rơi trên chân hắn: “Thần nhất định sẽ dốc toàn lực điều tra.”

“Vẫn là câu nói đó.” Hoàng đế nói, “Dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, đừng có dùng hình với bọn họ, nói cho bọn họ biết đây là ân điển của Trẫm.”

Thẩm vấn không dùng hình.

Khuất Thừa Như nuốt nước bọt, đây là điều hắn không thể ngờ tới, khi Bùi Khởi Đường thẩm vấn toàn bộ đại lao canh phòng nghiêm ngặt đến không lọt nổi gió, không ai biết được họ đã moi được khẩu cung từ miệng những người Triệu gia bằng cách nào.

Bây giờ đến lượt hắn, hắn mới phát hiện khó khăn đến thế.

Bùi Khởi Đường đi rồi, Cố Thế Hoành cũng không đến nha môn, người của Triệu gia dường như nhận được tín hiệu, tất cả đều khác trước, rốt cuộc hắn đã làm sai ở đâu?

...

Lão Nhạc bẩm báo với Lang Hoa và Cố Thế Hoành.

“Người ở bên ngoài Hoàng Thành Ti đều rút cả rồi, trước đây ngay cả người nấu cơm, người mua đồ cho phạm nhân đều do Đại tiểu thư sắp xếp, bây giờ cũng đều đổi cả rồi.”


“Trước đây chúng ta dùng chế độ một ngày ba ca, luân phiên thay đổi khẩu lệnh, bây giờ lão gia không đến nha môn, tên Khuất Thừa Như đó thay thế, liền dùng những Áp ban bị lão gia đối xử lạnh nhạt. Những Áp ban đó nâng lên những quy tắc cũ của Hoàng Thành Ti, nhưng lại không uy tín như Thẩm Xương Cát, hiện giờ Hoàng Thành Ti... giống như một cái sàng, ai cũng có thể nghe ngóng được tin tức.”

Nghe đến đây Cố Thế Hoành không khỏi lắc đầu.

Từ sau khi Triệu gia vào đại lao, những người bên ngoài nghĩ đủ mọi cách đút lót hối lộ, bây giờ khi Cố gia đã rời khỏi Hoàng Thành Ti, người của Triệu gia lập tức thăm dò được tới tận đáy của Khuất Thừa Như.

Khuất Thừa Như rất muốn lập tức kết án, Triệu gia chính là muốn kéo dài thời gian để chờ cơ hội trở mình. Hoàng thượng lại có lệnh không được dùng hình đối với người Triệu gia, chỉ cần để người của Triệu gia biết được chuyện này, Khuất Thừa Như đã không còn gì để họ phải kiêng kị nữa rồi.

Lang Hoa nói: “Người của Triệu gia nhất định sẽ cho rằng Hoàng thượng nể tình Triệu thị đang mang thai nên định tha cho họ.” Như vậy họ mới trăm phương ngàn kế tranh giành cơ hội cho mình.

Họ sẽ làm như thế nào?

Người giết chết Triệu gia là Thái hậu nương nương, người tận mắt nhìn Hoàng thượng dùng Ngũ Thạch Tán cũng là Thái hậu, chỉ khi trừ được Thái hậu, Triệu gia mới có thể thoát tội.

Cố Thế Hoành chau mày: “Lẽ nào họ muốn hạ thủ với Thái hậu nương nương sao?”

Lang Hoa lắc đầu: “Phụ thân thử nghĩ kỹ xem, bọn họ có chắc chắn dám đối đầu trực tiếp với Thái hậu không? Họ cần tận dụng những người khác để công kích Thái hậu, người Thái hậu quan tâm nhất bây giờ là ai?”

Cố Thế Hoành hiểu ra: “Ý con nói là Ninh Vương?”

Đúng vậy, ai cũng sẽ nghĩ đến việc đối phó với một tên ngốc, bởi vì tên ngốc dễ mắc lừa nhất, khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn ngốc, thì hắn chính là điểm yếu lớn nhất của Thái hậu.

Bọn họ cũng muốn mượn cơ hội này để xem Ninh Vương sẽ làm thế nào.


“Đại tiểu thư,” Tiêu ma ma vào nói, “Bên chỗ Đinh Chưởng quầy truyền tin đến, có mấy người ra giá muốn mua lại cửa hàng của chúng ta.”

Lang Hoa nhìn Cố Thế Hoành, trong mắt đều là ý cười, “Phụ thân xem xem, đã có người không ngồi được nữa rồi.”

Nàng không sợ có người đến hỏi, chỉ sợ không có ai đến hỏi han gì, những người đó trốn trong bóng tối, nàng không tìm được tung tích của họ, bây giờ từng người từng người một xuất hiện, nàng mới có thể đối phó với họ.

“Nói với Đinh Chưởng quầy, phải điều tra rõ ràng lai lịch những người đó, nói với họ hai ngày tới chúng ta sẽ mua bán công khai, sáng sớm ngày mai mời họ đến tiệm thuốc, ta sẽ đích thân hỏi chuyện họ đôi câu.”

Tiêu ma ma thưa vâng.

Cố Thế Hoành nhìn Lang Hoa: “Chúng ta thực sự bán mấy tiệm thuốc đó sao?”

“Tất nhiên là thật rồi,” Lang Hoa cười, “Lời nói của chúng ta, giống như bát nước hắt đi vậy, nhất định phải có nói có làm.”

Vậy thì phải tổn thất bao nhiêu!

Cố Thế Hoành không hỏi han kỹ lưỡng, nếu đã giao lại tiệm thuốc cho Lang Hoa, thì tất cả phải nghe theo sự sắp xếp của Lang Hoa.

“Phụ thân nghe tin là được rồi.” Lang Hoa tươi cười rót trà cho Cố Thế Hoành.

Cố Thế Hoành nhìn thấy nụ cười của Lang Hoa liền thấy được an ủi, Lang Hoa của hắn không những trưởng thành rồi, mà còn... hai ngày nay cũng trở nên vui vẻ lạ thường.

Cố gia xảy ra chuyện, nhưng Lang Hoa vẫn luôn đứng phía trước, chống đỡ cho Cố gia, đứa trẻ này là chỗ dựa của cả Cố gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui