Giọng người kia lộ ra mấy phần uy nghiêm, là người trong công môn mới có giọng nói như vậy.
Lục Anh quay đầu tìm kiếm khắp nơi, phía sau cách đó không xa đã sáng lên hơn mười cây đuốc.
Người dẫn đầu sầm mặt đi tới: "Các ngươi ở đây làm gì?"
Trình Di muốn tiến lên nói, người nọ dùng cây đuốc chiếu trên mặt Trình Di, vẻ mặt khinh thường, người bên cạnh mặc đồ nha môn lập tức cản Trình Di lại.
Hiển nhiên là coi Trình Di là hạ nhân.
Trình Di chưa từng thấy trận thế như vậy, người nọ đầy vẻ giải quyết việc công.
Đêm khuya mang theo nhiều người như vậy xuất hiện ở trong núi, hành tung khả nghi, là có thể sẽ bị áp giải đi nha môn thẩm vấn.
Lục Anh cả người rét lạnh.
Rõ ràng việc Phương gia và tổ phụ làm đã bị người phát hiện, bằng không nơi này cách nha môn gần nhất cũng phải đi đường nửa canh giờ, lại đang trong đêm hôm khuya khoắt, làm sao sẽ mang người trong nha môn tiến vào trong núi.
Lục Anh đi lên trước hành lễ: "Chúng ta là Lục gia Hàng Châu, lão thái gia của nhà chúng ta lạc đường ở trong núi, cho nên chúng ta mới phải tìm người ở trong đêm khuya. Lúc này còn chưa có vào kinh thành lại đang cấm đi lại ban đêm nên chưa hướng phủ nha báo cáo."
Đầu lĩnh Ban Đầu1 nghe được lời này, quan sát Lục Anh vài lần mới nói: "Ở trong núi lạc đường? Lúc nào? Thế nhưng ở cùng một nhóm người Phương gia vào núi?"
1 Người đứng đầu trực ban.
Nói xong ánh mắt rơi vào trên người của Phương gia đang run rẩy cả người bên cạnh Lục Anh.
Hạ nhân Phương gia đều mặc áo nâu ngắn vải thô, đặc biệt dễ nhận ra.
Lục Anh biết mặc dù là hắn một mực phủ nhận, những người này cũng sẽ không tin tưởng.
Lục Anh tự định giá chốc lát mở miệng nói: "Tổ phụ ta chính là bị người Phương gia mời đi, đến nay không thấy bóng dáng, trong nhà lão tổ mẫu đã gấp đến muốn ngất đi, cũng vì vậy ta mới từ trong kinh chạy tới xử trí việc này."
Một câu nói đã đem mình và Lục gia tách được ra ngoài.
"Ngươi là ai?" Ban Đầu hỏi.
Trình Di vội vàng nói: "Tam gia nhà chúng ta giữa năm nay Minh Kinh khoa, chính ở kinh thành chờ công văn Lại bộ."
Ban Đầu không khỏi nhìn Lục Anh nhiều vài lần, nếu như đây là lúc bình thường, hắn chắc là sẽ thả những người này, nhiều lắm để cho bọn họ ngày mai đi trong nha môn câu thẩm vấn. Nhưng là hôm nay không giống vậy, hôm nay là có người cố ý đi nha môn đưa tin tức, đêm nay có người vào núi chỉ sợ là chuyện đi trộm cướp.
Hơn nữa bọn họ bắt được vài người, hỏi quả thật đáng nghi.
Ban Đầu nhìn về phía Lục Anh: "Ngươi lưu lại, những người còn lại một lát theo ta đi trong nha môn thẩm vấn."
Lục Anh là người có công danh, nếu như không có chứng cứ rõ ràng không thể tùy ý bị áp giải nha môn.
Lục Anh không khỏi cảm thấy kinh ngạc, theo lý thuyết hắn dù sao sắp làm quan, người trong nha môn ít nhiều gì sẽ cho chút mặt mũi, Ban Đầu lại như cũ phải mang người Lục gia đi quan nha.
Hắn đoán không sai, đã có người động thủ, đây chắc chắn là Bùi Khởi Đường an bài.
Lúc Phương gia vào núi, cũng đã rơi vào lòng bàn tay người kia rồi, hiện tại kể cả Lục gia cũng cùng nhau rơi vào.
Có lẽ, Bùi Khởi Đường căn bản là muốn đối phó Lục gia.
Lục Anh tỉnh táo lại, nói tiếp: "Có thể cho biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Chúng ta chỉ là mới vừa vào núi, coi như bị mang đi thẩm vấn cũng phải có một bằng chứng."
Đã có người sớm an bài, cũng sẽ không để người Phương gia thực sự đào ra hài cốt tổ tông Cố gia. Cho nên dù cho nha môn mang bọn họ đi cũng sẽ không thực sự có tội danh gì.
"Khanh khách, khanh khách...".
Lục Anh vừa dứt lời thì một chuỗi tiếng cười truyền đến.
Thanh âm quỷ dị khiến mọi người rùng mình.
"Làm chuyện xấu xa, các ngươi biết không?" Thanh âm của một người truyền đến.
Sắc mặt hạ nhân Phương gia đại biến, lớn tiếng nói: "Là... Là Nhị lão gia nhà chúng ta, Nhị lão gia..."
Phương Nhị lão gia và mấy người tăng nhân đi tới.
"Đều là Lục lão thái gia để chúng ta tới, là Lục lão thái gia để cho ta tới đào thi thể tổ tông Cố gia, chúng ta là muốn nặn kim thân cho ông ấy."
Phương Nhị lão gia nói đến đây bỗng nhiên khóc lên: "Chúng ta nặn kim thân cho ông ấy, đây không phải là chuyện tốt sao? Vì sao ông ấy vẫn hại chúng ta, con ma kia... Nó muốn ăn chúng ta."
Nghe được lời này, Lục Anh cả người như đưa vào trong hầm băng.
"Nói bậy, lão thái gia chúng ta làm sao có thể làm chuyện như vậy." Trình Di nhịn không được quát lớn Phương Nhị lão gia.
"Lục gia và Cố gia là quan hệ thông gia, lúc chôn cất trưởng bối Cố gia, Lục lão thái gia biết được." Phương Nhị lão gia mở to hai mắt, "Lão không nói, chúng ta làm sao biết, lão còn mang theo chúng ta tới tìm... Lão nói là chỗ đó... Chỗ đó... Chúng ta đào đã lâu, lại không có gì cả."
"Không có, cũng không phải đào sai chỗ rồi, mà là hắn đi ra, biến thành ma quỷ đi ra, xuất hiện ở phía sau Lục lão thái gia, đã hù dọa Lục lão thái gia."
"Đúng hù dọa."
Phương Nhị lão gia rõ ràng là bị kích thích lớn, đã trở nên có chút điên.
Tăng nhân bên cạnh thấy thế nhịn không được thấp giọng niệm câu phật ngữ.
Lục Anh nhìn về phía Phương Nhị lão gia, thanh âm trầm thấp: "Ngươi nói tổ phụ ta làm sao vậy?"
Phương Nhị lão gia hé miệng nói rõ ràng: "Hắn hù dọa, ha hả, dọa tốt lắm, đều là bởi vì lão chúng ta mới ở chỗ này, lão dáng chết, đúng, đi bắt lão, bắt lão."
Ở giữa Phương Nhị lão gia hoa chân múa tay vui sướng, Lục Anh thấy được Lục lão thái gia trên lưng tăng nhân.
Lục lão thái gia mắt đóng chặt, môi xanh tím, giống như đã không có bất kỳ sức sống.
Người này khả năng đã chết.
Cho dù chết thì thế nào? Có những người Phương gia này nói, lại bị nha môn bắt đúng lúc, chuyện hôm nay Lục gia cũng sẽ không xong.
Quả nhiên là Bùi Khởi Đường, không có Bùi Khởi Đường an bài, những hòa thượng và quan sai sẽ không thể nào xuất hiện nhanh như vậy.
Hiện tại Bùi Khởi Đường ở nơi nào?
Trời dần dần sáng lên, mọi thứ xung quanh từ từ rõ ràng, Lục Anh lại không nhìn thấy cái bóng của Bùi Khởi Đường.
Hiện tại có phải Bùi Khởi Đường không đã không quan trọng, bởi vì Bùi Khởi Đường đã sắp xếp xong xuôi tất cả.
Ban Đầu trước tiên cùng hòa thượng nói hai câu, lập tức phân phó người đem người Phương gia mang đi.
"Vị thí chủ này cần khám và chữa bệnh, phải sớm đưa đi xuống núi."
Tăng nhân để cho Lục Anh phục hồi lại tinh thần, Lục Anh bước lên phía trước đi nhìn xem tình huống Lục lão thái gia.
Lục lão thái gia tuy rằng còn chưa chết, thế nhưng hô hấp đã cực kỳ yếu ớt, giống như lúc nào cũng có thể trút hơi thở cuối cùng.
Ban Đầu chỉ vào Lục lão thái gia: "Các ngươi có thể mang lão đi khám bệnh, có điều lập tức phải tới quan nha, nói rõ chuyện hôm nay với Huyện úy chúng ta." Trong ánh mắt nhìn Lục gia lộ ra mấy phần khinh thường.
Lục Anh ngẩng đầu lên: "Bọn họ chẳng qua chỉ vào núi giữa đêm thôi, làm gì có tội danh gì?"
"Tội danh?" Ban Đầu cười nhạt, "Các ngươi không rõ sao? Sau khi Trang Tạng Đại Phật khai quang trong núi, trong bụng là Phật tượng, đã từng bị người trộm cướp nhiều lần. Các ngươi đêm hôm mang người vào núi, cầm những dụng cụ này, chẳng phải là vì trộm cướp kinh Phật mà đến sao"
Thì ra là như vậy.
Lục Anh đã hiểu được.
Chính là muốn khiến nha môn cho rằng người Phương gia là vào núi trộm cướp tượng phật và kinh thư, như vậy những quan sai mới có thể tra xét tình hình trong núi sâu.
Bùi Khởi Đường không cần ra mặt cũng đã sắp đặt mọi chuyện thỏa đáng.
Hắn cho rằng tới nơi này sẽ giao thủ cùng Bùi Khởi Đường, nhưng ngay cả cơ hội chạm mặt với Bùi Khởi Đường cũng không có.
Lục Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trên đầu hắn rất âm u.
Trình Di đã đỡ Lục lão thái gia xuống, ống quần Lục lão thái gia đã kết thành băng, màu trắng vàng ở đũng quần đều lộ ra hết, thân thể cũng dần trở nên lạnh lẽo, chỉ sợ còn chưa đưa đến nhà trọ đã ngừng thở.
"Đi thôi," Lục Anh phân phó, "Mau mời lang trung đến xem bệnh." Lần này sợ rằng hắn khó mà vào quan trường được, danh tiếng Lục gia coi như hết rồi, lão thái gia vừa chết, hắn sẽ phải để tang... Lúc này bày trước mặt hắn là một đống vấn đề khó khăn.
Cổ họng Lục Anh hơi ngứa, lại bắt đầu ho khan sù sụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...