Dạo Bước Phồn Hoa

Lang Hoa trở về phòng, lão Nhạc và Tiêu Ấp vội qua trả lời.

“Bên Phương gia thế nào rồi?” Lang Hoa hỏi.

Tiêu Ấp đáp: “Phương gia đã khai hết rồi, nói rõ ràng mọi chuyện, đã chuẩn bị điểm chỉ ký tên rồi, dù sao đây cũng chỉ là một vụ án nhỏ. Phương gia hiểu rất rõ, cho dù có nói thật cũng không làm được gì, ta đã sắp xếp như lời Đại tiểu thư, nói với người trong huyện nha tất cả đều xử lý theo luật pháp. Gia đình chúng ta sẽ không dị nghị gì hết.”

Vốn dĩ chuyện này đã kết thúc như vậy rồi, nhưng lại có người gây thêm rắc rối.

Người đó hiển nhiên là muốn hại Bùi Khởi Đường và người Cố gia, cũng có thể Hứa thị đang nằm trong tay chúng.

Lang Hoa ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Ấp: “Trong đêm nay ngươi đến Cửu Hoa Tự, nói tổ tông không bị kinh động, cảm tạ tăng nhân Cửu Hoa Tự ra tay giúp đỡ. Nay vụ án đã được xét xử, chúng ta chuẩn bị đi lễ tế tổ tiên cũng coi như là trình báo với tổ tiên, ngoài ra cũng dâng chút công đức, coi như là tấm lòng của toàn thể gia đình chúng ta.”

Tiêu Ấp lập tức đáp: “Chuyện không thể chậm trễ, thuộc hạ sẽ đi ngay.”

Tiêu Ấp đi ra ngoài, Lang Hoa nhìn lão Nhạc: “Ngươi biết trong kinh có nơi nào bán Ngũ Thạch Tán không?”

Tất cả mọi thứ trong kinh thành không ai rõ hơn lão Nhạc.

Thứ như Ngũ Thạch Tán, cho dù Triệu lão gia có thể lấy ra được, nhưng không chỉ có người của Triệu gia dùng nó, chắc chắn vẫn còn có những vị đạt quan hiển quý khác nữa.


Lão Nhạc nói: “Đều phải điều tra rõ ràng hết sao?”

Lang Hoa gật đầu: “Không những phải điều tra rõ ràng mà còn phải theo dõi sát sao nhất cử nhất động của họ.”

Nay Triệu gia bị bắt, đã không còn điều tiếng gì truyền ra nữa, đám người đó nhất định sẽ giấu nhẹm chỗ Ngũ Thạch Tán trong tay đi, tạm thời không dám manh động. Đến khi sóng gió của Triệu gia qua đi, Hoàng thượng ngang nhiên bảo vệ người của Triệu gia thì sao?

Thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu ngay cả Hoàng thượng cũng dùng Ngũ Thạch Tán, thì những người khác tất nhiên cũng có thể dùng, mệnh lệnh của quan phủ cũng trở nên vô nghĩa.

Dặn dò lão Nhạc xong, Lang Hoa thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ cát.

Đã hai canh giờ trôi qua, không biết Bùi Khởi Đường thế nào rồi, liệu Hoàng thượng có nể mặt Bùi Tư Thông, cho Bùi Khởi Đường tạm thời trở về Bùi gia chờ thẩm vấn hay không.

Một tiếng khóc kiềm nén từ trên nóc nhà truyền xuống.

Lang Hoa gọi: “Ngô Đồng, ngươi xuống đây.”

Từ trên nóc nhà truyền đến tiếng ngói vỡ, Ngô Đồng nhảy từ trên nóc nhà xuống dưới, đi vào trong phòng.


Lang Hoa nhìn A Mạt, “Đi rót trà cho Ngô Đồng.”

“Không cần đâu.” Ngô Đồng lập tức nói, “Đại tiểu thư, ta không sao chỉ bị gió làm cay mắt thôi, ta còn phải về canh giữ, tiểu thư yên tâm nghỉ ngơi đi, ta lúc nào cũng có mặt.”

Nói đến đây Ngô Đồng liền đỏ mắt lên.

“Ngươi đang lo lắng cho Bùi Khởi Đường sao?”

Lang Hoa hỏi xong câu này liền cảm thấy như mình hỏi thừa, tất nhiên là Ngô Đồng lo lắng cho Bùi Khởi Đường rồi.

Ngô Đồng không biết phải nói sao, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Đại tiểu thư, tiểu thư đừng giận, ta chỉ đang nghĩ tới phụ thân ta nên thấy thương cảm thôi.”

Tại sao Bùi Khởi Đường xảy ra chuyện, Ngô Đồng lại nghĩ đến phụ thân hắn?

Lang Hoa ra hiệu cho Ngô Đồng ngồi xuống: “Vậy ngươi nói ta nghe xem, tại sao lại như vậy?”


Ngô Đồng nuốt xuống hai cái, điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại, nhưng bờ vai vẫn không khống chế được run lên: “Phụ thân ta đã từng nói, chúng ta ở bên cạnh Khánh Vương thì phải bù đắp nhược điểm của Khánh Vương. Trước đây Khánh Vương cũng tập võ, nhưng căn cốt không tốt, chỉ biết qua loa, thân hình cũng không đủ linh hoạt, vậy nên phụ thân ta học khinh công,” Nói đoạn cẩn thận nhìn Lang Hoa, “Đây là bí mật, xưa nay ta chưa từng nói thật với Đại tiểu thư, mong Đại tiểu thư đừng giận, đó là do phụ thân ta không cho phép ta nói cho bất kỳ ai biết.”

“Trong lòng mỗi người đều có những thứ không thể nói cho những người xung quanh biết,” Lang Hoa nói, “Chuyện này cũng không liên quan đến ta, ngươi không nói ta cũng không lấy gì làm lạ.”

Nghe thấy vậy, Ngô Đồng như được cổ vũ tiếp tục nói: “Khánh Vương gia và phụ thân lệnh cho ta đi theo công tử, phụ thân nói ta phải học khinh công cho giỏi, sau này không được rời xa công tử, công tử nói gì ta cũng không được phản bác.”

“Ta cũng làm đúng theo như vậy, nhưng công tử vốn không cần đến ta, công tử đi theo Phùng sư thúc học công phu còn giỏi hơn ta, công phu quyền cước đều trên ta một bậc. Ta ở bên cạnh công tử, chẳng qua chỉ là một hộ vệ bình thường. Có đôi khi ta còn lóng ngóng vụng về làm công tử tức giận, vậy nên nửa chừng công tử mới tặng ta cho Đại tiểu thư.”

Nhắc đến đây Ngô Đồng lại rơi nước mắt.

Lang Hoa biết Ngô Đồng không muốn đến bên cạnh nàng, nhưng không ngờ cho đến bây giờ khi nhắc đến chuyện này Ngô Đồng vẫn còn ấm ức đến vậy.

“Không phải là ta không muốn đi theo Đại tiểu thư.” Ngô Đồng mím môi rồi đính chính lại ý mình: “Ban đầu ta không muốn đi theo Đại tiểu thư, bởi vì như vậy giống như là công tử không cần ta nữa, tùy tiện đá ta cho ai đó khiến ta thấy rất buồn. Một thời gian dài sau đó vẫn không nghĩ được lý do, ta vẫn luôn muốn hỏi công tử, rốt cuộc là vì sao. Say này khi đi theo Đại tiểu thư đến Tây Hạ, chứng kiến Đại tiểu thư cứu chữa cho các thương binh ở Vệ sở, trong lòng ta đã bắt đầu thấy kính phục Đại tiểu thư, muốn ở bên cạnh Đại tiểu thư. Đây là lời thật lòng của ta, hôm nay khi công tử gặp chuyện ta mới nghĩ đến những chuyện quá khứ, cũng đã hiểu được ý nghĩa trong những lời phụ thân ta đã nói.”

Ngô Đồng nhìn Lang Hoa thân thiết: “Chuyện phụ thân ta nói không hề thay đổi, vẫn là như vậy, không hề thay đổi gì cả.”

Lang Hoa cũng bị Ngô Đồng làm cho hồ đồ luôn rồi: “Là chuyện gì không hề thay đổi?”

Ngô Đồng dùng vạt tay áo lau mạnh lên mắt: “Chuyện phụ thân nói, Ngô gia chúng ta phải bù đắp yếu điểm của Khánh Vương gia, trước khi chết phụ thân đã dặn ta phải nhớ kỹ câu nói đó. Cho dù đến đời con cháu sau này cũng phải dặn chúng nhớ cho kỹ.”

“Ta vẫn cứ nghĩ mãi, bây giờ cũng hiểu được rồi.”


Lang Hoa chú ý nghe, nhưng Ngô Đồng chỉ nói đến đó rồi dừng lại.

Lang Hoa có chút nghi hoặc: “Rồi sao nữa?”

Ngô Đồng chớp mắt nhìn Lang Hoa, “Đại tiểu thư chính là điểm yếu của công tử nhà chúng ta, công tử lệnh cho ta bảo vệ tiểu thư không rời nửa bước, không phải là tặng ta cho Đại tiểu thư mà là thay công tử chăm sóc cho tiểu thư, đảm bảo an toàn cho tiểu thư. Ta vẫn là người của Ngô gia, vẫn là người Ngô gia đã có ước định với Khánh Vương phủ.”

“Cho nên tất cả mọi chuyện không hề thay đổi,” Ngô Đồng nhìn Lang Hoa, “Đại tiểu thư, tiểu thư thông minh như vậy nhất định có thể hiểu được tấm lòng của công tử đối với tiểu thư, công tử thật lòng với tiểu thư.”

Lang Hoa ngẩn người, nàng không hề thông minh như lời Ngô Đồng nói, từ đầu đến cuối nàng vẫn không hiểu được dụng ý của Bùi Khởi Đường. Cho dù trong lòng nàng rất hiểu, Bùi Khởi Đường để Ngô Đồng ở lại là để bảo vệ cho sự an toàn của nàng.

Nhưng nàng vẫn chưa hề suy nghĩ cẩn thận.

“Bây giờ ta đã hiểu rồi.” Lang Hoa nhẹ nhàng nói, “Những gì ngươi nói bây giờ ta đã hiểu cả rồi.”

Đây chính là nguyên nhân tại sao nàng lại quyết định không lấy Lục Anh nữa. Không phải vì nàng đã nhìn thấu được cuộc hôn nhân của nàng và Lục Anh, mà bởi vì Bùi Khởi Đường đã đến bên cạnh nàng, luôn luôn ảnh hưởng đến nàng, khiến nàng hiểu được hai người ở bên nhau không nên cẩn thận tỉ mỉ thăm dò ý tứ của đối phương mà nên thẳng thắn không nghi ngờ nhau.

Khi nàng đối mặt với Lục Anh và Bùi Khởi Đường, hoàn toàn là hai tâm trạng khác nhau.

Cho nên, cuối cùng cũng sẽ có những kết quả khác nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui