Dạo Bước Phồn Hoa

Hoàng đế  mặc y phục chỉnh tề, cung nhân lập tức mở cửa ra, nội thị chờ ở bên ngoài liền tiến lên.

“Hoàng thượng,” Nội thị nói, “Từ đại nhân vẫn quỳ ngoài cửa.”

Lúc này Từ Tùng Nguyên tới làm gì.

Hoàng đế nhíu mày.

Thường An Khang bên cạnh thấp giọng nhắc nhở: “Đều là bởi vì… chuyện của thứ nữ Từ gia. Hôm nay bên ngoài đều đang truyền ra, nói là Hoàng hậu nương nương sai người dìm chết thứ nữ Từ gia.” Nói tới đây, trên mặt Thường An Khang lộ ra vẻ cẩn thận, rất sợ chống lại Hoàng đế.

Quả nhiên, sắc mặt Hoàng đế rất khó coi, ông ta biết chuyện này tất nhiên không che giấu được: “Từ Tùng Nguyên này cũng không biết chọn thời điểm...”

“Thật sự không phải là do Từ đại nhân,” Thường An Khang nhẹ giọng nói, “Tin tức này là từ chỗ nữ quyến truyền tới, năm đó Hoàng hậu vì che giấu chuyện này, hứa cho Từ lão phu nhân chút lợi ích... Hôm nay Từ lão phu nhân nói hết chuyện Triệu gia với Thái hậu nương nương rồi.

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, suy nghĩ một chút, ước chừng cũng là như vậy.

Phu nhân nhà trong lại không phải là triều thần văn thao võ lược, đương nhiên không hiểu được lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói, chỉ cần xảy ra chuyện, trong bụng có bao nhiêu thứ sẽ nói hết ra: “Trừ người Từ gia, còn có chuyện gì nữa?”

Thường An Khang nói: “Chỗ Hoàng hậu nương nương, để cho nội thị và cung nhân chuyển lời tới, cầu Hoàng thượng nể tình cảm nhiều năm, lần này có thể khoan dung cho người.”

Triệu thị và tộc Triệu thị lần này sợ rằng đều không thoát được, nghĩ đến Triệu thị cũng từng lo nghĩ cho hắn, trong lòng Hoàng đế sinh ra mấy phần thương hại.

“Cho người đi trấn an Triệu thị, đưa quần áo, cơm nước, tóm lại đừng làm khó nàng ấy.”

Hoàng thượng đã gọi từ Hoàng hậu thành Triệu thị.


Trong lòng Thường An Khang rất rõ ràng, Hoàng thượng hạ quyết tâm, Hoàng hậu chỉ sợ là khó thoát chết.

Đây chính là thuật Đế vương, bất luận gặp phải chuyện gì, trước tiên phải bảo vệ tôn nghiêm của mình.

“Đi đến chỗ Thái hậu.” Hoàng đế nhàn nhạt nói.

Hoàng đế nói xong đi ra khỏi Đông Các, Từ Tùng Nguyên đang quỳ ở bậc thềm cẩm thạch.

Hoàng đế đi tới.

Từ Tùng Nguyên thấy đôi giầy màu vàng dừng ở chỗ đó, lập tức mím môi lạy một cái: “Cầu Hoàng thượng phân xử cho vi thần.”

Giọng Từ Tùng Nguyên khàn khàn nhưng lại rất kiên định.

Hoàng đế rất quen thuộc thần tử của mình, nhất là mấy đại thần của Trung Thư Tỉnh, bình thường ở lại Trị Phòng, chỉ cần ông ta gọi liền lập tức tiến lên phục vụ văn thư.

Từ Tùng Nguyên là môn sinh đắc ý của Lưu Cảnh Thần, bình thường hắn thương nghị chính sự với Lưu Cảnh Thần, cũng sẽ truyền Từ Tùng Nguyên tới bên cạnh ghi chép. Từ Tùng Nguyên rất ít chen miệng nói chuyện, nhưng một khi có đề nghị gì, nhất định sẽ nghĩ hết sức chu toàn.

Người như vậy, chỉ cần hạ quyết tâm làm chuyện gì, thì sẽ làm đến cùng, sẽ không bỏ cuộc giữa đường.

Cho nên chuyện Từ Như Tịnh đã không thể nào che giấu nữa, nhất định phải cho ra kết quả.

Hoàng đế nghĩ tới đây, cúi người xuống, tay đặt trên cánh tay Từ Tùng Nguyên, sau đó hơi dùng sức đỡ Từ Tùng Nguyên dậy: “Từ khanh đứng dậy đi.”

Hoàng đế nói rồi nhìn về phía Thường An Khang bên cạnh: “Ngươi đi tìm tất cả cung nhân bên cạnh Triệu thị lúc Từ Như Tịnh xảy ra chuyện năm đó hỏi xem, nhất định phải tra rõ ràng.”


Thường An Khang đáp lời.

Mắt Từ Tùng Nguyên đỏ bừng, lệ nóng thiếu chút nữa thì rơi xuống.

Hoàng đế nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Từ Tùng Nguyên: “Trẫm chưa từng nghĩ tới Triệu thị sẽ làm ra loại chuyện này, khanh yên tâm, nếu Trẫm đã biết được, nhất định sẽ trả lại công đạo cho Từ gia.”

Tùng Nguyên vội vàng khom người chuẩn bị tạ ơn, nhưng lại bị Hoàng đế ngăn cản.

Mặt Hoàng đế đầy vẻ tín nhiệm, thở dài nói: “Bây giờ hành cung xảy ra chuyện, cần Trung Thư Tỉnh thay Trẫm khống chế đại cuộc, Từ khanh luôn là cánh tay đắc lực bên cạnh Trẫm, lần này cũng phải giúp Trẫm vượt qua cửa ải khó khăn mới được.”

“Hoàng thượng,” Từ Tùng Nguyên nuốt tiếng nghẹn ngào, “Hoàng thượng tín nhiệm vi thần, vi thần nhất định tận tâm tận lực...”

“Là Trẫm có sai,” Hoàng đế nói, “Tương lai Trẫm không biết phải đối mặt như thế nào với Tiên hoàng, chuyện hôm nay, Trẫm... sai rồi.”

Hoàng thượng nhận sai ngay trước mặt ông ta, tay Từ Tùng Nguyên không nhịn được mà run: “Hoàng thượng là bị Triệu gia lừa gạt.”

Hoàng đế lắc lắc đầu: “Trong lòng Trẫm đều rõ, Trẫm muốn viết chiếu thư tội trạng của mình, đợi quay về cung, khanh và Lưu tướng đến điện Cần Chính...”

Từ Tùng Nguyên nghe lời này, lập tức kinh hãi hô lên: “Hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không thể.” Viết chiếu thư tội trạng của mình bình thường là phạm vào sai lầm lớn, Hoàng thượng còn chưa tới cái mức kia.

Hoàng đế nói: “Ý Trẫm đã quyết, khanh đi xuống thu xếp đi.”

Từ Tùng Nguyên ngẩn người ra, muốn tiếp tục khuyên nhưng Hoàng đế đã đi về phía trước.


Nhìn bóng lưng Hoàng đế, trong lòng Từ Tùng Nguyên vô cùng phức tạp. Trong khoảnh khắc chứng minh A Tịnh đúng là bị Hoàng hậu làm hại, ông ta sinh ra mấy phần chán ghét cái triều đình này, trong lòng tuyệt vọng, tình cảm cũng rất chán nản. Sau khi minh oan cho A Tịnh, ông ta định kiếm cớ về hưu, cách xa triều đình.

Nhưng mấy lời vừa rồi của Hoàng thượng¸ lại khiến cho ông ta dấy lên hy vọng.

Nếu Hoàng thượng thật sự biết lỗi rồi, ông ta đi như vậy, làm sao mà xứng đáng với nhiều năm bồi dưỡng của ân sư?

Từ gia tương lai rốt cuộc phải làm như thế nào?

Nếu như lúc này có thể có một người phân tích triều cục cùng ông ta thì tốt quá.

Trước mắt Từ Tùng Nguyên hiện ra hai cha con Cố Thế Hoành và Cố Lang Hoa ngồi cùng nói cùng cười.

Mặc dù Cố Thế Hoành không có con trai, lại có con gái thân thiết như Lang Hoa.

Thật là khiến cho ông ta thèm muốn.

Từ Tùng Nguyên hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cúi đầu hồn bay phách lạc rời đi.

...

“Thái hậu nương nương,” Trình nữ quan tiến lên, “Hoàng thượng tới rồi.”

Thái hậu gật gật đầu, những thứ này đều ở trong dự liệu của bà ta, Hoàng đế còn có bản lĩnh tự cứu, sẽ không vì thế mà bại đồ.

“Mẫu hậu.”

Giọng của Hoàng đế truyền tới.

Trình nữ quan lập tức dẫn cung nhân lui xuống.


Rèm lưu ly vén lên, Hoàng đế đi nhanh vào cửa, quỳ lạy trước mặt Thái hậu.

“Mau đứng lên,” Thái hậu đặt chén trà trong tay xuống, đưa tay ra đỡ Hoàng đế, “Ngươi là vua của một nước, chỉ có thể lạy trời lạy đất lạy tổ tông...”

Hoàng đế ôm thật chặt lấy chân Thái hậu: “Mẫu hậu, nhi thần sai rồi, nếu như không có mẫu hậu, nhi thần bây giờ còn không biết sẽ như thế nào.”

Hoàng đế đã đổi “Trẫm” thành “nhi thần”.

Xưng hô như vậy tựa như đưa Thái hậu trở lại trước khi Hoàng đế chưa đăng cơ, bên ngoài là triều đình, đến nội cung chỉ là tình mẫu tử. Khi đó, hắn là một đứa con trai trưởng ngoan ngoãn.

“Đứng lên,” Thái hậu thanh âm nghiêm nghị, “Nếu như bị người ta nhìn thấy, mặt mũi ngươi còn để ở đâu.”

Lúc này Hoàng đế mới chậm rãi đứng lên.

Sắc mặt Thái hậu không đổi: “Hoàng đế cũng biết sai... Ai gia còn tưởng rằng sau khi Hoàng đế thanh tỉnh, sẽ đến hỏi tội Ai gia.”

Hoàng đế cụp mắt xuống, môi run rẩy: “Trong lòng Mẫu hậu, nhi thần đã bất trị như vậy sao.”

Thái hậu lạnh nhạt nói: “Nếu như thấy ngươi đã hết thuốc chữa, Ai gia cũng sẽ không che giấu giúp ngươi, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Ai gia liền... cảm thấy đau lòng, ngươi là Hoàng đế Đại Tề, trong tay nắm giang sơn xã tắc...”

Hoàng đế lẳng lặng nghe Thái hậu khiển trách.

“Được rồi,” Thái hậu nói, “Chuyện này qua rồi cũng không cần nhắc lại nữa, kế bây giờ là nghĩ mọi cách chấm dứt việc này, Ai gia chỉ có thể giúp được đến đây, nên làm như thế nào tự ngươi cân nhắc đi.”

Hoàng đế không nghĩ tới Thái hậu sẽ buông tay.

“Ai gia già rồi,” Thái hậu vuốt ve phật châu trong tay, “Đã không đủ tinh thần, từ nay về sau cũng rất khó giúp ngươi nữa, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ chuyện sau này.”

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó nội thị nói: “Ninh Vương gia ngài chậm một chút, Hoàng thượng đang nói chuyện với Thái hậu nương nương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui