Dạo Bước Phồn Hoa

Lục Lão thái thái bỗng thấy hưng phấn trong lòng, nếu Mẫn Giang Thần có thể gả cho Anh ca nhi, thì hôn sự này không những không kém Cố gia mà còn càng khiến bà hài lòng hơn.

So sánh Mẫn Giang Thần và Cố Lang Hoa, một người là đại gia khuê tú, một người còn không bằng tiểu gia bích ngọc. Sau này Anh ca nhi vào triều làm quan văn, gia phong nhất định phải nghiêm ngặt. Xưa nay danh tiếng của Mẫn Giang Thần rất tốt, cho dù thế nào cũng rất có ích cho Anh ca nhi. Cố Lang Hoa cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, nếu Anh ca nhi lấy phải nàng ta, không chừng cả Lục gia đều náo loạn cả lên.

Bây giờ hôn sự của Anh ca nhi đã là cơ hội chuyển mình cuối cùng của Lục gia, vậy nên phải lên kế hoạch cẩn thận.

Lục lão thái thái ung dung thản nhiên.

Trong lòng Trình Di vô cùng lo lắng, trong chiếc tráp gỗ đàn hương trong tay lão thái thái là tất cả gia tài của Lục gia.

Hắn không thể trơ mắt nhìn tất cả tài sản của Lục gia rơi vào tay Cố gia được. Cho nên có một số chuyện hắn nhất định phải nói ra, không thể che giấu thêm nữa.

Mặt Lục lão thái thái đầy vẻ ngờ vực: “Rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao Mẫn Đại tiểu thư lại giúp Anh ca nhi, nàng ta và Cố Lang Hoa tình như tỷ muội, liệu có phải là bởi vì Lang Hoa…”

Trình Di chau mày, sao lão thái thái có thể hồ đồ đến mức này chứ.

“Không phải.” Trình Di nói, “Mẫn Đại tiểu thư lương thiện, trước đây đã từng giúp đỡ Tam gia, lần này hẳn là do nghe Mẫn đại gia nhắc tới, nên mới… nhưng đây chỉ là do thuộc hạ phỏng đoán.”

Liệu có phải là suy đoán hay không sẽ nhanh chóng biết được thôi, chỉ cần hỏi Mẫn Tử Thần là sáng tỏ mọi chuyện.

Lục lão thái thái vô cùng buồn bã: “Thật không ngờ Lang Hoa lại trở nên như vậy, ta còn tưởng trong lòng nó luôn có Anh ca nhi chứ.”

Trình Di mím môi: “Lão thái thái đừng quá đau buồn, tương lai Tam gia nhất định sẽ cưới được một người cháu dâu hiền lương thục đức về hiếu kính người.”


Lục lão thái thái rõ ràng đã bị đả kích, hồi lâu sau mới nhìn Trình Di nói: “Ngươi nói Cố gia muốn kết thông gia với gia tộc nào?”

Đây cũng chẳng phải là bí mật gì, nếu đã nói tới đây, Trình Di dứt khóa nói thẳng mọi chuyện, nhắc nhở Lão thái thái cũng để lão thái thái đề cao cảnh giác.

Trình Di nói: “Chính là Bùi gia.”

Công thần của Thái tổ, Bùi Tứ công tử lại từng gây tiếng vang lớn ở Hàng Châu, cho nên Trình Di vừa nói Lục lão thái thái liền biết ngay.

“Sao có thể như vậy?” Lục lão thái thái còn nhớ Cố gia và Bùi gia từng có xích mích, lúc đó còn gây náo loạn cả một vùng. Với thân phận của Bùi gia, sao có thể để Cố Lang Hoa bước chân vào cửa, có lẽ đó chỉ là ý nguyện đơn phương của Cố gia mà thôi.

Trình Di nói: “Lão thái thái, Bùi Khởi Đường và Cố Lang Hoa đã sớm có tư tình, lần này lão thái gia xảy ra chuyện liền nhanh chóng kinh động đến quan phủ, tất cả Phương gia đều bị hạ… thuộc hạ nghĩ chuyện này có liên quan đến Bùi Khởi Đường.”

Lục lão thái thái không khỏi bất ngờ: “Làm sao ngươi biết?”

Trình Di trầm mặc, thực ra lúc đó hắn nên nói những chuyện này với Tam gia trong thư phòng, nhưng gần đây tinh thần Tam gia sa sút, rất ít khi gọi hắn đến nói chuyện.

Trình Di nói: “Thuộc hạ nghe người Phương gia nói lại, người Phương gia kêu oan nhưng Cố Thế Hoành lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ vì Phương gia từng làm việc cho Huệ Vương. Nói cho cùng không phải thực sự là đảng Khánh Vương, nếu Phương gia cũng tham dự vào, người từng làm việc với Huệ Vương cũng đến kêu oan, đến lúc đó chỉ e Hoàng thượng sẽ sinh nghi, cho rằng Cố gia vì muốn lật lại vụ án Khánh Vương nên mới giả bộ ứng cứu Tào Gia.”

Lục lão thái thái nghe vậy bỗng hưng phấn hẳn lên, cả người rạo rực.

Trình Di nói tiếp: “Cho nên Phương gia mới tìm đến chúng ta, muốn nắm được điểm yếu của Cố Thế Hoành, nhưng lại sợ chuyện không thành, nên mới nhờ người tìm Cấm quân tố cáo Cố Thế Hoành trước mặt Bùi Khởi Đường.”


“Kết quả Cố Thế Hoành không hề hấn gì, tên Cấm quân được Phương gia ủy thác lại vào nha môn huyện, để Huyện úy dẫn người vào trong núi bắt kẻ trộm tượng phật.” Những chuyện về sau thì không cần nói nữa.

Lục lão thái thái không khỏi hít sâu một hơi.

Cho nên chẳng trách Phương gia và lão thái gia vừa mới vào núi, quan phủ đã đi bắt người.

Trình Di nói: “Hiện giờ Phương gia cũng đã hiểu rõ, Cố Thế Hoành và Bùi Khởi Đường vốn là cùng một giuộc.”

Trình Di nói đến đây trên mặt liền hiện rõ vẻ khinh thường.

Người Phương gia đã biết chuyện này, họ sẽ không giúp Cố gia che giấu như Tam gia, chuyện sẽ nhanh chóng truyền đến kinh thành.

Lục lão thái thái cẩn thận suy nghĩ: “Nói vậy thì, thực ra Phương gia và lão thái gia đã trúng bẫy của Cố gia và Bùi Khởi Đường.”

Trình Di gật đầu, chuyện đi đào mộ có phải do lão thái gia nghĩ ra hay không còn chưa chắc chắn, kết quả bây giờ là lão thái gia chết rồi, Tam gia cũng không còn thần thái như trước kia.

Lục lão thái thái đứng dậy: “Chuẩn bị cho ta, ta phải đến Cố gia một chuyến.”

Trình Di không hiểu: “Lão thái thái, người muốn đi…”


“Sở dĩ hôn ước giữa hai nhà phải hủy bỏ đều là do Lục gia chúng ta, ta phải đến đó nhận lỗi.”

Trình Di tiến lên dìu Lục lão thái thái: “Người Cố gia đương nhiên sẽ không chịu gặp người.”

Lục lão thái thái không hề để ý: “Chỉ cần để mọi người trong kinh đều biết được chúng ta đã đồng ý hủy hôn, hơn nữa từ nay về sau không còn dây dưa nữa, xin Cố gia bỏ qua cho chúng ta là được.”

Trình Di bỗng hiểu ra, lão thái thái muốn người ngoài đều biết rằng Lục gia đã bị Cố gia và Bùi gia ức hiếp.

Cho nên mới khúm núm hạ mình đi nhận lỗi.

“Lệnh cho thẩm tử trong tộc mang quà đến Bùi gia, chắc chắn Bùi gia sẽ không để thẩm ấy vào nhà, bảo thẩm ấy đứng bên ngoài đợi ba ngày là được.”

Ba ngày cũng đủ để khuấy động nên sóng gió trong kinh thành.

“Đừng xem thường những chuyện này,” Lục lão thái thái nói, “Càng là chuyện nhỏ càng khiến người khác tin.”

...

Cố gia.

Cố lão thái thái nhíu mày: “Đuổi bà ta về, ta sẽ không gặp bà ta, hôn ước giữa hai nhà do các trưởng bối trong tộc làm chủ là được, đừng có nhắc lại chuyện cũ nữa.”

Quản sự thưa vâng rồi lui xuống.

Lang Hoa ngồi bên cạnh lại đang suy tư.


Lục lão thái thái không phải là người tùy tiện cúi đầu trước người khác. Lão thái gia còn chưa phát tang, bà ta đã vội vã đến đây, mặc cho Cố gia đối xử thế nào cũng không chịu rời đi, giống như đang thành khẩn nhận lỗi.

Ít nhất thì trong mắt những người bên ngoài kia là như vậy.

Lang Hoa nhìn sang Tiêu ma ma đang đứng bên cạnh: “Đi nghe ngóng xem sao, xem hai ngày nay Lục gia có động tĩnh gì không, có xảy ra chuyện gì không.”

Tiêu ma ma thưa vâng rồi bước nhanh ra ngoài, đến giờ ngọ mới quay trở về: “Bên phía Lục gia nói… Lục lão thái thái thường xuyên mơ thấy Lục lão thái gia nói mình không sống được bao lâu nữa, thế nên đi chùa thắp đèn, nhưng vẫn thấy không thỏa đáng, nên cứ đòi đến nhà chúng ta nhận lỗi.”

Cố lão thái thái cười lạnh: “Nói như vậy tức là trong lòng bà ta áy náy nên mới làm vậy sao?”

Nói vậy thì cũng có thể hiểu được, dù sao thì Lục gia cũng đã làm bao nhiêu chuyện sai lầm rồi.

Lang Hoa hầu hạ Cố lão thái thái nằm xuống.

Cố lão thái thái vẫy tay: “Cho dù bà ta nói thế nào cũng không được cho bà ta vào nhà.”

Khương ma ma nói: “Lão thái thái cứ yên tâm, chúng nô tỳ biết rồi.”

Lang Hoa đi từ trong phòng ra, vừa kêu Tiêu ma ma gọi lão Nhạc đến.

Ngô Đồng đã tiến lên bẩm báo: “Bùi Tiền cho người truyền tin đến cho tiểu thư, thẩm tử trong gia tộc Lục gia mang đồ đến cầu kiến Bùi phu nhân, Bùi gia vốn không quen biết Lục gia, nên chặn bọn họ ở ngoài cổng.”

Lục lão thái thái đến Cố gia nhận lỗi, người trong tộc Lục gia lại đến Bùi gia.

Muốn buộc Cố gia và Bùi gia lại với nhau sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui