Dạo Bước Phồn Hoa

Lục lão thái thái đi theo vị sư tiếp khách đến thiền phòng.

Trong thiền phòng đặt hai chiếc lò sưởi, bên trong là than ngân sương.

Lục lão thái thái vừa ngồi xuống liền có tăng nhân bưng cơm chay lên, cơm chay nhìn vô cùng tinh tế, cho dù mấy ngày này thân thể Lục lão thái thái không được thoải mái nhưng cũng muốn nếm thử.

Long Tuyền Tự hương hỏa vượng, thiền phòng lại ít, có được sự bài trí và đãi ngộ như thế này đa phần đều phải là nhân vật có tiếng tăm trong kinh thành.

Lục lão thái thái không khỏi có chút ngỡ ngàng, lần này họ đến kinh thành chẳng phải là muốn sống những ngày như vậy sao? Ai biết được lão thái gia giữa chừng gây chuyện, toàn bộ Lục gia cũng bị liên lụy theo.

Bây giờ tất cả mọi chuyện cứ như một giấc mơ.

“Tiểu sư phụ,” Lục lão thái thái nhẹ giọng nói, “Ngài có biết là ai đã giúp chúng ta đặt thiền phòng hay không?”

Vị sư tiếp khách hành phật lễ: “Thí chủ chớ hỏi nhiều, tất cả cứ để tùy duyên.”

Lục lão thái thái hoảng sợ trong lòng, xem ra người giúp đỡ này không muốn xuất đầu lộ diện.

Vậy đó là ai chứ?


Lục Anh làm xong xuôi mọi việc mới vào thiền phòng, nhìn thấy cơm chay sắp đầy trên bàn không khỏi kinh ngạc, hiển nhiên là cũng không ngờ Long Tuyền Tự lại chuẩn bị những thứ này.

Lục lão thái thái thở dài nói: “Những chuyện này phải biết rõ là ai mới được,” nói xong nhìn Lục Anh, “Con đã nói cho ai biết về chuyện thắp đèn?”

Lục Anh hơi cân nhắc, chuyện của Long Tuyền Tự hắn chỉ từng nói với Mẫn Tử Thần, nhưng Mẫn Tử Thần không hề có giao tình gì với chủ trì Long Tuyền Tự, Mẫn phu nhân cũng không có khả năng giúp đỡ Lục gia.

Như vậy tính ra chuyện này chỉ có Mẫn Giang Thần làm thôi.

Thực ra trong lòng hắn đã sớm biết không thể là do Lang Hoa làm, Lục gia làm ra chuyện như vậy đối với Cố gia, Cố gia không bẩm báo lên quan phủ đã là nhân từ độ lượng rồi. Lang Hoa giống như Cố lão thái thái, đều là người ân oán phân minh, tuyệt đối sẽ không giơ tay giúp đỡ vào lúc này.

Lục Anh thất vọng trầm mặc hồi lâu, ngồi xuống sắp đũa cho Lục lão thái thái, “Trời lạnh, tổ mẫu nên dùng cơm sớm chút, đừng để lát nữa ăn sẽ không thoải mái.”

Lục lão thái thái cẩn thận nhìn Lục Anh, ánh mắt hắn thâm trầm, khiến người ta không nhìn ra được bất cứ tâm trạng nào, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Lục lão thái thái nói: “Anh ca nhi, con vẫn nên sai người đi dò hỏi xem, cho dù Lục gia chúng ta có thất thế, cũng là kẻ có ân báo ân…”

Thần sắc Lục Anh vẫn bình thản như cũ: “Cháu trai sẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng, tương lai nếu có cơ hội tất sẽ báo đáp ơn này.”


Vậy là dù thế nào hắn cũng không chịu nói rồi.

Ánh mắt Lục lão thái thái hơi lóe lên: “Tổ mẫu biết rồi, nghe xong phật pháp chúng ta sẽ xuống núi.”

...

Trở về Lục gia, Quản sự bên cạnh Lục lão thái thái lập tức tiến lên nói: “Mấy ngày nay không nhiều người đến lắm, nếu không chưa chắc có thể tra xét rõ ràng, trước đây Tam gia đã nói chuyện một lát với đại gia Mẫn gia trong thư phòng, những người khác chỉ ở linh đường hồi lễ.”

Lẽ nào là Mẫn gia?

Mẫn gia sao có được bản lĩnh lớn như vậy được, Mẫn Hoài là tên tính tình quái gở, Mẫn phu nhân lại là người hiền lành, Mẫn Tử Thần cũng chưa trải qua sóng gió gì, cả ngày còn theo đuôi Lục Anh chạy qua chạy lại.

Thêm nữa, nếu thực sự là Mẫn Tử Thần giúp đỡ, Lục Anh cũng không cần phải giấu giấu diếm diếm.

Ánh mắt Lục lão thái thái sáng ngời, Lục Anh chưa chắc đã nói ra, vậy còn Trình Di thì sao? Có thể moi được tin tức từ phía Trình Di.


Nhân cơ hội Lục Anh bận rộn lo chuyện cho lão thái gia, bà phải gọi Trình Di đến hỏi han kỹ lưỡng xem sao.

“Gọi Trình Di đến đây.” Lục lão thái thái thấp giọng căn dặn.

Không bao lâu sau Trình Di bước vào.

Trình Di tiến lên hành lễ với Lục lão thái thái, Lục lão thái thái dựa vào chiếc sạp, trong phòng rất lạnh lẽo hiu quạnh, chỉ có một ma ma quản sự cùng một tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh.

Lục lão thái thái nhìn Trình Di: “Ngươi có biết ai là người đã giúp Lục gia chúng ta không?”

Trong lòng Trình Di đã sớm có suy tính, chỉ là Tam gia còn chưa căn dặn, hắn tuyệt đối không thể để lộ nửa lời: “Tam gia cũng đang cho người điều tra, hiện còn chưa có kết quả, nói thế nào cũng đều phải sắp xếp ổn thỏa chuyện này.”

Lão thái gia được hạ táng sớm, những lời đồn thổi bên ngoài đó cũng có thể chìm xuống, Tam gia cũng sẽ không phải vất vả ứng phó như vậy.

Lục lão thái thái thở dài: “Ta nghĩ đi nghĩ lại, người ra tay giúp đỡ nhất định là Cố gia.”

Trình Di nghe vậy liền giật mình, trên mặt nổi lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng biến thành sự căm tức không phục: “Lão thái thái… tại sao người lại nghĩ vậy, chuyện này… không thể là do Cố gia làm, Cố gia đâu có tốt bụng như vậy.” Nói đến đây hắn không khỏi cảm thấy có chút lỡ lời.

“Tại sao không thể.” Lục lão thái thái cố ý trầm giọng xuống, “Các ngươi cũng đừng suy nghĩ hạn hẹp quá, suy cho cùng Lục gia và Cố gia vẫn là thông gia, vị tỷ tỷ đó của ta nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn. Họ có vẻ như không chịu giúp đỡ chúng ta, nhưng không chừng sẽ âm thầm ra tay. Ta cũng cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nếu chúng ta đến tận cửa tạ ơn, tặng chút lễ vật, có thể sẽ làm dịu đi quan hệ giữa hai nhà. Ngươi đi theo Lục Anh sớm nhất, nay cái nhà này chỉ có thể nhờ vào Lục Anh chống đỡ, ngươi phải bày mưu hiến kế giúp nó. Lục gia bây giờ đã như thế này, không phải là lúc chú ý đến thể diện nữa. Nếu không phải là lão thái gia vừa qua đời, ta sẽ đích thân đến nhà tặng quà tạ ơn Cố gia.”

Sắc mặt Trình Di ngày càng khó coi, Lão thái thái bây giờ có bệnh thì vái tứ phương, trước tiên chưa nói đến liệu Cố gia có nhận lễ vật hay không, chỉ e với những chuyện Phương gia và lão thái gia đã làm, Cố gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.


“Lão thái thái, chuyện này vẫn nên thận trọng thì hơn, theo như thuộc hạ thấy, lần này không phải là do Cố gia đang giúp đỡ.”

Lục lão thái thái nhướng mày lên: “Tại sao ngươi dám khẳng định như vậy? Nghe nói chủ trì Long Tuyền Tự từng giảng kinh cho Thái hậu nương nương nghe, Lang Hoa lại ở bên cạnh Thái hậu, nhất định là nó đã giúp đỡ. Lang Hoa và Anh ca nhi dù sao cũng là thanh mai trúc mã, chuyện từ hôn lần này e rằng cũng không phải do nó đồng ý, mà là trưởng bối Cố gia quyết định…”

Trình Di không khỏi cười lạnh: “Lão thái thái bị Cố Đại tiểu thư che mờ mắt rồi, nếu trong lòng tiểu thư ấy có một chút lòng tốt nào đối với Lục gia và Tam gia, Tam gia sẽ không phải lâm vào bước đường cùng này. Trước khi hôn ước bị xóa bỏ Tam gia từng mắc bệnh nặng một lần, rõ ràng y thuật của Cố Đại tiểu thư cao minh, nhưng lại chưa từng đến thăm bệnh cho Tam gia lấy một lần, chính vì Tam gia buồn lòng nên bệnh mới lâu khỏi… Trong lòng Cố Đại tiểu thư đã sớm không còn có Tam gia nữa rồi, nàng ta gấp rút hủy hôn, đó là bởi vì muốn trèo cao.”

“Chuyện Long Tuyền Tự lần này chắc chắn không phải do Cố Đại tiểu thư giúp đỡ, theo như ta đoán, có lẽ là do Mẫn Đại tiểu thư sắp xếp. Mẫn Đại tiểu thư từng được Thái hậu nương nương chọn gả đi Tây Hạ, thời gian đó cũng thường xuyên ra vào Từ Ninh Cung, ít nhiều cũng được Thái hậu nương nương yêu mến.”

Dù có nói hơi nhiều chuyện, nhưng Trình Di không hề thấy hối hận, hắn nên sớm bóc trần bộ mặt thật của Cố Đại tiểu thư, tránh để Lục gia lại bị Cố gia làm hại một lần nữa.

“Lão thái thái, người tin ta đi.”

Lục lão thái thái thấy trong lòng bừng sáng, quả nhiên bà đã đoán trúng, người giúp đỡ là Mẫn Giang Thần.

Mẫn Hoài nhậm chức ở Hàng Châu, vậy nên đã từng nghe lời đồn ở Hàng Châu. Mẫn Giang Thần vốn sẽ bị đưa đến Tây Hạ, nhưng vì Đông Bình trưởng công chúa muốn chọn nữ tử tông thất hoàng tộc làm Hoàng hậu Tây Hạ nên Mẫn Giang Thần mới có thể thoát thân.

Nhưng của hồi môn trước đây Thái hậu ban cho Mẫn Giang Thần vẫn còn ở lại Mẫn gia.

Quan viên của Hàng Châu, tranh trước ngó sau thăm dò ý tứ của Mẫn gia, chính là vì muốn đón Mẫn Giang Thần vào cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui